Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: VIÊN NGỌC THÁNG (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Chương
Ở trong vùng này, Hạ Tuyên rất có tiếng trong giới xăm, sáng mùng một Tết, đã có nhiều bạn bè trong nghề đến chúc Tết y. Khi Thành Nham và Giang Mộ Bình đến studio, trong phòng khá náo nhiệt.
Quán cà phê ở tầng một đã đóng cửa nhưng cửa lớn vẫn mở, trên cửa còn treo một tấm biển ghi rõ "He Xuān's Tattoo Studio" () nằm trên tầng hai của quán cà phê.
() He Xuān là pinyin của Hạ Tuyên. Chỗ này tại mình màu mè nên để tên tiếng Anh vậy á :>>>
Thành Nham cùng Giang Mộ Bình bước lên lầu hai, có chút tự hỏi: "Chủ quán cà phê này và Hạ Tuyên có quan hệ gì vậy? Em nghi ngờ Hạ Tuyên là cổ đông của quán cà phê này."
Hạ Tuyên đang nói chuyện với một người thanh niên trong phòng, nhướng mắt nhìn thoáng qua bóng người ở cửa, hơi hếch cằm về phía Thành Nham. Một đám đồng nghiệp ngồi bên cạnh Hạ Tuyên đều theo ánh mắt của y mà nhìn về phía cửa.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki.com Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
"Chỗ này của anh thật náo nhiệt." Thành Nham bước vào.
"Đến chúc Tết tôi à?" Hạ Tuyên nhìn anh, "Tôi không chuẩn bị tiền mừng tuổi cho cậu đâu."
"Không cần."
"Quả thật, cậu đã kết hôn rồi, không cần tiền mừng tuổi." Hạ Tuyên giới thiệu với bạn bè xung quanh mình, "Đây là Thành Nham, đồng nghiệp, người ở Bắc Thành."
"Bắc Thành à," ai đó nói, "Năm sau ở Bắc Thành sẽ có một cuộc giao lưu, không biết người anh em này có đi không, không chừng lúc đó chúng ta sẽ gặp lại đấy."
"Có phải là ở Dinh thự Silver vào tháng Ba không?" Thành Nham hỏi.
"Đúng vậy."
"Tôi sẽ đi."
"Vậy thì thật tốt, Hạ sư phụ lúc đó cũng sẽ đến."
Trên tay Hạ Tuyên cầm điếu thuốc, chỉ về phía Giang Mộ Bình nói: "Đây là tiên sinh nhà cậu ấy."
"Tiên sinh?" Một người đàn ông nhuộm tóc bạch kim nhìn họ và mỉm cười "Hai người là vợ chồng sao?"
Người khác cười đáp: "Nên là chồng chồng mới đúng."
"Một đôi chồng chồng đẹp trai." Người đàn ông tóc bạch kim nói thẳng, nhìn Thành Nham nói: "Làm cái nghề này, ngoại trừ Hạ sư phụ thì tôi chưa từng thấy ai lớn lên trông đẹp trai như cậu cả."
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki.com Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Khi nói lời này, gã đã đắc tội với tất cả những thợ xăm có mặt ở đây, mọi người hợp lực tấn công gã.
"Mấy lời này của cậu tôi nghe không lọt rồi đấy nhá, tốt xấu gì tôi cũng bảo trì vóc dáng đến không nỗi nào mà."
"Phải đó, làm cái nghề này ai mà có thời gian để chỉnh trang cho chính mình chứ, mỗi ngày đôi mắt đều bị nung đến đỏ bừng, xăm xong một hoa văn phức tạp thì như không còn cùng là một người nữa."
Nghe cuộc trò chuyện của họ, Thành Nham cảm thấy thể chất và tinh thần đều rất thoải mái.
Có người liếc nhìn Giang Mộ Bình hỏi: "Đây cũng là đồng nghiệp sao?"
Hạ Tuyên lắc đầu: "Không phải, cậu ta là giảng viên."
"Phần tử trí thức." Người đàn ông tóc bạch kim có chút quen thuộc, cười đến đôi mắt cũng nheo lại, "Anh là một người dạy chữ làm sao mà tìm được một người giúp anh khắc chữ vậy?"
"Vì yêu thích." Giang Mộ Bình nói.
"Ồ," người đàn ông tóc bạch kim làm ra vẻ mà che mặt lại, "Show ân ái, mặt tôi cũng đỏ lên rồi."
