Chương
“Đừng nói là em muốn đến đây để ‘câu’ đại gia nhé?”
“Anh thấy kẻ nào ngu xuẩn thừa tiền lắm mới bị mã ngoài của em lừa phỉnh”.
Nghe xong những lời này của gã, Trần Thiên Hạo đã đoán ra đối phương là bạn trai cũ của Tiêu Mị Mị. Anh nhìn sang bộ dạng tức giận đến mức phát khóc của Tiêu Mị Mị, đoạn tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn gã Mễ Đại Bảo kia.
“Câm mồm!”
Mễ Đại Bảo cảm nhận được một luồng khí lạnh khiến gã không thể ngẩng đầu, nỗi bất an cuồn cuộn trào dâng khiến gã ngậm miệng ngay tắp lự.
Nhưng trong lòng lại nghĩ, lát nữa đến nơi đông người hơn, gã nhất định phải sỉ nhục hai kẻ này một trận mới được.
Chẳng mấy chốc đã đến khu ẩm thực ở tầng ba.
“Mời quý khách đi lối này ạ. Ở đây chúng tôi có phòng riêng loại VIP, có cả sảnh ăn, xin hỏi hai vị…”
“Tất nhiên là phòng riêng rồi. Bọn nhà nghèo mới ra sảnh để chen chúc ăn uống thôi”.
Mễ Đại Bảo lấy ra tấm thẻ vàng VIP của khách sạn Áo Long, nhân viên phục vụ lập tức trưng ra vẻ kính cẩn.
Thẻ vàng đấy, phải nạp cả chục triệu mới có thẻ này.
“Người anh em à, có tiền không? Không có thì tôi thanh toán giúp anh nhé?”
Mễ Đại Bảo cười chế giễu Trần Thiên Hạo.
“Trần Thiên Hạo à, mặc kệ anh ta, chúng ta đến đại sảnh đằng trước đi”, Tiêu Mị Mị không muốn nhìn thấy bản mặt của gã, vừa kéo tay áo Trần Thiên Hạo vừa bảo.
“Ừ, nghe theo cậu”.
Trần Thiên Hạo chẳng vấn đề gì, chỉ là ăn bữa cơm thôi mà, ở đâu cũng được cả.
Sắc mặt tối lại, Mễ Đại Bảo hơi run lên.
“Chúng ta cũng ra sảnh đi”.
Gã ngửa mặt tự nhủ, hôm nay phải chiến với Tiêu Mị Mị đến cùng, không khiến bọn họ ê mặt trước bàn dân thiên hạ thì gã không nuốt được cơn giận này.
Lúc ở thang máy gã nói thế thôi, nhưng thực chất là Tiêu Mị Mị từng làm việc cho công ty nhà gã, vì muốn theo đuổi Tiêu Mị Mị mà gã không ngại thăng chức cho cô ấy, còn từng tặng đối phương mấy chiếc ô tô có giá cả triệu bạc.
Ai mà ngờ Tiêu Mị Mị lại từ chối gã trước mặt toàn bộ nhân viên, còn trực tiếp từ chức, khiến gã mất sạch thể diện.
Vậy nên, gã muốn Tiêu Mị Mị cũng phải nếm trải sự nhục nhã tương tự.
Bảo là đại sảnh thế thôi, dù sao đây cũng là khách sạn bảy sao, không gian nơi này vô cùng thư thái, có vách ngăn cao vài mét ngăn cách các chỗ ngồi.
Không gian tao nhã và cổ kính, có cả nhạc công biểu diễn vĩ cầm ngay tại đây.
Vì đang là giờ ăn nên ở đây đã có rất nhiều thực khách, tuy đông người nhưng không ồn ào chút nào. Ai nấy đều vừa ăn vừa trò chuyện rất nhẹ nhàng.
“Mời hai vị vào ạ”.