Chương
“Cô đừng tưởng cậu chủ Giang đang theo đuổi cô thì cô giỏi giang lắm. Đám đàn bà các cô chỉ là đồ chơi của chúng tôi thôi”.
“Khi nào cậu chủ Giang chơi chán cô rồi, tôi sẽ không tha cho cô đâu”.
Tiêu Mị Mị mím môi căm tức nhìn Khâu Giang rồi đi tới bên cạnh Trần Thiên Hạo.
“Cậu đừng sợ, có tôi ở đây anh ta không dám làm gì cậu đâu”.
Đương nhiên anh chẳng sợ gì cả, chỉ là anh không biết nên nói gì với cô gái mình không hề quen biết này.
“Cảm ơn cậu”.
“Tôi vẫn còn chuyện quan trọng phải làm, đợi khi nào có thời gian lại nói chuyện tiếp”.
Anh nhìn quanh một lượt, định đi xuống tầng phòng nghỉ tìm kiếm.
Tiêu Mị Mị lại kéo anh lại.
“Cậu làm gì vậy?”
“Tôi đang tìm một người”.
“À phải rồi, vừa nãy cậu có thấy một ông già nào lên thuyền này không?”
Anh đột nhiên lên tiếng dò hỏi.
Tiêu Mị Mị suy tư một lát rồi lắc đầu.
“Tôi cũng không để ý lắm”.
“Nhưng mà cậu không được tùy tiện vào phòng nghỉ của người ta đâu”.
Nói xong, sắc mặt của cô ta trở nên nghiêm trọng.
“Tại sao?”, anh khó hiểu hỏi ngược lại. Không cho anh đi xuống đó thì anh tìm người kiểu gì?
Tiêu Mị Mị cắn môi lên tiếng.
“Cậu còn nhớ Liêu Đại Bằng không?”
Anh lại lắc đầu.
Cô ta thấy thế dở khóc dở cười, nhìn anh đánh giá một lượt, nghi ngờ hỏi: “Rốt cuộc cậu có phải Trần Thiên Hạo không vậy? Sao cậu chẳng nhớ được đứa bạn nào cả?”
Anh cất giọng giải thích: “Xin lỗi cậu, lúc tôi đi lính từng bị thương ở đầu nên đã quên rất nhiều chuyện và người quen khi còn nhỏ”.
Nghe anh nói vậy, cô ta kinh ngạc thốt lên.
“Thảo nào trông cậu rắn rỏi như vậy, hóa ra là từng đi lính”.
“À quên, Liêu Đại Bằng cũng là bạn học của chúng ta. Chỉ có điều năm xưa hai chúng tôi đều chuyển đến Đế Đô học mà tôi không ngờ cậu ấy lại là…”
Giọng nói của cô ta tràn đầy khiếp sợ.
“Cậu ấy lại là con riêng của nhà họ Giang ở Đế Đô. Về sau cậu ấy đổi tên thành Giang Đại Bằng. Chiếc du thuyền này là của cậu ấy đấy”.
“À, thì ra đều là bạn cũ. Vậy thì tại sao tôi không thể đi vào trong tìm người?”. anh không nhịn được chất vấn. Nếu đã là bạn học thì càng dễ nói chuyện.
Tiêu Mị Mị bất đắc dĩ đáp.
“Xem ra cậu thật sự quên hết mọi chuyện rồi. Lúc nhỏ hai cậu lúc nào cũng đối đầu nhau, cậu toàn bắt nạt cậu ấy, còn vì theo đuổi tôi mà hai người đánh nhau không biết bao nhiêu lần”.
“Nghĩ lại mới thấy, hồi nhỏ vẫn là vui nhất, không phức tạp như người lớn, tình yêu cũng thật giản đơn…”
“Được rồi Tiêu Mị Mị, tôi thật sự có việc phải làm. Tôi phải đi tìm người”.
Anh không có kiên nhẫn nghe cô ta hồi tưởng chuyện lúc nhỏ, dứt khoát xông vào phòng nghỉ ở tầng dưới.
“Trần Thiên Hạo, cậu chờ chút đã”.
Tiêu Mị Mị vội vàng hét lên ngăn cản.
Trong lòng cô ta vẫn còn một câu không biết nên mở lời như thế nào. Bởi vì lúc nhỏ trong một lần đánh nhau, Trần Thiên Hạo đá trúng của quý của Giang Đại Bằng.
Từ đó về sau, chỗ đó của Giang Đại Bằng không thể chữa trị được nữa, hắn ta cũng không thể làm một người đàn ông chân chính.