Cô lại tàn nhẫn đạp cửa, cho đến khi bị người phía sau ngăn lại, hai mắt đỏ hoe, ánh mắt lại tràn đầy lệ khi: "Mở cửa!"
Bên trong, vốn dĩ Trần Thần đang bị Lâm Thanh Hàm làm cho ngây người, mới vừa cởϊ áσ trên, chuẩn bị cởi dây lưng lại bị một chân đá vào cửa làm cho hồn phiêu phách tán. Trong lòng hắn có chút chột dạ, ban đầu lão thái thái đã thề là nhìn trúng hắn, cho nên để hắn làm cháu rể. Chỉ cần gạo nấu thành cơm, mọi thứ sẽ được thu xếp ổn thỏa, không có chuyện truy cứu trách nhiệm.
Thân phận của Lâm Thanh Hàm đối với thượng tầng ở thành phố Yến Kinh rất rõ ràng, đó là con gái ngoài giá thú của Khổng Ích Tường. Chỉ cần Khổng gia ngầm chấp thuận, Lâm Thanh Hàm chỉ có thể chấp nhận số phận của mình, hắn đã gặp Lâm Thanh Hàm vài lần. Thành thật mà nói, hắn vẫn thực sự muốn nếm thử. Nhưng hiện tại bên ngoài ồn ào như vậy, trên người toát ra mồ hôi lạnh, Khổng gia sẽ không lật lọng đấy chứ.
Hắn lấy lại tinh thần nhanh chóng mặc quần áo vào, nhìn quần áo xộc xệch của Lâm Thanh Hàm, hắn cuốn quít sửa sang lại cho nàng, vừa cúi xuống đột nhiên hạ bộ một trận đau nhức, hắn hét một tiếng, che lại hạ bộ đau đến giậm chân.
Lâm Thanh Hàm thu chân lại, toàn bộ sức lực đều mất đi, cố gắng đứng dậy nhưng lại ngã xuống. Nàng cắn môi, cố gắng tỉnh táo một chút, nghĩ đến ý đồ của nam nhân này khiến nàng cảm thấy ghê tởm.
Mà đúng lúc này, cửa trực tiếp bị đá mở ra, Khúc Mặc Thương đi vào đã thấy Lâm Thanh Hàm ngã xuống đất, Trần Thần chỉ mặc một bên ống tay áo vừa cong lưng vừa thở hổn hển, đột nhiên đầu óc cô nổ tung.
Cô nhanh chóng chạy tới, ôm lấy Lâm Thanh Hàm, nhìn quần áo của nàng và Trần Thần tuy có chút lộn xộn, nhưng hẳn là nàng chưa bị khi dễ, trong lòng liền hoãn lại. Nhưng nhìn Trần Thần và Chu Tư Cầm, cô hung hăng nghiến răng đến mức cả người phát run.
Vốn dĩ Lâm Thanh Hàm đã có chút không tỉnh táo, buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, nàng cảm thấy có người ôm mình, theo bản năng đẩy ra không cho lại gần. Khúc Mặc Thương đau lòng không chịu được, thấp giọng nói: "Không sao rồi, Thanh Hàm, đừng sợ, là chị Khúc Mặc Thương, chị ở đây em đừng sợ."
Tôn Nhã gọi cảnh sát xong cũng một mạch chạy tới. Nhìn cảnh tượng bên trong, cô gần như tức giận muốn ngất đi. Khúc Mặc Thương nhìn Lâm Thanh Hàm nghe cô nói xong lập tức dính sát vào mình, ý thức không rõ mà vùi trong ngực mình, gắt gao chặt góc áo của mình, Khúc Mặc Thương nhìn đến nước mắt sắp rơi xuống.
Cô ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn đám người đang xem náo nhiệt: "Người không liên quan mau ra ngoài đi."