Hạ Tuyên giơ chân lên, đá nhẹ vào người gã.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki.com Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Trong studio lượn lờ khói thuốc, ngoại trừ người đàn ông tóc bạch kim và Giang Mộ Bình không hút thuốc, thì tất cả những người còn lại đều nghiện thuốc lá, trong phòng nồng nặc mùi khói. Hạ Tuyên là người đầu tiên dập điếu thuốc, nói: "Tiên sinh nhà Thành Nham không hút thuốc, các vị hút nhanh lên, đừng để người ta hít khói mãi."
Người đàn ông tóc bạch kim cười như không cười: "Hạ sư phụ, tôi cũng không hút thuốc mà, sao không bao giờ thấy anh quan tâm đến việc tôi có hít khói hay không vậy?"
Có người phản gã: "Cậu cũng hít khói mấy năm này rồi, đã sớm miễn nhiễm rồi còn sợ gì."
Mọi người nghe xong đều cười phá lên, rít điếu thuốc thêm hai lần thì dập tắt.
"Đãi ngộ đối với phần tử tri thức quả thật khác nhau." Người đàn ông tóc bạch kim chỉ vào mũi bọn họ hùng hổ nói như đùa cợt: "Mỗi người đều là người chưa từng đọc sách, hễ nhìn thấy người có học là bắt đầu bất công."
"Cậu nói nhảm cái gì vậy? Hạ sư phụ chưa từng đọc sách à? Hắn là sinh viên đứng đầu Học viện mỹ thuật đó có được không?"
Một nhóm người đang nói chuyện vô cùng sôi nổi, sau đó, Hạ Tuyên ngại phiền nên đã đuổi họ đi, chỉ còn lại Thành Nham và Giang Mộ Bình.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki.com Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
"Đại ca đầu trọc kia đâu?" Thành Nham hỏi Hạ Tuyên.
"Bị gia trưởng đưa về ăn Tết rồi." Hạ Tuyên nói, "Tính tình cậu ta xấu cũng có lý do. Trong nhà có tiền, cưng chiều thành thói, chỉ kém mua lại chỗ này của tôi để cho cậu ta làm ông chủ thôi."
"Hóa ra là một phú nhị đại." Thành Nham nói.
Hạ Tuyên nói: "Đầu năm không kiếm khách sạn tình yêu nào mà ở đi, đến chỗ của tôi làm gì?"
"...Tết mà ai lại đi khách sạn tình yêu."
Hạ Tuyên hừ cười một tiếng: "Chẳng lẽ cậu nguyện ý đối mặt với tam cô lục bà đó à? Nếu thật sự muốn đối mặt, cậu sẽ không chạy tới chỗ của tôi." Hạ Tuyên phóng túng hơn Giang Mộ Bình tưởng tượng, Giang Mộ Bình không khỏi suy nghĩ, khi Thành Nham còn trẻ, Hạ Tuyên cũng nói chuyện không chút kiêng dè như vậy sao?
Hạ Tuyên quả là đẹp trai, lại rất tài hoa, ở bên cạnh y Thành Nham sẽ thoải mái hơn rất nhiều khi ở cùng với những người khác. Không thể nghi ngờ Hạ Tuyên chính là sự tồn tại đặc biệt của Thành Nham. Vì sự đặc biệt này nên Giang Mộ Bình không thể tránh khỏi những lo sợ không đâu.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki.com Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
"Không phải anh mời tôi uống rượu à?" Thành Nham nói.
"Ban ngày quán bar không mở. Buổi tối đến tìm tôi."
Thành Nham liếc nhìn Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình nói: "Bây giờ em muốn đi khách sạn tình yêu à?"
Thành Nham sững người một lúc, hai tai liền nóng lên, anh có cảm giác lời Giang Mộ Bình không giống với Hạ Tuyên, hai từ "tình yêu" trong miệng Giang Mộ Bình khiến trong đầu Thành Nham tự động hiện lên những hình ảnh không thích hợp với thiếu nhi.
"Giáo sư Giang, anh nghiêm túc?" Thành Nham nhỏ giọng hỏi Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình cố ý vờn Thành Nham: "Đầu năm mà quá phóng túng cũng không tốt."
Thành Nham tức cười: "Trước khi kết hôn em luôn nghĩ anh là người rất đứng đắn."
Thực ra, Giang Mộ Bình đôi khi cũng khá hài hước, lúc nào cũng có thể khiến Thành Nham nghiêm túc bị chọc cười, Thành Nham và Giang Mộ Bình đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên anh thấy khuôn mặt tuấn tú của Giang Mộ Bình đang từ từ tiến lại gần mình.
