Đồng Học Hôn Ước

chương 50

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: VIÊN NGỌC THÁNG (oct_opal)

.

Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

.

Chương

Giang Mộ Bình dường như dự cảm được Triệu Thanh Ngữ sẽ có phản ứng rất lớn, may là hắn làm ra một cái động tác giữ im lặng, nếu không Triệu Thanh Ngữ có thể sẽ hét lên ngay tại chỗ.

Triệu Thanh Ngữ mạnh miệng muốn nói lại thôi, sau khi lấy lại tinh thần lập tức quay người bỏ chạy.

Giang Mộ Bình đỡ sau gáy của Thành Nham, nói: "Đã bị nhìn thấy hai lần."

Khi ở trước mặt của người khác, Thành Nham vẫn rất nghiêm túc, không lạc quan giống như khi ở trước mặt Giang Mộ Bình. Triệu Thanh Ngữ là tiểu bối, còn là một cô gái mới lớn, bị cô bắt gặp được, Thành Nham cảm thấy vô cùng xấu hổ, như con đà điểu chôn đầu vào hõm cổ của Giang Mộ Bình.

"Xấu hổ chết rồi." Thành Nham sống không còn gì luyến tiếc mà nói.

"Bây giờ chỉ còn thiếu Triệu đại ca." Giang Mộ Bình trêu chọc anh, "Lần sau cố gắng một chút, tranh thủ để cho anh ta có thể bắt gặp, tụ họp cả gia đình."

Thành Nham mỉm cười vỗ nhẹ vào lưng hắn, "Một lát nữa em phải đối mặt với người em họ vị thành niên của mình như thế nào đây?"

Giọng nói oang oang của dì vang lên ngoài hành lang: "Này, không phải mẹ kêu con đi gọi anh họ bọn họ xuống ăn cơm sao, sao lại xuống nhanh vậy? Còn họ đâu? Sao mặt con lại đỏ như vậy?"

Thành Nham ngẩng đầu, thần sắc phức tạp nhìn Giang Mộ Bình, "Như vậy là em làm hư trẻ vị thành niên đúng không?"

"Chúng ta là bạn đời hợp pháp." Giang Mộ Bình nhấn mạnh, "Hôn môi là một hành vi bình thường, điều này phản ánh trực tiếp tình cảm vợ chồng, sao có thể tính là làm hư trẻ vị thành niên. "

Thành Nham ngẩn ra một hồi, hơi bối rối, cười nói: "Giáo sư Giang nói có lý."

Giang Mộ Bình câu lên khóe miệng khó mà nhìn thấy, nói: "Xuống lầu ăn cơm."

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki.com Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Triệu Tĩnh đang bày chén đĩa trong sảnh chính. Triệu Thanh Ngữ và con gái của Triệu Tĩnh đã ngồi vào bàn ăn. Triệu Thanh Ngữ làm sao dám ngẩng đầu, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm cái chén trên bàn, sắc mặt ửng hồng đã tiêu tan, nhưng bên tai vẫn còn hơi đỏ.

Con gái Triệu Tĩnh quay đầu lại nhìn chằm chằm vào tai cô, khó hiểu nói: "Cô ơi, sao tai cô lại đỏ rồi, có chuyện gì vậy?"

Triệu Thanh Ngữ cười khan một tiếng: "Có chút nóng."

Con gái Triệu Tĩnh chạm vào tay cô, "Thật hay giả vậy, con sắp chết cóng rồi mà cô vẫn còn nóng sao? Cô sờ tay con thử xem, lạnh lắm đó."

Lòng bàn tay của Triệu Thanh Ngữ quả thực rất nóng, vừa rồi cô đã sợ đến mức đổ mồ hôi, cô mỉm cười và sờ tay cho con gái Triệu Tịnh, khi cô nhìn lên, thấy Thành Nham và Giang Mộ Bình, nụ cười của cô lại đông cứng.