Quản lý quán cà phê nơm nớp lo sợ chạy tới, muốn khuyên can, nhưng Tôn Nhã lập tức ngăn lại: "Ông không thể khuyên động mấy người ở đây đâu, có chuyện gì để bọn họ xử lý, ngoài ra còn chờ cảnh sát, mọi tổn thất của ông chúng ta sẽ đền bù. Trước tiên giải tán khách nhân đi, nếu ảnh hưởng quá lớn sẽ không tốt cho ông."
Quản lý lấy lại tinh thần nhanh chóng yêu cầu người phục vụ thuyết phục khách rời đi, cửa lại được đóng lại, sau đó người Khúc Mặc Thương gọi cũng đến. Nhìn thấy bốn năm người đứng chặn ở cửa, lần này Trần Thần cảm thấy chính mình xong đời, nơm nớp lo sợ muốn rời đi.
Nhìn Trần Thần đang chuẩn bị rời đi, Khúc Mặc Thương lại lạnh lùng nói: "Hiện tại muốn chạy không phải muộn rồi sao?"
Cô che Lâm Thanh Hàm không cho người khác nhìn thấy, trực tiếp hung hăng ném khay trà ở trước mặt Chu Tư Cầm, Chu Tư Cầm sợ đến mức hét lên lần nữa: "Cô... cô điên à, cô có biết ta là ai không?"
Khúc Mặc Thương cũng không nhìn bà ta, cầm một ly cà phê khác hất lên trên người Trần Thần, Trần Thần cũng là công tử sống trong nhung lụa, tức khắc nổi giận: "Cô mẹ nó làm cái gì vậy? Chuyện này liên quan gì tới tôi, ba cùng bà nội của cô ấy đều đồng ý, tôi lại không phải vô trách nhiệm. Đây là chuyện của Khổng gia, cô nhúng tay vào làm gì, liên quan gì tới cô?"
Khúc Mặc Thương bảo Tôn Nhã che cho Lâm Thanh Hàm, đứng dậy nhìn xuống phần trà còn lại trong tách: "Khổng gia đã đồng ý? Buồn cười, ý đồ bỏ thuốc vào trà của em ấy, anh nghĩ đến lúc đó một câu Khổng gia đồng ý liền vạn sự đại cát sao? Các người quá tin đầu óc của chính mình, hay nghĩ trên đời này không có pháp luật?"
Chu Tư Cầm bị Khúc Mặc Thương làm cho sợ tới mức quá sức, nhưng ít nhất bà cũng là người đã trải qua sóng gió, vừa rồi cũng là bị Khúc Mặc Thương dọa cho rối rắm sợ hãi, hiện tại nghe thấy cũng phản ứng lại, nữ nhân này là bảo hộ Lâm Thanh Hàm mà làm khó dễ bọn họ.
"Đây là chuyện của gia đình ta, người ngoài như cô nhúng tay vào làm gì? Ta là bà nội của nó, chẳng lẽ ta lại hại nó? Vừa rồi cô đánh ta, truy cứu lên cũng không biết là ai gặp phiền toái."
Khúc Mặc Thương liếc mắt nhìn bà ta: "Phải không, vậy tôi chờ gặp ở toà. Tôi đánh? Bà nên vui mừng vì anh ta chưa làm gì Thanh Hàm, nếu không, dù bà có già đi chăng nữa tôi cũng muốn xé xác bà."
"Gặp ở tòa? Cô có bằng chứng không? Hay là muốn giới truyền thông tung tin, tổng giám đốc Cảnh Thái, con gái ngoài giá thú của Khổng gia đang quan hệ với ai đó trong phòng riêng, hay là bị cưỡиɠ ɠiαи?"
Khúc Mặc Thương không nén được tức giận: "Câm miệng, lời nói của bà thật làm người kinh tởm! Kiếp trước Khổng Ích Tường đã làm bao nhiêu chuyện ghê tởm mới có một người mẹ như bà, nhìn giống người lại không có chút nhân tính. Khó trách Khổng Ích Tường cũng là kẻ hồ đồ từ trong trứng, bị người như bà nuôi lớn lên cũng không có khả năng là thứ gì tốt."