Giang Mộ Bình cúi đầu hôn anh, Thành Nham ngẩn ra, cả người cứng đờ, đôi môi bị hắn hôn một cái.
Một nụ hôn rất nhẹ, Giang Mộ Bình vừa chạm vào đã dời đi.
"Em nên sớm biết tôi không đứng đắn." Giang Mộ Bình nhìn Thành Nham nói, "Một người đứng đắn sẽ không như thế này."
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki.com Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Sau gáy của Thành Nham ửng hồng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, lần đầu tiên Giang Mộ Bình chủ động hôn anh trước mặt người ngoài, hơn nữa còn là nụ hôn đến không hề báo trước, còn ở dưới sự chú ý của Hạ Tuyên.
Cảm giác Thành Nham trải qua không phải là e lệ, xấu hổ mà là một loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ rất mạnh, giống như chạm vào công tắc điện có hiệu điện thế yếu ớt, khiến người ta cảm thấy tê liệt ngay lập tức.
Đầu ngón tay của Thành Nham đã đỏ bừng, vô thức nắm lấy áo khoác của Giang Mộ Bình, "Anh làm gì vậy..."
Thành Nham khàn cả giọng, nhỏ giọng nói: "Giáo sư Giang, anh đang phạm quy nghiêm trọng."
Thành Nham không muốn nhìn biểu tình của Hạ Tuyên, anh đã biết Hạ Tuyên quá lâu, khi còn trẻ anh là người thế nào, Hạ Tuyên cũng rõ ràng, cũng bởi vì hai người quá quen thuộc, anh càng không muốn để cho đối phương phát hiện ra anh cũng có một mặt như thế này.
Hạ Tuyên quả thực chưa bao giờ thấy Thành Nham đỏ bừng cả mặt, y lặng lẽ hút một thuốc và quan sát một cách thích thú.
Ban đầu Giang Mộ Bình cho y ấn tượng hắn là người có tâm tình rất nhạt, hỉ nộ không rõ, nhìn qua không thích Thành Nham cho lắm, thậm chí hắn còn cho Hạ Tuyên ảo giác về cuộc hôn nhân bất hòa giữa hai người.
Hiện tại xem ra, người này chỉ quen che giấu cảm xúc, tính cách điềm đạm, ổn trọng nhưng tính chiếm hữu và năng lực hành động đều rất mạnh.
Giang Mộ Bình đặt tay lên eo của Thành Nham, tầm mắt nhìn về hướng Hạ Tuyên. Hắn dùng tay kia đặt lên sau gáy đỏ hồng của Thành Nham, ánh mắt dừng lại trên người Hạ Tuyên, thản nhiên hỏi: "Làm như vậy với tiên sinh nhà mình có tính là phạm quy không?"
Hạ Tuyên cười ranh mãnh: "Không tính."
Họ không ở lại lâu, cũng không thể thực sự uống rượu giữa ban ngày, họ chạy ra ngoài chỉ để trốn tam cô lục bà ở nhà. Buổi trưa, dì gọi hai người về ăn cơm.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki.com Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Hạ Tuyên nói được làm được, khi màn đêm buông xuống, y trực tiếp lái xe đến nhà Thành Nham đón họ. Y mặc áo khoác da, ngồi trên chiếc xe việt dã màu đen, rất có phong cách, ngay khi vừa xuất hiện đã thu hút rất nhiều người dân trong làng đến xem.
Giang Mộ Bình đeo một cặp kính, khí chất tao nhã ôn nhu, Hạ Tuyên ngồi trong xe, một tay tựa vào cửa sổ nói với Giang Mộ Bình: "Giáo sư Giang, có kính áp tròng không? Có thì thay đi, quán bar nhiều người, loạn cực kỳ, dáng dấp này của cậu dễ bị người ta sỗ sàng, lúc đó không chừng sẽ bị rớt kính mắt đấy."
Thành Nham mở cửa xe ngồi vào, cau mày: "Anh đưa chúng tôi đến quán bar nào vậy? Không đứng đắn chúng tôi sẽ không đi."
Hạ Tuyên nở nụ cười: "Có quán bar nào mà nghiêm túc? Không phải những chỗ đó đều là nơi săn mỹ nhân sao?"
Giang Mộ Bình cũng ngồi vào ghế sau cùng Thành Nham, hắn nói: "Không có kính áp tròng, anh muốn uống rượu ở quán bar sao? Tôi không biết uống rượu."
"Không sao, để bọn họ pha chế cho cậu một loại có nồng độ cồn thấp." Hạ Tuyên liếc nhìn kính chiếu hậu, "Không có kính áp tròng thì thôi vậy."