Nhìn thấy phản ứng của cô quá lớn, Thành Nham còn xấu hổ hơn cả cô, lớn tuổi rồi nên anh không thể hiểu được suy nghĩ của cô gái mới lớn. Hơn nữa, Thành Nham không biết cách giao thiệp với tiểu bối, nên anh cũng không biết phải giải quyết sự bối rối này như thế nào.

Giang Mộ Bình ngồi xuống bên cạnh Triệu Thanh Ngữ, Thành Nham ngồi bên cạnh hắn.

Vốn dĩ Triệu Thanh Ngữ muốn tiêu hóa cảnh tượng vừa rồi trong im lặng, nhưng không ngờ, người có liên quan lại đang ngồi bên cạnh cô.

Triệu Thanh Ngữ lo lắng uống một hớp trong ly nước, lại nghe thấy Giang Mộ Bình nói: "Thả lỏng đi."

Triệu Thanh Ngữ bưng chén ăn cơm, hơi quay đầu nhìn hắn một cái. Ánh mắt của cô và của Giang Mộ Bình nhẹ va chạm vào nhau, giọng nói của Giang Mộ Bình đè nén rất thấp: "Tôi là người chồng danh chính ngôn thuận của anh họ em, những gì em vừa nhìn thấy...là chuyện bình thường, không cần quá căng thẳng."

Lời nói của Giang Mộ Bình khiến Triệu Thanh Ngữ thoáng buông lỏng, cô cầm cốc nước, ngượng ngùng cười cười.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki.com Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Dì bưng những món ăn nóng hổi lên, hỏi Thành Nham: "Buổi chiều con đi đâu vậy?"

"Con đến thăm sư phụ trước đây."

"Người dạy con xăm hình đó sao?"

"Đúng vậy."

Dì ngửa đầu lên, nhớ lại: "À, dì nhớ rồi, hình như là người nước ngoài nhỉ?"

"Là con lai, cha hắn là người ngoại quốc, còn mẹ không phải."

"Ai, đúng rồi, dì cứ nhớ cậu ta là người nước ngoài, còn trông khá đẹp trai."

Thành Nham thuận miệng ừ một tiếng, lại nghe thấy dì của mình đột nhiên hỏi: "Vậy thì người đó cũng không còn quá trẻ phải không? Hiện tại cậu ta đang làm gì? Vẫn đang là thợ xăm à? Đã kết hôn chưa?"

Lúc thường không có gì làm, dì thích nhất là mai mối cho những nam thanh nữ tú đến tuổi trong làng, hiện tại dì đang bị bệnh nghề nghiệp, tình cờ gặp một người dáng dấp đoan chính liền theo bản năng hỏi có còn độc thân hay không .

Thành Nham cười cười, lấy điện thoại ra, nói đùa: "Để con giúp dì hỏi."

Dì tưởng là thật, nghiêm túc chỉ vào điện thoại của anh: "À, đúng rồi, con nhanh chóng hỏi giúp dì một chút, có ảnh không? Có ảnh thì cho dì xem xem."

"Con đang đùa dì đấy." Thành Nham đặt điện thoại xuống, "So với con thì lớn tuổi hơn, hơn bốn mươi rồi, còn chưa kết hôn nhưng có độc thân không thì con không biết, nhưng tính tình người này không tốt lắm, người bình thường đều không động được, dì cũng đừng ôm đồm chuyện này."

"Có loại người nào mà dì còn chưa từng thử qua đâu? Con cho dì xem ảnh của cậu ta trước đã—"

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki.com Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Triệu Tĩnh hai tay bưng mâm thức ăn đi tới, "Ôi lão thái thái à, cuối năm đến nơi rồi mà mẹ còn lo lắng mai mối cho người ta sao? Chuyện này tạm gác lại đi, mẹ vào bếp giúp con dâu của mẹ một lát đi được không?"

Lão thái thái trừng mắt: "Sao con không tự đi mà giúp!"