"Khúc tổng, cảnh sát đến rồi."
Khúc Mặc Thương gật đầu: "Xin chào, tôi là Khúc Mặc Thương, đây là danh thiếp của tôi. Tôi là người báo án, có người ở trong phòng quán cà phê đánh thuốc mê bạn tôi, có ý đồ gây rối. Chủ mưu chính là bà già trước mặt, còn có nam nhân kia. Hẳn là còn tàn lưu trong ấm trà và tách trà, bạn của tôi còn hôn mê, cũng có thể đến bệnh viện kiểm tra."
"Cô.. cô nói bậy, ta sẽ kiện cô vu khống, cảnh sát, cô ta đã đánh ta, lấy khay trà ném ta. Ta muốn gọi điện thoại, nhờ luật sư của ta nói chuyện với các người."
Khi Trần Thần thấy cảnh sát đến, hắn mới dám lấy điện thoại ra vội vàng gọi điện cho cha mình, Trần Khiên ở bên kia tức giận rống lên: "Não của ngươi bị chó ăn rồi à, cái lão già kia nói ngươi cũng nghe! Thanh danh của bà ta ngươi còn không biết sao? Không phải Khổng Ích Tường, Cảnh Thái đã sớm bị nữ nhân này hại bại rồi, ngươi sắc dục huân tâm dám làm loại chuyện này. May mà phía sau Lâm Thanh Hàm còn có Khổng gia, Khúc gia tham dự vào chỉ có thể tận lực thoát khỏi, sẽ không giúp bà ta. Ngươi nhớ cho kỹ, vô luận thế nào cũng không được nhận, mặt khác giao cho ta."
Nghe xong lời cha nói, Trần Thần cảm thấy yên tâm. Tập đoàn Khoa Uyển và Cảnh Thái Thiên Thịnh đều là đối tác, việc hợp tác làm ăn giữa hai bên rất thường xuyên, hắn không nghĩ Khúc gia sẽ thực sự xé rách mặt với mình. Miễn là không có thế lực nào đứng sau can thiệp, vậy thì cưỡиɠ ɠiαи chưa thành căn bản không có vấn đề gì.
Nhìn người gọi xong rõ ràng đã nhẹ nhõm hơn, trào phúng trong mắt Khúc Mặc Thương càng dày. Sau khi Trần Thần gọi luật sư, nói với Khúc Mặc Thương, "Chuyện hôm nay đều là hiểu lầm a Khúc tổng, tôi cũng là hồ đồ, ngày khác mời ngài đi ăn cơm nhận lỗi."
Khúc Mặc Thương nhìn hắn, "Nhận lỗi? Vừa gọi điện thoại cho ba anh, uống thuốc an thần, cho rằng có thể kê cao gối mà ngủ sao?"
Trần Thần tái mặt, nhìn Khúc Mặc Thương trả lời điện thoại xong liền đi thẳng tới ôm Lâm Thanh Hàm: "Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện hôm nay, Chu lão thái thái, Trần đại thiếu gia, cứ chờ xem."
Nói xong, cô híp mắt nhìn Chu Tư Cầm: "Chu lão thái thái đã tuổi rồi, vốn dĩ nên dưỡng già, lại muốn đi một chuyến lao vào tai ương ngục tù."
Nói xong, cô trực tiếp đưa Lâm Thanh Hàm đi ra ngoài, lên xe, hướng dẫn tài xế đi tới bệnh viện. Trước khi đi, cô gọi điện cho Lý Lãng: "Chú Lý, tôi nhớ rõ ngài có người quen ở Cục cảnh sát, tôi gặp phải án, cần ngài ra mặt giúp đỡ một chút."
"Vâng, đúng vậy. Cảm ơn chú Lý, tôi hiểu rồi, ngài đừng lo lắng."
Trong xe, lửa giận trong lòng Khúc Mặc Thương vẫn chưa hết hẳn, cô nhìn Lâm Thanh Hàm đang ngủ rồi cẩn thận kiểm tra thân thể nàng. Phát hiện mu bàn tay của nàng có vết đỏ, cẳng tay tràn đầy vết đỏ tím, môi đều bị cắn phá, hiển nhiên là tự làm đau bản thân để giữ tỉnh táo.
Khúc Mặc Thương đau lòng không chịu nổi, cho nên lấy khăn ướt cẩn thận lau sạch vết máu cho nàng, đến bệnh viện kiểm tra, kiểm tra xong nói là không có gì trở ngại, khi thuốc mê trong người nàng chuyển hóa mới tỉnh lại. Sau khi có kết quả chẩn đoán, Khúc Mặc Thương đưa Lâm Thanh Hàm trở về, nhận được một cuộc gọi từ Khúc Thịnh.
"Ba."
"Vừa rồi chú Lý của con gọi điện cho ta, nói con nhờ ông ấy giúp một vụ án, xảy ra chuyện gì vậy." ngữ khí của Khúc Thịnh có chút gấp.
Khúc Mặc Thương hít một hơi thật sâu, nói cho Khúc Thịnh những gì đã xảy ra, lặp lại lửa giận của Khúc Mặc Thương vẫn không ngăn được mà quay cuồng.
"Con nói cái gì? Thanh Hàm thế nào, có bị khi dễ không?" Khúc Thịnh nghe được mở to mắt, tức giận đến mặt đỏ bừng.
"Không có, cũng may là hôm nay con đến đón em ấy, đến kịp lúc. Ba, con muốn bọn họ phải trả giá, Trần Thần, con sẽ không bỏ qua cho anh ta. Cho nên, cho dù chủ tịch tập đoàn Khoa Uyển có ra mặt thì con cũng sẽ không buông tay đâu."
"Được, ta hiểu. Con muốn làm gì cũng được, có yêu cầu gì cứ việc nói, nhưng Khổng gia..."
Khúc Mặc Thương cúi đầu nhìn Lâm Thanh Hàm: "Ba, con cũng không muốn gây chuyện, Thanh Hàm cũng không có dã tâm, là bọn họ quá đáng, con sẽ không nương tay. Cảnh Thái rất lợi hại, nhưng Khổng gia không phải là Cảnh Thái."
Bên kia Tiêu Vân Anh thấy Khúc Thịnh đột nhiên đổi giọng, vội đi ra dò hỏi, nghe xong bà tức giận đến lời nói còn nói không rõ, sau một lúc lâu mới trực tiếp nén giẻ lau lên bàn: "Lão già bất tử Chu Tư Cầm kia điên rồi, lại làm chuyện này với cháu gái mình, không sợ chết xuống địa ngục sao? Còn cái tên tiểu tử của tập đoàn Khoa Uyển kia, lớn lên hình người tính cẩu, cư nhiên làm ra loại chuyện xấu xa này! Thanh Hàm thế nào rồi, không bị cái tên khốn nạn kia khi dễ đấy chứ?"
Tiêu Vân Anh hỏi Khúc Thịnh, nhưng lại không nhận được câu trả lời, ngược lại là nhìn thấy bộ dạng nén cười của Khúc Thịnh, bà càng tức giận hơn, đang muốn nói chuyện Khúc Thịnh đã nói trước: "Đã nhiều năm tôi không thấy bà như vậy."
"Ông còn cười! Đó là vợ của con gái ông a! Thiếu chút nữa đã bị tên tiểu tử thối tha cùng bà nội khốn nạn vũ nhục, ông còn cười được!" Tiêu Vân Anh tức giận đến đau đầu.