"Chúng ta đến quán rượu đi." Thành Nham lo lắng Giang Mộ Bình sẽ thực sự bị ăn đậu hũ, víu lấy lưng ghế nói với Hạ Tuyên.
Hạ Tuyên khởi động xe nói: "Tôi không chú ý nhiều như cậu, chỉ có quán bar, uống tạm đi."
"Xem ra anh mỗi ngày trà trộn những nơi như vậy, bạn học Hướng biết chuyện này sao?"
Ánh mắt Hạ Tuyên không rõ cảm xúc nhìn gương chiếu hậu, không phát ra tiếng động, đạp ga một cái "rầm", chiếc xe việt dã phóng nhanh trên đường quê.
Khi đến quán bar, Thành Nham mới biết vừa rồi Hạ Tuyên dọa bọn họ. Nơi bọn họ đến vẫn là quán bar, tuy có rất nhiều người nhưng không gian yên tĩnh hơn quán bar khác.
Nhưng như Hạ Tuyên đã nói, quán bar là nơi để săn tìm mỹ nhân, quán bar yên tĩnh cũng như vậy. Sự khác biệt duy nhất là một bên thì tương đối nhiệt liệt, một bên thì tương đối điềm đạm hơn.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki.com Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Chủ quán là bạn của Hạ Tuyên, vừa thấy Hạ Tuyên liền đi qua, nhiệt tình chào hỏi.
"Dẫn theo bạn mới à?" Ông chủ nhìn Thành Nham và Giang Mộ Bình, "Đã lâu không thấy cậu đến, tôi tưởng rằng cậu đã bỏ rượu rồi."
Hạ Tuyên nói: "Giúp tôi chọn cho cậu này loại nào có nồng độ thấp thôi." Y liếc nhìn Thành Nham, "Cậu muốn uống gì, tự mình gọi đi."
Thành Nham nhờ ông chủ đợi một lúc, trước tiên anh giới thiệu một vài loại cocktail nồng độ thấp cho Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình chọn một cái tên nghe êm tai nhất.
Ông chủ cười cười với Thành Nham: "Chuyên gia."
Thành Nham lại chọn cho mình một loại có nồng độ tương đối mạnh.
Sinh ý của quán bar ngày mùng một Tết vẫn rất náo nhiệt, có người trên sân khấu vừa đánh đàn guitar vừa hát dân ca, Thành Nham dựa gần Giang Mộ Bình, lại có ý muốn khoe chồng, thấp giọng hỏi: "Giáo sư, anh có thể chơi guitar không?"
Giang Mộ Bình chếch con ngươi nhìn anh, cười nhẹ, "Trông tôi rất giống thành thạo mười tám loại nhạc cụ lắm sao?"
Thành Nham nghiêm túc gật đầu: "Giống."
"Không chơi được guitar." Giang Mộ Bình nhấp một hớp trong ly rượu, "Nhạc cụ dây thì tôi chỉ có thể chơi cello ()."
Cái này càng hấp dẫn, một loại gợi cảm toát ra mùi trí thức.
"Anh còn biết chơi đàn cello..." Thành Nham uống một hơi rượu mạnh liền lười biếng, nửa người trên dựa vào cánh tay Giang Mộ Bình, thân thể rất mềm mại có chút nóng. Nhiệt độ trong quán cao, bọn họ đều cởϊ áσ khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, nhiệt độ cơ thể Thành Nham xuyên qua lớp vải mỏng truyền đến khiến làn da của Giang Mộ Bình dần dần nóng lên.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki.com Viên Ngọc Tháng (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình nhã nhặn và cấm dục xuất hiện trong quán bar, quả thực là con mồi béo bở trong mắt nhiều người, không ít người muốn đến gặp hắn để bắt chuyện, nhưng khi nhìn thấy có một anh chàng đẹp trai với đôi môi đỏ mọng và hàm răng trắng đều đang dựa vào người hắn thì lặng lẽ lùi lại.
Thành Nham cũng đã phát hiện ra những ánh mắt đang nhìn chằm chằm xung quanh mình, anh đỏ mặt cúi người đến trước mặt Giang Mộ Bình, cẩn thận tháo kính mắt của hắn ra.
Giang Mộ Bình nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi mở ra, khẽ cười nói: "Làm gì vậy?"
"Đừng đeo kính nữa," Thành Nham đeo kính của Giang Mộ Bình lên cho mình, "mang vào lại gieo vạ cho người."
Hết chương .
() Đàn cello: