Chương
Ngô Khánh đang sắp xếp kế hoạch đầu tư cho khách sạn, nghe thấy tiếng gõ cửa phòng của nhân viên phục vụ thì thoáng ngây ra.
“Vào đi”.
Cô nhân viên nọ bước vào, cúi đầu nói bằng vẻ cung kính.
“Thưa quản lý, hôm nay có một vị khách gọi món xong thì đưa cho tôi một tấm thẻ đen không có số tài khoản, anh xem giúp tôi với ạ”.
Nhân viên kính cẩn đưa thẻ cho Ngô Khánh .
Ngô Khánh nhận lấy, thoáng chau mày nghi hoặc khi nhìn tấm hẻ.
“Đây là thẻ ngân hàng à? Nhìn không giống lắm, nhưng hình như tôi từng thấy nó ở đâu rồi”.
Anh ta nhíu mày, chợt nhớ ra.
Ba năm trước, có một vị khách bí ẩn đến khách sạn, lúc đó đích thân ông chủ ra nghênh đón và tiếp đãi. Còn anh ta là nhân viên phục vụ, đã phụ trách châm trà rót nước trong suốt quá trình ấy.
Lúc rời đi, người đó đã lấy ra tấm thẻ đen y hệt thẻ này để thanh toán.
Tất nhiên, ông chủ đã hoảng hốt không dám cầm thẻ, chờ đến khi người đó đi rồi mới quay sang dặn dò anh ta rằng.
“Về sau, nếu có vị khách nào dùng loại thẻ này để thanh toán, thì cậu phải miễn phí tất cả hoá đơn và tiếp đón họ thật chu đáo”.
Lý do là gì, cả ông chủ cũng không dám nói.
“Ôi trời, trời ơi…”
Ngô Khánh biến sắc, kinh ngạc đến mức bật dậy.
“Mau, mau đưa tôi ra gặp, tôi muốn đích thân gặp vị khách này”.
Phía bên này, bàn của Mễ Đại Bảo đã sắp lên đủ món ăn, nhưng bàn của Trần Thiên Hạo còn chẳng có lấy một món.
“Ha ha, anh tưởng dùng thẻ nào để thanh toán ở đây cũng được à, xem nhân viên của khách sạn Áo Long là đồ ngốc chắc? Bây giờ họ chỉ không phục vụ món cho anh thôi, chờ lát nữa đi, biết đâu người của đội phòng chống bạo động sẽ bắt anh đi với tội danh lừa đảo đấy”.
“Tiêu Mị Mị à, cô xem đấy, người mà cô chọn chẳng là cái thá gì cả, hừ!”
Mễ Đại Bảo tiếp tục chế giễu.
“Bảo Bảo à, anh ăn thử món này đi, ngon tuyệt”.
Cô nàng kia gắp một miếng thịt bò Wagyu đút vào miệng Mễ Đại Bảo. Gã đắc ý lắm, híp mắt lại với vẻ hưởng thụ.
“Trần Thiên Hạo à, hay là, hay là chúng ta về đi”.
Cuối cùng Tiêu Mị Mị cũng không chịu được nữa. Cô ấy muốn bỏ chạy lắm rồi. Ăn cơm ở đây chẳng khác gì tra tấn, cứ bị Mễ Đại Bảo mỉa mai đủ điều.
Song Trần Thiên Hạo chỉ cười nhẹ.
“Đừng sốt ruột, lát nữa phía quản lý sẽ đến xin lỗi chúng ta thôi, còn phải miễn phí cho chúng ta đấy”.
“Cậu có tin không?”
“Miễn phí? Chẳng lẽ cho mình ăn phân à?”
Mễ Đại Bảo vẫn luôn dỏng tai nghe lỏm Trần Thiên Hạo nói chuyện. Vừa nghe anh bảo vậy, gã bèn bật cười thật to.