Triệu Tĩnh phô bày mâm thức ăn lên trên bàn, nói, "Không phải con đang giúp sao?"

Dì đích thân đi vào bếp, lúc đi còn không quên dặn dò Thành Nham: "Tìm cho dì một bức hình của cậu ta, lát nữa dì đến xem."

Buổi chiều, Thành Nham đã thêm WeChat của Hạ Tuyên, đến giờ hai người chưa tán gẫu được một lời nào, Thành Nham nghĩ người như Hạ Tuyên chắc chắn sẽ không đăng ảnh của mình trong vòng bạn bè. Anh không ôm bất cứ hy vọng nào vào vòng bạn bè của y, kết quả trong đó còn một tấm ảnh của y.

Vòng kết nối bạn bè của Hạ Tuyên đều công khai, nhưng có rất ít cập nhật. Cập nhật mới nhất là ảnh của y, vì vậy Thành Nham vừa vào là đã thấy ngay.

Thành Nham dựa lại gần cánh tay của Giang Mộ Bình, ngạc nhiên chia sẻ chuyện hiếm này với hắn: "Vòng kết nối bạn bè của anh ấy thực sự có ảnh này."

Vẻ mặt Giang Mộ Bình nhàn nhạt, cụp mắt nhìn lướt qua.

Thành Nham ấn vào bức ảnh đó, không phải tự chụp. Sau lưng Hạ Tuyên là một vùng biển rộng, mặt trời thì đang lặn xuống, cả mặt biển được nhuộm cam bởi ánh sáng rực rỡ của mặt trời. Bức ảnh này có lẽ được chụp bằng máy, trong bức ảnh, Hạ Tuyên đang đi chân trần trên bãi biển, tay cầm đôi giày và quay lại nhìn vào máy ảnh.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki.com Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Bố cục bức ảnh rất chuyên nghiệp, bầu không khí rất có cảm giác. Tuy nhiên, dòng chữ kèm theo bức ảnh khiến Thành Nham có phần nghi ngờ rằng đây không phải do Hạ Tuyên đăng lên vòng bạn bè, nó quá hoạt bát, không giống phong cách của Hạ Tuyên.

Thành Nham tiếp tục lướt xuống, quả nhiên trong số ít động của Hạ Tuyên, chỉ có cái này là có phong cách khác biệt.

Thành Nham xem hết sức nhiệt tình, ngoài tấm ảnh kia, anh còn cuộn xuống để xem những động tĩnh khác, Giang Mộ Bình nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc, bỗng nhiên thản nhiên hỏi: "A Nham, em biết mình thích đàn ông từ khi nào vậy?"

Giọng nói của hắn không lớn, chỉ quanh quẩn giữa hai người bọn họ, Triệu Thanh Ngữ ở một bên đang chơi game di động với con gái của Triệu Tĩnh, cũng không nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ.

Thành Nham sửng sốt: "Sao đột nhiên anh lại hỏi cái này?"

"Tò mò."

Thành Nham có chút mê man: "Em không nhớ, chắc là khi mới mở studio?"

Giang Mộ Bình đột ngột hỏi điều này bởi vì hắn đã có một suy đoán thái quá - liệu người khai sáng xu hướng tính dục của Thành Nham có phải là Hạ Tuyên hay không?

Nhưng lúc này đây, sự phỏng đoán này cơ bản đã bị loại trừ.

"Tại sao lại hỏi chuyện này?" Thành Nham không nhịn được dựa vào người Giang Mộ Bình, giọng nói ngây ngốc, đôi mắt xinh đẹp vô cùng, chớp mắt một cái cũng có thể hút hồn người khác, "Còn anh thì sao? Anh biết khi nào?"

"Cấp ba."

Thành Nham sững người, từ từ ngồi thẳng dậy, "... Sớm như vậy?"

