Chương
“Không ngờ lúc cậu đi lính còn có những trải nghiệm thế này. Tôi thấy cậu đánh đấm rất giỏi, cứ tưởng cậu là lính đặc công cơ đấy”.
“Ha ha, tôi là lính toàn năng”.
Trần Thiên Hạo cười đáp.
Chẳng mấy chốc, Ngô Khánh đã mang rượu ra, rót đầy ly cho anh và Tiêu Mị Mị.
Sau đó anh ta cũng không đi ngay, mà đứng chờ ở bên cạnh để phục vụ, vẻ mặt cung kính tột độ.
“Anh Trần nếm thử đi. Đây là của quý của chủ tịch chúng tôi, bình thường còn không nỡ lấy ra uống đâu”.
“Cũng tạm được, nhưng tôi không hứng thú với rượu cho lắm. Chỗ các anh có thuốc lá không?”
“Có, có”.
Ngô Khánh tức tốc hét vào trong bộ đàm.
“Tiểu Trần, mau lấy xì gà của chủ tịch ra đây, nhanh lên”.
Trần Thiên Hạo và Tiêu Mị Mị ăn xong bữa cơm trong sự phục vụ tận tình của nhân viên khách sạn. Sau đó hai người còn được Ngô Khánh tự mình tiễn ra khỏi cổng khách sạn Áo Long.
Trước khi tạm biệt, anh ta còn kín đáo nhét một chiếc thẻ vàng của khách sạn vào tay anh.
“Anh Trần, hy vọng anh lần sau lại tới khách sạn Áo Long của chúng tôi”.
Anh ta đưa mắt dõi theo Trần Thiên Hạo lên xe rời đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Cuối cùng cũng tiễn được tôn thần này đi.
Cùng lúc đó, một chiếc Mercedes phiên bản giới hạn vô cùng sang trọng đỗ lại trước cổng khách sạn. Ông chủ Áo Long là Cận Vĩ cuống quýt bước xuống xe.
“Đâu rồi? Người đâu?”
Ông ta sốt ruột hỏi Ngô Khánh.
“Vừa đi rồi”.
“Haiz, vẫn chậm một bước”, ông ta buồn bực thở dài.
Ngô Khánh không nén nổi tò mò thắc mắc.
“Ông chủ, đến cả người ông cũng chưa gặp bao giờ mà sao lại căng thẳng như vậy? Có khi nào ông lo thái quá rồi không?”
“Cậu thì biết cái quái gì?”
Cận Vĩ trừng mắt lườm anh ta, chỉ muốn xông lên đá cho một phát.
“Cậu nghe cho kỹ đây, về sau bất kỳ ai có thẻ ngân hàng giống như vậy đến khách sạn, cậu đều phải theo sát người ta, người ta đi vệ sinh cậu cũng phải tự mình chùi mông”.
“Khoa trương vậy sao?”, Ngô Khánh cả kinh trợn tròn mắt.
“Khoa trương? Tôi nói cho cậu biết, nếu những người có loại thẻ này không vui, cả khách sạn chúng ta sẽ phải đóng cửa. Đến lúc đó tôi với cậu sẽ phải đi Mông Cổ đào than đá”.
“Hiểu chưa hả?”
Bấy giờ Ngô Khánh gật đầu lia lịa.
Con mẹ nó quá khủng khiếp. Các chủ tịch địa phương xuất hiện ở Đế Đô thường xuyên như cơm bữa, anh ta đã quen với chuyện này từ lâu.