Tôn Tư Minh ném thức ăn cho cá vào trong hồ nước, sắc mặt tối sầm, cả giận nói.
“Các người là ai? Sao lại bắt Hữu Tài?”
Trần Thiên Hạo thả Tôn Hữu Tài ra, gã ta lập tức chạy trối chết vào trong lầu các như một con thỏ.
“Ông nội, hắn ta chính là Trần Thiên Hạo”, gã ta thì thầm bên tai Tôn Tư Minh.
Ông già này năm nay đã tám mươi tuổi nhưng vẫn giữ được mái tóc ngắn đen tuyền, cả người tràn đầy sức sống.
Lão ta nhíu mày nhìn về phía anh, bên trong con ngươi đen nhánh hiện lên vẻ kiêng dè.
Không lẽ Trần Thiên Hạo đã biết nhà họ Tôn tham gia kế hoạch chèn ép mình nên tìm tới cửa?
Nghĩ tới nhà họ Tiền đã bị diệt vong, lão ta tức thì thấy kinh hồn khiếp vía.
Thế nhưng dù sao cũng có nhà họ Bạch làm chỗ dựa, ba gia tộc cùng bắt tay nên lão ta cũng không đến mức không chịu được.
“Ông chủ Tôn hiểu lầm rồi.
Chúng tôi chỉ nhờ anh Tôn dẫn đường thôi”.
Tiền Cẩm Lâm kéo Trần Thiên Hạo ra sau, tươi cười lên tiếng giải thích.
“Cái gì?”
Tôn Tư Minh híp mắt nhìn cô ta, không nhịn được cau mày.
“Dẫn đường? Cô là ai?”
“Tôi, tôi là người nhà họ Tiền”.
Giọng điệu của Tiền Cẩm Lâm trở nên hơi ảm đạm.
“Nhà họ Tiền?”
Nghe thấy thế, lão ta cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Lão ta quan sát tỉ mỉ một hồi mới phát hiện quả thực gương mặt của cô ta có vài nét giống với Tiền Quán Thần.
Thế nhưng cả thành phố này đều biết Trần Thiên Hạo đã tiêu diệt nhà họ Tiền, tại sao người nhà họ Tiền như cô ta lại đi cùng với kẻ thù diệt tộc?
Lão ta không tài nào hiểu nổi.
Thầm lắc đầu.
“Nếu cô là người nhà họ Tiền thì hai nhà chúng ta cũng được coi là bạn bè lâu năm.
Nói đi, cô tới tìm tôi có việc gì?”
Khi nghe thấy lão ta nói vậy, Tiền Cẩm Lâm không nén nổi vui mừng.
Cô ta nghĩ ngợi hồi lâu mới dám cất giọng nói.
Giọng điệu khẩn cầu.
“Ông Tôn, tôi không dám giấu ông, lần này tôi đến vì có chuyện muốn nhờ”.
“Tôi nghe nói ông đang sở hữu một cây nhân sâm có tuổi đời mấy trăm năm, không biết ông có thể nhường cho tôi được hay không?”
Nghe thấy đối phương nhắc đến nhân sâm, Tôn Tư Minh lập tức hiểu ra Trần Thiên Hạo không phải đến để gây sự.
Thế nhưng nhân sâm cũng không phải rau cải bán ngoài chợ, ai cũng có thể lấy đi.
Lão ta lắc đầu từ chối.
“Xin lỗi cô, nhưng tôi không thể nhường nhân sâm cho cô được”.
Khóe mắt Tiền Cẩm Lâm tức thì đỏ bừng.
Nước mắt chực trào.
Cô ta tiếp tục van nài bằng giọng nghẹn ngào.
“Ông Tôn, tôi cầu xin ông.
Tôi phải cứu em trai tôi.
Nếu không có nhân sâm của ông, thằng bé sẽ chết mất”.
Tôn Tư Minh có thể dẫn dắt gia tộc leo lên một trong bốn gia tộc lớn nhất Nam Thành, đương nhiên đã trải qua không ít tình huống nguy hiểm đến tính mạng.
Cho nên lời cầu khẩn của Tiền Cẩm Lâm không hề khiến lão ta cảm động.
Mạng của em trai cô ta thì liên quan quái gì đến lão ta?
Nếu không phải có Trần Thiên Hạo đang đứng trước mặt, lão ta đã nói ra câu này rồi.
“Cô Tiền, tôi thật sự xin lỗi.
Cây nhân sâm của tôi dùng để cứu mẹ già của tôi”.
“Cô bảo tôi bỏ mặc sự sống chết của mẹ tôi để cứu em trai cô sao? Xin lỗi, tôi không thể làm như vậy được”.
Tôn Tư Minh lạnh lùng nói ra một câu.
Sau đó, lão ta lại quay người cho bầy cá trong hồ nước ăn.
Bộ dạng thờ ơ không thèm ngẩng đầu ra lệnh tiễn khách.
“Nếu không còn việc gì khác thì xin hai người đi cho”.
Tiền Cẩm Lâm vẫn còn muốn thuyết phục, nhưng cô ta lại chẳng biết nên nói gì cho phải.
Đúng vậy.
Sao cô ta có thể ép người khác bỏ mặc người thân của mình để cứu một người không hề có quan hệ máu mủ cơ chứ?
Mặc dù người thân của lão ta là một bà giã đã hơn trăm tuổi.
Không một ai có tư cách nói ra những lời như vậy.
Trần Thiên Hạo cũng không còn lời nào để nói.
Anh nhớ lại những gì mình đã trải qua vào ba năm trước, thầm hạ quyết tâm.
“Cẩm Lâm, đừng nản chí.
Chúng ta lại nghĩ cách khác”.
Nói rồi, anh kéo cô ta rời khỏi đại viện nhà họ Tôn.
Nhìn theo bóng lưng anh rời đi, tinh thần căng thẳng của Tôn Tư Minh lập tức bình tĩnh lại.
Thằng nhóc Trần Thiên Hạo này không hề đơn giản chút nào.
Chỉ riêng khí thế trên người đã khiến lão ta cảm thấy bất an.
Trên đường trở về.
Tiền Cẩm Lâm bật khóc thút thít.
Dù đã tìm được thần y Tiết Thiên Linh nhưng cô ta vẫn không thể cứu được Nhóc .
Điều này khiến cô ta cảm thấy tuyệt vọng tột độ.
Trần Thiên Hạo do dự một lúc lâu mới chịu lên tiếng.
“Đừng lo lắng quá.
Tôi biết có một nơi có khả năng tìm thấy nhân sâm”.
“Thật sao?”, Tiền Cẩm Lâm mừng rỡ.
Cô ta kích động ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt anh thoáng hiện lên vẻ phức tạp.
Sau đó anh chậm rãi gật đầu.
“Vậy bây giờ chúng ta đi luôn đi”, cô ta vội vàng thúc giục.
“Đi bây giờ… cũng được thôi”.
Trần Thiên Hạo đáp lại một câu.
Anh gọi mấy cuộc điện thoại.
Dặn dò Thanh Long Bạch Hổ chăm lo việc trong nhà giúp mình.
Vương mặt sẹo đã có Kẻ Ác trợ giúp, chuyện tranh đấu ở thế giới ngầm chắc cũng không có vấn đề gì.
Sau khi Tiết Thiên Linh tới, tốc độ hồi phục của Chu Tước đã nhanh hơn nhiều.
Anh cũng đã dặn dò thần y chữa trị cẩn thận bệnh ở mắt cho mẹ mình.
Còn Lưu Tiểu Nguyệt thì lại chẳng cần dặn dò gì.
Cô nắm giữ mảnh đất ở thành Tây, không sợ không có nguồn đầu tư.
Hơn nữa cô cũng đã có trong tay mười tỷ, trước mắt sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
“Cảm ơn anh rất nhiều”.
Tiền Cẩm Lâm chứng kiến Trần Thiên Hạo dặn dò người khác lo chuyện trong nhà để đi với mình, bèn ngượng ngùng nói với anh.
“Tôi không chỉ vì giúp cô, tôi muốn giúp nhóc ”.
“Thằng bé là một nhân tài có thể bồi dưỡng.
Tôi muốn đề cử nó cho đội quân Đông Hoang, coi như là món quà của tôi dành cho Đông Hoang”.
Giọng nói của anh cực kỳ nghiêm túc.
Tiền Cẩm Lâm vẫn luôn tò mò về thân phận của anh ở Đông Hoang.
Cô ta không nhịn được dò hỏi.
“Anh có thể nói cho tôi biết anh có thân phận gì ở Đông Hoang không? Tôi thấy anh có thể dễ dàng tìm được thần y Tiết Thiên Linh, chắc hẳn thân phận của anh không đơn giản”.
Trần Thiên Hạo quay sang nhìn cô ta.
Sau đó nhếch miệng cười nhạt một tiếng.
“Nếu tôi nói tôi là chiến thần Đông Hoang, cô có tin không?”
“Tôi tin!”
Cô ta gật đầu đáp.
Đây là lòng tin đến từ nội tâm của cô ta.
Trong lòng cô ta, Trần Thiên Hạo chính là chiến thần mà cô ta hằng ngưỡng mộ!
Núi Đông Sơn!
Nằm ở phía Tây Đông Hoang.
Nghe nói.
Chỉ cần vượt qua đỉnh núi Đông Sơn là sẽ tới được Đông Hoang.
Người dân cả nước tôn kính đội quân Đông Hoang là bởi vì hoàn cảnh địa lý đặc thù của nơi này.
Khác với những nơi khác, muốn đến Đông Hoang phải đi qua đỉnh núi Đông Sơn cao hơn năm nghìn mét so với mực nước biển.
Ba phía còn lại của Đông Hoang chính là đất đai bằng phẳng của quân địch.
Dựa theo quy hoạch tác chiến, núi Đông Sơn được coi như một tấm lá chắn tự nhiên.
Chỉ cần đánh tan quân địch một bên dãy núi là sẽ đẩy lùi được kẻ xâm lược.
Nhưng chiến thần Đông Hoang đã từng nói.
Lãnh thổ nước Hoa, một phần cũng không thể bị xâm phạm.
Nếu phòng thủ ở núi Đông Sơn sụp đổ thì đồng nghĩa với việc bị mất đi một vùng lãnh thổ Đông Hoang.
Vậy nên mặc cho điều kiện tiếp tế khó khăn, bốn bề bị địch bao vây.
Chiến thần Đông Hoang cùng với quân lính dưới trướng mình vẫn kiên trì đánh lui hàng triệu quân địch từ ba nước láng giềng.
Chiến tích lừng lẫy vang dội khắp nước Hoa.
Đương nhiên Tiền Cẩm Lâm cũng biết về sự tích này.
Bọn họ ngày càng đến gần núi Đông Sơn.
Nội tâm của cô ta càng trở nên kích động.
Không nhịn được muốn được đứng trên đỉnh Đông Sơn, ngắm nhìn toàn bộ vùng đất Đông Hoang hùng vĩ.
Hai ngày sau.
Rốt cuộc bóng dáng núi Đông Sơn cũng hiện ra trước mắt.
Trần Thiên Hạo thầm cảm thán trong lòng.
Tôi lại trở về rồi.
Trần Thiên Hạo còn nhớ rõ.
Lúc ấy đã tìm được nhân sâm ở gần miệng núi lửa phía Bắc núi Đông Sơn.
Còn về việc sao lại tìm được nhân sâm thì nói cho cùng cũng là nhờ một nhân tố.
Địa hình phía Bắc núi Đông Sơn cực kỳ hiểm trở.
Ở độ cao hơn năm nghìn mét so với mực nước biển, nhiệt độ cực thấp hình thành nên băng tuyết trơn trượt, hơn nữa còn chẳng có lấy một con đường hẳn hoi có thể đi được.
Toàn bộ đều là vách đá dựng đứng..