Anh nhìn Giang Mộ Bình, trong đầu anh hiện lên ký ức của hồi cấp ba, lúc này, những mảnh vỡ của quá khứ lại thoáng hiện lên, Thành Nham dường như đã trở lại thời trung học. Anh trở thành một Thành Nham khác, Thành Nham này biết Giang Mộ Bình thích con trai, anh yên lặng chú ý đến những chi tiết nhỏ liên quan đến Giang Mộ Bình. Lần này, mọi chi tiết dường như đều mang cho anh cảm giác là lạ.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki.com Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

"Em cho rằng trong mắt của lớp trưởng chỉ có việc học thôi." Thành Nham nhìn hắn.

Giang Mộ Bình cười cười: "Tôi không có yêu sớm."

"Lúc đó em không thể nghĩ đến những thứ này." Thành Nham nói.

Đừng nói là nhận ra mình thích nam nhân, Thành Nham không hiểu những mập mờ giữa nam và nữ.

Giang Mộ Bình đột nhiên giơ tay lên, cong hai ngón tay vuốt ve hầu kết đang nhô lên của Thành Nham, nói nhỏ: "Em phát dục muộn, đương nhiên không nhận ra chuyện này."

Cổ của Thành Nham tê rần, đầu ngón tay mềm nhũn.

"Em vỡ giọng muộn như vậy," Giang Mộ Bình ghé vào lỗ tai anh, "nhận ra xu hướng tính dục muộn là chuyện bình thường."

Thành Nham hơi nghiêng đầu, chóp mũi của hai người gần như sắp chạm vào nhau.

"Nếu lúc đó có lớp trưởng dạy em, liệu em có nhận ra sớm hơn không?" Thành Nham nhìn vào mắt hắn.

"Nếu lớp trưởng dạy cho em cái này," Giang Mộ Bình thấp giọng nói, "mới thực sự là làm hư trẻ vị thành niên."

"Chúng ta ăn vài món này trước đi." Giọng nói của Triệu Tĩnh từ phòng bếp truyền đến sảnh chính, "Ăn cơm nào, ăn cơm nào."

"Ba, con muốn uống coca."

"Mùa đông lạnh mà uống coca cái gì?"

"Ba đã mua hết rồi! Sao lại không uống?"

Dì lau tay, đi tới, "Cho nó uống đi, con không phải cố tình mua cho nó sao, đêm ba mươi rồi, quản cái này làm gì, nó thích uống gì thì uống."

"Tiểu Nham, bảo con tìm bức ảnh, tìm được chưa?"

"Tìm được rồi."

Dì ngồi xuống bên cạnh anh, "Để dì xem."

Thành Nham nhấp vào bức ảnh trong vòng kết nối bạn bè của Hạ Tuyên, dì nhìn vào bức ảnh liền giật mình với cánh tay đầy hình xăm của y: "Một cánh tay đầy hình xăm như vậy, con gái người ta nhìn thấy không thể bỏ chạy sao?!"

"Anh ta không thích con gái."

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki.com Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Dì liếc nhìn Thành Nham: "Thích đàn ông sao?"

"Phải."

"Đây là bốn mươi tuổi sao?" Dì lấy điện thoại của Thành Nham, đưa ra xa hơn một chút, híp mắt đánh giá. "Nhìn không giống, để dì đi hỏi đã, xem có tiểu tử nào muốn tìm đối tượng không. Lớn lên đẹp trai thật đấy, mũi thật cao, dáng người cũng cao."

"Thu nhập thế nào? Có nhà, có xe không?"

Thành Nham không rõ: "Không biết, đã nhiều năm con không gặp anh ta rồi. Nhưng thu nhập chắc là không thấp đâu, tay nghề của anh ta tốt."

Nhắc đến Hạ Tuyên, Thành Nham nhớ đến phải gọi cho y.

"Dì, con ra ngoài gọi điện thoại."

Dì đưa điện thoại cho anh, "Gọi cho ai?"

Thành Nham chỉ vào màn hình điện thoại, "Gọi cho sư phụ."

Sau khi Thành Nham rời đi, dì đứng dậy gắp rau cho Giang Mộ Bình, nói: "Quan hệ giữa Thành Nham và người sư phụ này quả thật rất tốt, đã nhiều năm như vậy mà vẫn còn liên hệ, nó và Triệu Tĩnh còn không quen thân được như vậy."

Triệu Tĩnh thở dài: "Lão thái thái à, mẹ đừng quạt gió thổi ra lửa nữa. Người ta là sư phụ dạy nghề cho Thành Nham đó. Mẹ xem bây giờ Thành Nham có thể sống tốt như vậy, còn không phải vì cậu ấy học được nghề này của sư phụ của cậu ấy sao?"

"Nhưng cũng là Tiểu Nham có tiền đồ!"

Triệu Tĩnh liên tục gật đầu: "Mẹ nói đúng."

Thành Nham bước vào sân, gọi cho Hạ Tuyên trên WeChat, bên kia rất nhanh đã tiếp máy.

"Chúc mừng năm mới." Thành Nham nói.

"Chúc mừng năm mới."

"Anh đang ăn tiệc đón giao thừa sao?"

"Phải."

Thành Nham có chút kinh ngạc: "Không phải nói là không ăn tết sao?"

"Tôi đã nghĩ lại rồi. Cậu đang lo lắng tôi một người cô đơn vượt qua năm mới nên mới gọi đến an ủi tôi đúng không?"

Thành Nham nói thẳng: "Phải đấy."

"Thành Nham," Hạ Tuyên rót một ít rượu trắng vào trong cốc, "Cậu càng già càng hiểu chuyện."

Hạ Tuyên chính là như thế, lời nói không mang theo lực sát thương này, nhưng rất đả kích người nghe.

Thành Nham mỉm cười: "Còn anh thì càng già càng không hiểu chuyện, nói chuyện chẳng thể nghe nổi. Nói cho anh chuyện này, dì của tôi muốn làm mai cho anh đấy."

"Cám ơn bà có lòng, hiện tại tôi không cần."

"Xem ra là đang yêu đương thật rồi." Thành Nham cười, "Bạn học Hướng nhỉ? Bức ảnh trong vòng bạn bè của anh cũng là do cậu ta đăng đúng không?"

"Chuyện riêng tư."

"À."

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki.com Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Dì nhìn bên ngoài nhà một chút, "Sao lại gọi điện thoại lâu như vậy? Có nhiều chuyện để nói đến thế à?"

Triệu Tĩnh gắp cho con gái của mình một món mà cô bé yêu cầu, nói: "Họ đều là thợ xăm, còn là thầy trò. Tất nhiên là có nhiều thứ để nói."

Trong khi nói chuyện, Thành Nham từ ngoài nhà bước vào.

Dì "này" một tiếng: "Xong rồi thì ngồi xuống ăn cơm đi, thức ăn nguội cả rồi!"

Bảy giờ rưỡi, Triệu Tĩnh bật TV trong phòng khách lên, trên TV đang phát sóng trên chương trình Xuân Vãn. Lúc này họ đã ăn gần xong, tiếng pháo hoa đã vang lên ở bên ngoài, xen lẫn tiếng cười nói trên bàn ăn, hương vị tất niên nồng đậm.

Giang Mộ Bình gửi phong bao lì xì đỏ đã chuẩn bị sẵn cho Triệu Thanh Ngữ và con gái của Triệu Tĩnh, cô bé vui vẻ đón nhận, nhưng Triệu Thanh Ngữ nhanh chóng xua tay từ chối.

"Theo bối phận thì em và Thành ca hẳn là cùng thế hệ, bây giờ anh và anh ấy đã kết hôn, em với anh cũng cùng thế hệ, tiền mừng tuổi này em không thể nhận."

