Hai người ăn bánh xong liền ở trong phòng đọc sách, Khúc Mặc Thương có thư phòng riêng, kho sách bên trong rất phong phú, chất đầy cả một kệ.
Lâm Thanh Hàm ngồi nhìn Khúc Mặc Thương đang đọc trên tay cuốn "Narzis and Goldman", cô chuyên chú đọc sách, rũ mi cúi đầu sườn mặt thập phần xinh đẹp. Lâm Thanh Hàm ở một bên nhìn rất lâu, cho đến khi nàng phát hiện Khúc Mặc Thương ngáp một cái, cuối cùng nhắm mắt lại.
Lâm Thanh Hàm nghiêng người tới gần nhìn, nhẹ giọng gọi, “Mặc Thương?” Khúc Mặc Thương không có động tĩnh gì tựa hồ rất mệt mỏi, đã ngủ rồi, người cũng ghé vào trên bàn.
Lâm Thanh Hàm ngồi bên cạnh ngây người nhìn hồi lâu, hơn hai giờ trước, thế giới của nàng vẫn là một mảnh tăm tối, nhưng Khúc Mặc Thương, giống như một ốc đảo xuất hiện giữa sa mạc, tràn đầy sức sống.
Khúc Mặc Thương nằm sấp ngủ không được thoải mái, hai má hơi ửng đỏ, tóc trên trán rơi xuống che mất mặt mày, lúc này môi hồng nhuận cũng bởi vì nằm sấp mà mở ra.
Lâm Thanh Hàm si ngốc nhìn, đưa tay vuốt tóc rơi trên trán cô, dùng đầu ngón tay chạm vào da thịt tinh tế của cô thế nhưng luyến tiếc thu tay lại, ánh mắt không chịu khống chế rơi xuống đôi môi đỏ mọng.
Lâm Thanh Hàm cảm giác mình có chút si ngốc, bởi vì trong đầu bất thình lình hiện ra cảnh tượng Phó Thư Nghiên cùng nữ nhân kia dây dưa hôn nhau trong phòng thay đồ. Không biết vì sao thân thể nóng đến lợi hại, cuối cùng không nhịn được cúi đầu xuống, môi chạm vào gương mặt Khúc Mặc Thương, sau đó có chút hoảng sợ mà ngồi dậy, mặt đỏ bừng, tim đập rộn ràng.
Môi chạm vào nơi mềm mại tinh tế, nàng mím môi, ánh mắt vô thố lại mê mang, sau đó có chút chán ghét chính mình, rối rắm hồi lâu, sợ Khúc Mặc Thương ngủ không thoải mái, nàng nghiêng người về phía trước ra vẻ nhẹ nhàng trấn định cô: “Mặc Thương, buồn ngủ thì lên giường ngủ đi, nằm sấp ở đây không thoải mái.”
Khúc Mặc Thương có chút mê man ngẩng đầu lên, Lâm Thanh Hàm mềm lòng đến rối tung rối mù đỡ cô vào phòng ngủ. Điều chỉnh điều hòa ở nhiệt độ phù hợp, đắp chăn cho cô rồi mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Trong căn phòng mờ mịt, Khúc Mặc Thương đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt nhìn ra cửa, trong mắt hiện lên một tia mơ hồ, nhẹ nhàng dùng ngón tay ấn vào nơi sườn mặt, ánh mắt rất phức tạp.
Vừa rồi cô có chút mệt mỏi liền nằm một hồi, mơ mơ màng màng ngủ, lúc Lâm Thanh Hàm gọi thì cô đã có chút ý thức, nhưng lại lười đáp lại, sau đó áp tay tê rần mới thanh tỉnh một chút liền phát giác ngón tay của Lâm Thanh Hàm đang ở trên mặt cô.
Nhẹ nhàng lướt qua mang theo một trận nổi da gà, lúc đó cô cảm thấy có cái gì không đúng, cho đến khi một cỗ hô hấp ấm áp cùng ngọt ngào càng lúc càng gần, cuối cùng rơi ở trên mặt cô, hô hấp lập tức cứng lại.