"Bà đừng nóng giận, Mặc Thương đã có chủ ý, tôi sẽ toàn lực hỗ trợ con bé. Còn tên tiểu tử Trần Thần kia, đương nhiên sẽ cho hắn phải trả giá, chuyện hợp tác với tập đoàn Khoa Uyển, tôi sẽ xem xét tình huống. Trước đó Khúc Mặc Thương đã suy xét phương án khác, vừa lúc có thể dứt hẳn." Nói xong, Khúc Thịnh nhíu nhíu mày, "Vợ của con gái, bà chấp nhận nhanh như vậy?"
Tiêu Vân Anh sửng sốt: "Hiện tại là thời điểm thảo luận chuyện này sao? Lại nói con gái cùng con bé ở bên nhau, không phải là vợ của con gái ông sao?"
Khúc Thịnh: ...
Khi Tôn Nhã đi cùng Khúc Mặc Thương đưa Lâm Thanh Hàm về nhà, Lâm Thanh Hàm còn chưa tỉnh lại, thuốc của Chu Tư Cầm quá mạnh, Lâm Thanh Hàm ngủ rất say.
Tôn Nhã thấy dọc theo đường đi thấy vẻ mặt của Khúc Mặc Thương rất trầm, toàn thân đều là hàn ý, hiện tại ngồi ở bên cạnh Lâm Thanh Hàm mới tốt hơn một chút, nhưng rõ ràng chuyện này hoàn toàn chưa xong.
"Khúc tổng, tôi về trước, phỏng chừng Lâm tổng sẽ ngủ một giấc, ngài đừng quá lo lắng."
Khúc Mặc Thương quay lại nhìn nàng: "Tôn Nhã, hôm nay cảm ơn cô rất nhiều, nếu không phải cô lưu ý, e rằng hôm nay tôi... tôi sẽ phát điên mất."
"Khúc tổng, đừng nói vậy. May là hôm nay ngài tới, dù chuyện này có làm người kinh tởm, Lâm tổng không sao chính là may mắn." Nhắc tới chuyện này, Tôn Nhã đều có chút buồn nôn, cánh rừng lớn loài chim nào cũng có, nhưng cô chưa từng thấy qua loại vớ va vớ vẩn như vậy.
"Tôi sẽ không tiễn cô, cô trở về nghỉ ngơi sớm một chút."
Sau khi Tôn Nhã rời đi, chỉ còn lại Khúc Mặc Thương và Lâm Thanh Hàm trong phòng, Khúc Mặc Thương chỉ bật đèn cạnh giường ngủ, cô ngồi lặng lẽ nhìn Lâm Thanh Hàm, người kia nhắm mắt ngủ say, lông mi dài đổ bóng, cả người nhìn ôn hòa điềm tĩnh. Khúc Mặc Thương nhìn bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu của nàng, thần sắc đen tối trong mắt không rõ.
Từ khi Lâm Thanh Hàm gặp chuyện đến hiện tại cô vẫn chưa hoãn lại, khi nghĩ đến những gì Lâm Thanh Hàm suýt gặp phải, tim cô như muốn lăn trong dầu nóng. Người mà cô đặt trên đầu quả tim, ngay cả cô cũng không nỡ ủy khuất nàng nửa phần lại bị người đối đãi như vậy.
Cô siết chặt ngón tay, trong mắt tối đen có lửa giận không thể kìm nén được, cô không phải người hùng hổ dọa người, nhưng lần này nhất định sẽ không từ thủ đoạn.
Cô ngồi đó lướt qua mọi chuyện trong đầu, trong lòng cũng có kế hoạch, vừa rồi cục cảnh sát gọi đến nói đã mở án điều tra. Chu tư Cầm và Trần Thầc đã được triệu tập thẩm vấn.
Bên này tố tụng hình sự, đã quyết định tìm Vệ Minh Quyết, cô nhớ rõ đời trước khi Vệ Minh Quyết từ trường Luật Harvard trở về, vì bất đồng với gia đình, cuối cùng đã rời Vệ gia một mình mở công ty luật ở Yến Kinh. Hẳn là năm nay, nàng sẽ nhận vụ án cưỡиɠ ɠiαи gϊếŧ người. Đời trước nàng đã thành công lật phá vụ án, nổi danh ở thành phố Yến Kinh, những năm sau đó, mấy vụ án nàng nhận chưa từng thất bại.
Cô tự nghĩ, lông mày căng chặt cho đến khi một bàn tay ấm áp mềm mại nắm lấy tay cô. Nhìn thấy Lâm Thanh Hàm mở mắt ra, cô cũng không cười, chỉ là vươn tay xoa xoa hai thái dương của Lâm Thanh Hàm.
Khi Lâm Thanh Hàm tỉnh dậy, trong lòng nàng phát lạnh, khi nhìn thấy Khúc Mặc Thương ngồi bên cạnh lại nhớ tới hình ảnh trước khi hôn mê mơi nhẹ nhàng thở ra. Căn phòng hơi tối, Khúc Mặc Thương ngồi ở một bên, vẻ mặt nghiêm nghị chưa từng thấy qua.
Cô cúi đầu xoa thái dương cho nàng, trên mặt cũng không có ý cười, chỉ thấp giọng nói: "Không sao rồi, cái gì cũng chưa phát sinh, em đừng sợ."
Lâm Thanh Hàm ngồi dậy nhìn cô: "Chị tức giận sao? "
Khúc Mặc Thương không nói gì, chỉ nhìn vào mắt nàng, hơi nhíu mày, vẫn là vẻ mặt nghiêm túc.
Lâm Thanh Hàm biết lần này dọa tới Khúc Mặc Thương, nghiêng người ôm lấy cánh tay cô: "Mặt đều đen, đừng tức giận được không? Là em không tốt, em sơ suất quá."
Lông mày Khúc Mặc Thương càng nhíu chặt, vẫn không nói lời nào. Lâm Thanh Hàm cười cười, sóng mắt lưu chuyển thò người tới gần hôn môi cô: "Về sao em sẽ không tiếp xúc với bọn họ nữa, được không?"
Khúc Mặc Thương ôm nàng, nhẹ nhàng điểm trán nàng: "Khi tưởng tượng anh ta gây rối em, chị hận không thể, hận không thể..."
Lâm Thanh Hàm phát hiện Khúc Mặc Thương tức giận đến phát run, trong lòng cũng là tư vị khó nói, kỳ thực lúc ấy cũng rất tuyệt vọng, nếu thật sự xảy ra chuyện, nàng cũng không biết phải đối mặt với Khúc Mặc Thương như thế nào.
Nàng cúi người hôn lấy cô dây dưa một chút, dụ dỗ. Hô hấp Khúc Mặc Thương hơi nặng, ôm mặt cô lẩm bẩm: "Chị sẽ không để người khác làm tổn thương em, em là của chị, chị không cho phép ai chạm vào em, em chỉ có thể là của chị, Thanh Hàm, em chỉ có thể là của chị."
"Được, em sẽ chỉ là của chị." Lâm Thanh Hàm ôn nhu đáp lại, nầu không khí càng ngày càng ái muội, mắt Lâm Thanh Hàm có chút mê ly, nàng ôm Khúc Mặc Thương, nhìn vào mắt cô, bên trong có bảy phần nhu tình ba phần đau lòng.
Khi Khúc Mặc Thương nhẹ nhàng áp xuống, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt, cùng cô hôn môi chấp nhận chiếm hữu của cô. Nàng biết Khúc Mặc Thương cần được bình phục, nàng cũng cần chứng minh, hai người vẫn là hoàn chỉnh thuộc về nhau.
Đêm đó, Lâm Thanh Hàm vẫn luôn quấn lấy Khúc Mặc Thương, tùy ý bản thân mình tan thành một vũng xuân thủy giữa ngón tay của cô, cuối cùng trực tiếp chìm vào giấc ngủ, bên tai vẫn quanh quẩn tiếng gọi ôn nhu của Khúc Mặc Thương.