"Cùng thế hệ vẫn có thể nhận tiền lì xì." Thành Nham nói.

Triệu Thanh Ngữ vẫn lắc đầu, không chịu nhận.

Giang Mộ Bình cầm lấy phong bao đỏ, nhìn cô nói: "Em cứ cầm đi, nếu em nghĩ việc nhận tiền mừng năm mới này không thích hợp thì cứ xem như tôi đưa em phí bịt miệng đi vậy."

Triệu Thanh Ngữ sửng sốt một chút, liền hiểu được Giang Mộ Bình là có ý gì, lỗ tai cô đỏ bừng, không khỏi bật cười: "Không phải anh nói đó là bình thường sao? Sao lại muốn bịt miệng em."

"Da mặt của anh họ của em tương đối mỏng."

Thành Nham cười cười, không nói gì.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki.com Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Sau bữa ăn tối giao thừa, dì định đến nhà người khác chơi mạt chược, nhưng vì nhà có khách, muốn ở lại chơi với Thàn Nham một lát, nên dì đã thành thật ở nhà xem Xuân Vãn.

Xem được nửa đường thì có người đến nhà rủ dì đi chơi mạt chược, dì liếc nhìn Thành Nham, ý chí bị lung lay, cuối cùng dì cũng rời đi.

Khi gần đến mười hai giờ, Giang Mộ Bình nhận được một cuộc gọi quốc tế từ Thiệu Viễn Đông, là một cuộc gọi video từ New Zealand.

"Thế nào, về quê vợ có vui không?"

Giang Mộ Bình không đeo tai nghe, giọng nói của Thiệu Viễn Đông trực tiếp phát ra, vợ của Triệu Tĩnh và Triệu Thanh Ngữ đều quay đầu lại, Thành Nham thì liếc nhìn màn hình điện thoại của Giang Mộ Bình.

Giang Mộ Bình nhìn màn hình, "Tôi không đeo tai nghe, cậu nói chuyện chú ý một chút."

Ở New Zealand đã sớm qua mười hai giờ, Giang Mộ Bình có chút khó hiểu: "New Zealand không phải nhanh hơn mấy giờ sao? Sao bây giờ mới gọi điện thoại?"

"Tất nhiên người Trung Quốc phải đến ăn mừng năm mới theo giờ Trung Quốc." Thiệu Viễn Đông đưa điện thoại di động về phía trước, đưa những người khác phía sau vào máy quay, "Mọi người, chúng ta chúc mừng tân niên giáo sư Jan nào!"

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki.com Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Trong điện thoại truyền đến âm thanh nhốn nháo với nhiều ngôn ngữ của các quốc gia khác nhau. Giang Mộ Bình cảm thấy có chút ầm ĩ, liền đứng lên, nói với Thành Nham, "Tôi ra ngoài nghe."

Thành Nham ừ một tiếng, lại nghe thấy Thiệu Vũ Đông nói: "Cậu đưa camera về phía vợ mình đi, bọn họ đều muốn xem."

Giang Mộ Bình đã đi xa rồi, nhưng Thành Nham vẫn mơ hồ nghe thấy hắn nói: "Tại sao phải cho các người xem?"

Thiệu Viễn Đông cũng cảm thấy xung quanh mình có chút ồn ào nên tìm một góc yên tĩnh, muốn nói chuyện với Giang Mộ Bình.

"Jan, có vẻ cậu không có hứng thú lắm, cuối năm rồi còn giả bộ thâm trầm."

"Gần đây tôi gặp phải một chút vấn đề." Giang Mộ Bình bước ra sân, ngồi xuống chiếc xích đu dưới rặng cây.

"Có vấn đề gì? Vấn đề tình cảm? Chẳng lẽ hai người đang bị khủng hoảng hôn nhân hả?"

"Là tôi có nguy cơ bị khủng hoảng."

"Nguy cơ gì," Thiệu Vũ Đông không rõ, "nói cho tôi biết."

"Sau khi kết hôn, tôi dường như trở nên rất dễ ghen tuông, tôi không thể kiềm chế cảm xúc này."

Thiệu Viễn Đông sửng sốt một chút, sau đó cười đau cả bụng: "Cậu cũng có ngày hôm nay!"

Sau đó, Giang Mộ Bình nghe thấy Thiệu Viễn Đông cười đủ nửa phút, y thở hổn hển nói: "Đây là thế giới của lão xử năm sao? Cuối cùng tôi cũng biết."

Giang Mộ Bình vốn dĩ muốn tìm người cho mình lời khuyên, dù sao hắn cũng không thích cảm giác ghen tuông, ai biết Thiệu Viễn Đồng chẳng có tác dụng gì.

"Khi ghen thì ghen, nói với cậu ta là cậu đang ghen. Không hổ là giáo sư, ghen mà cũng có thể nói đến đứng đắn như thế."

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki.com Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Thiệu Viễn Đông còn chưa dứt tiếng cười, lúc này Thành Nham bước ra từ trong nhà, pháo hoa phía chân trời càng lúc càng rực rỡ, gần đến mười hai giờ rồi.

Từ trong camera, Thiệu Viễn Đông nhìn thấy Thành Nham từ phía sau bước đến, y hất cằm với Giang Mộ Bình: "Người vợ khiến cậu ghen tuông đến rồi kìa."

Giang Mộ Bình quay đầu lại, sau đó nhìn lướt qua màn hình, nói: "Cúp máy."

"Này đừng, vẫn chưa đến không giờ mà, tôi chưa nói lời chúc mừng đây, chúc mừng năm mới, giáo sư Jan, năm mới tiếp tục nếm trải vị đắng của tình yêu hahahahahaha—"

Giang Mộ Bình cúp video trong tích tắc.

Thiệu Viễn Đông có lẽ đã uống rất nhiều rượu, lúc thường không có nháo đến như vậy, ngay cả Thành Nham cũng có chút kinh hãi: "Thiệu Vũ Đông uống rượu say rồi sao? Sao lại cười như vậy?"

Giang Mộ Bình ậm ừ: "Uống đến hại não rồi."

Thành Nham mỉm cười, Giang Mộ Bình tránh sang một bên để nhường chỗ cho Thành Nham ngồi, Thành Nham ngồi xuống bên cạnh hắn.

Bầu trời đêm rất sáng, lấp lánh pháo hoa, Thành Nham ngồi không đến nửa phút đã đến không giờ, dân thôn đốt pháo đỏ, phía chân trời có tiếng pháo vang rền.

Có chút ồn ào, nhưng bầu không khí rất tốt.

(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki.com Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

"Chúc mừng năm mới, giáo sư."

Giang Mộ Bình lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc phong bì màu đỏ, đưa cho Thành Nham, "Chúc mừng năm mới."

Một xấp thật dày, Thành Nham nhìn một cái liền biết trong đó phải có tổng cộng một vạn, nhìn Giang Mộ Bình cười: "Em cũng có lì xì sao?"

"Ừm."

Thành Nham nhận lấy, nặng trình trịch, anh mở bao lì xì ra, nhìn bên trong một chút, cố ý nói: "Cái này chắc là một vạn đi? Lúc nãy anh chỉ cho Thanh Ngữ bọn họ có một nghìn thôi, giáo sư, anh thế này có tính là bất công không?"

"Tính." Đầu ngón tay của Giang Mộ Bình chạm vào đầu ngón tay của anh, "Không phải em tham tài sao? Chút tiền này mấy ngày là em đã dùng hết rồi, có đúng không, đồ tham tài?"

"Em sẽ cố gắng kéo dài thời gian." Thành Nham lắc lắc ngón trỏ.

Thành Nham đến gần, cúi người hôn lên má của Giang Mộ Bình, cười híp mắt: "Cảm ơn anh, cục cưng."

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio