Chương
“Hả? Tại sao?”, Lưu Cảnh Minh bất ngờ hỏi.
“Có những chuyện bố không hiểu đâu, bố chỉ cần nghe con là được. Còn Tiểu Nguyệt, con sẽ tự nói với cô ấy”, Trần Thiên Hạo không có tâm trạng để giải thích nhiều.
Sau khi quay về phòng anh nhìn thấy Lâm Tiểu Nguyệt khóe mắt ửng đỏ nhìn anh.
Trần Thiên Hạo hiểu cô đã nghe thấy lời ban nãy của anh.
“Thiên Hạo, anh muốn đi sao?”, Lâm Tiểu Nguyệt mím môi nói.
Trần Thiên Hạo tiến lên, ôm cô vào lòng.
Xúc động nói.
“Tiểu Nguyệt, anh hy vọng em có thể hiểu cho anh, cái chết của bố anh đáng ngờ, cả đời này anh không thể ăn ngon ngủ yên được”.
Cứ tưởng sau khi về nhà bọn họ có thể sống cuộc sống hạnh phúc bình yên, nhưng sau khi quay lại vẫn chẳng có gì cả.
Từ khi Trần Thiên Hạo quay về, bọn họ phải trải qua biết bao hiểm nguy, dù chưa bị sao cả, nhưng nguy hiểm vẫn luôn bủa vây, cô thực sự không muốn sống cuộc sống sợ hãi hằng ngày như vậy.
“Thiên Hạo, nhiều năm trôi qua như vậy anh không thể bỏ qua sao?”
“Chúng ta an ổn sống qua ngày không được sao?”
Lâm Tiểu Nguyệt khóc nói.
Trần Thiên Hạo lắc đầu.
“Không, anh không thể để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, anh nhất định phải tìm được hắn”.
“Nhưng Nam Thành chỉ là một thành phố nhỏ bé, Đế Đô thì sao? Trung tâm quyền lực, đầm rồng hang hổ, anh thực sự nghĩ mình sẽ may mắn như ở Nam Thành sao?”
Lâm Tiểu Nguyệt lo lắng nói, hai hàng lệ không ngừng tuôn rơi.
“Tiểu Nguyệt, xin em hãy tin anh. Xử lý xong chuyện này, chuyện gì anh cũng sẽ nghe em”.
Trần Thiên Hạo lau nước mắt cho cô, liên tục hứa hẹn.
Lâm Tiểu Nguyệt thở dài một hơi.
Cô biết, chuyện Trần Thiên Hạo đã quyết cô không thể thay đổi được.
Cô ngồi trong lòng anh, ngửa đầu nhìn anh, duỗi tay ra chỉnh lại cổ áo cho anh.
“Ra ngoài nhớ phải cẩn thận”.
“Em đợi anh trở về!”
Là trung tâm hành chính của nước Hoa, Đế Đô sầm uất vô cùng.
Chỉ một khu nhỏ đã lớn hơn Nam Thành nhiều lần, các doanh nghiệp nước ngoài rải rác ở mười khu lớn của Đế Đô, thúc đẩy các khu phát triển kinh tế với tốc độ cao.
Nơi đây đúng là trọng điểm phát triển kinh tế.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc trong nhà, Trần Thiên Hạo liền đi đến Đế Đô.
Ở Nam Thành anh là bá chủ một phương, nhưng Nam Thành chỉ là một thành phố nhỏ sa sút, chẳng bằng một phần ba một khu ở Đế Đô.
Vậy nên với những người không quen thuộc với nơi đây thì phải bắt đầu lại từ đầu.
Trên đường Trần Thiên Hạo liên lạc với Tiêu Mị Mị, cô ấy lái một chiếc xe mini khoản bốn năm chục nghìn đến trạm xe.