Nếu không phải Lâm Thanh Hàm vội vàng rời đi, suýt chút nữa cô không nhịn được mà mở mắt ra, chẳng lẽ là hôm nay bị hai nữ nhân kia làm ảnh hưởng? Bởi vì nhìn thấy hai nữ nhân kia đang trình diễn một màn sóng đông cung, cho nên... càng nghĩ càng sầu, mày nhíu lại, đều do Phó Thư Nghiên không biết thu liễm!
Khúc Mặc Thương đã sống hơn năm, chỉ có luyến ái không mặn không nhạt cùng Mạnh Gia Hòa, mặc dù đã từng gặp qua giữa nữ nhân với nữ nhân, nhưng cũng không hiểu rõ lắm. Mặc dù cô không thể lý giải, nhưng cũng không cảm thấy có cái gì bất kham, nhưng đây không phải là con đường đơn giản, cô không muốn Lâm Thanh Hàm ở cái tuổi này lại mờ mịt nếm thử.
Suy nghĩ hồi lâu, cho đến khi có tiếng gõ cửa mới ngồi dậy thu thập quần áo: “Vào đi.”
“Cậu dậy rồi, dì Hoàng đã làm cơm xong, có thể ăn cơm."
Khúc Mặc Thương ngồi ở mép giường nhìn nàng, Lâm Thanh Hàm vẫn đang mặc váy của mình, ở trong phòng có chút tối nhìn không rõ ràng, nhưng thân hình xinh đẹp của cô gái không thể che giấu được.
Khúc Mặc Thương không nói gì, khi Lâm Thanh Hàm có chút nghi hoặc đi vào mới phản ứng lại: "Được, đói không?”
Lâm Thanh Hàm lắc đầu, ngữ khí có chút hoài niệm: “Bánh buổi chiều rất ngon, tôi không đói.”
Khúc Mặc Thương cảm thấy trong lòng mềm nhũn, nghe nàng ngoan ngoãn nói có chút muốn xoa xoa đầu nàng, nhưng nghĩ đến hành động của Lâm Thanh Hàm, cô lại nhịn xuống: “Đi thôi, đừng để dì Hoàng chờ lâu.”
Khúc Mặc Thương đi qua nàng, cũng không chờ nàng. Lâm Thanh Hàm nghĩ là do Khúc Mặc Thương mới dậy, ngoan ngoãn đi theo phía sau cô.
Mưa đã tạnh, tuy bầu trời bên ngoài tối om, nhưng không trung trong suốt sạch sẽ, không khí cũng ẩm ướt.
Dì Hoàng nhìn mặt đất ẩm ướt bên ngoài nhà: “Cuối cùng cũng tạnh mưa, ăn cơm trước đi.”
Đang ăn cơm, điện thoại của Dì Hoàng vang lên, bà nhấc máy rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Hàm và Khúc Mặc Thương, sau đó đưa điện thoại cho Khúc Mặc Thương.
“Ba, có chuyện gì vậy?” Khúc Mặc Thương nhẹ giọng hỏi, sau đó nghe Khúc Thịnh hỏi chuyện.
“Dạ, ở cùng con.” Biểu tình Khúc Mặc Thương tự nhiên, sau đó không biết nghe thấy cái gì mà khóe môi có chút trào phúng: “Đã hơn sáu giờ rồi, hiện tại mới sốt ruột không phải hơi muộn sao."
"Dạ, ba quyết định là được rồi. Tâm tình của cậu ấy không tốt, trời mưa to không tốt nên đêm nay sẽ không về. Để cậu ấy gọi điện thoại sao? Được, con sẽ chuyển lời cho cậu ấy." Cuối cùng cô cúp điện thoại, thấy Lâm Thanh Hàm nhìn mình khô g chớp mắt, nhấp một ngụm canh đạm thanh nói: "Khổng gia đang tìm cậu, gọi điện thoại cho ba tôi."
"Tôi nói tâm tình của cậu không tốt, đêm nay sẽ không về. Ba tôi kiến nghị cậu gọi về, cậu quyết định thế nào?"
Thần sắc có chút khẩn trương của Lâm Thanh Hàm buông xuống, sau đó nàng cúi đầu nói: "Ăn cơm xong tôi sẽ gọi."
Nàng không nói thêm cái gì, vẻ mặt không còn suy sụp như trước đó, xem ra đã điều chỉnh rất tốt. Khúc Mặc Thương hơi thở phào nhẹ nhõm, cũng coi như có chút vui mừng.
Sau khi Lâm Thanh Hàm rời đi, cho dù Khổng Ích Tường nghe lời mẹ không đuổi theo, nhưng trong lòng cũng không có hoàn toàn buông, dù sao đây cũng là huyết mạch duy nhất của hắn, hắn không thể không quan tâm. Nhìn thấy bên ngoài trời mưa to kèm theo sấm chớp, Lâm Thanh Hàm vẫn chưa trở về, trong lòng cũng có chút gấp gáp.
Sau đó càng nghĩ càng thiếu kiên nhẫn, vội vàng phái người đi tìm chỗ Lâm Yên ở trước đó nhưng không tìm được, Khổng Ích Tường thực sự sợ hãi, thậm chí còn nháo Chu Tư Cầm một trận.
Chu Tư Cầm xưa nay luôn kiểm soát con trai mình, cũng thực sự không thích Lâm Yên, cho nên làm khó dễ nhiều chuyện. Nhưng Lâm Thanh Hàm là huyết mạch duy nhất của nhà mình, nếu ngộ nhỡ có chuyện gì cũng thực sự sợ hãi, ở nhà sinh hờn dỗi mà vẫn không ngừng thục giục người đi tìm, cuối cùng Khổng Ích Tường linh quang chợt lóe, đi hỏi Khúc Thịnh.
Sau khi nhận được tin tức chính xác, Khổng Ích Tường cúp điện thoại nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại cau mày. Quan hệ giữa Lâm Thanh Hàm cùng Khúc gia tốt như vậy, hiện tại thân phận của Lâm Thanh Hàm đã khác, Khúc Thịnh cũng không đánh chủ ý gì.
Lâm Thanh Hàm ở bên này không biết Khổng Ích Tường đang nghĩ gì, nàng bình tĩnh gọi điện cho Khổng Ích Tường, dặn dò ngày mai để tài xế mang chút sách giáo khoa và bài tập đến trường cho nàng, thậm chí không hề nhắc đến việc Lâm Yên không từ giã rời đi.
Khổng Ích Tường nghe người bên kia bình tĩnh đến lạnh nhạt nói, chậm rãi hỏi: “Con đi tìm mẹ con, có gặp bà ấy không?”
Lâm Thanh Hàm mặt vô biểu tình nhìn về phía trước, nhưng bàn tay cầm điện thoại lại chậm rãi siết chặt. Khúc Mặc Thương quay đầu lại lại liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt của nàng, mày hơi cau lại, chỉ chốc lát sau liền nghe thấy Lâm Thanh Hàm chậm rãi nói: "Tôi có gặp hay không hẳn là ông rất xác định, hỏi tôi làm gì."
Khổng Ích Tường trầm mặc một lúc, sau đó nghiêm túc nói: "Là bà ấy lựa chọn, ta đã cho bà ấy một khoản tiền, con không cần lo lắng bà ấy sống không tốt."
Lâm Thanh Hàm cúi đầu, khóe môi gợi lên độ cung trào phúng, rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Tôi biết rồi, hôm nay cuối tuần, tôi ngủ ở đây."
Có lẽ là nàng quá khác thường, Khổng Ích Tường không ngăn nàng, chỉ trầm ngâm nói: "Được, ta sẽ an bài cho con."
Khúc Mặc Thương nhìn người lão luyện thành thục, trong lòng khẽ thở dài, đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến đứa nhỏ này càng ngày càng trưởng thành.
Buổi tối, dì Hoàng dọn dẹp phòng khách bên cạnh phòng của Khúc Mặc Thương, để buổi tối Lâm Thanh Hàm ngủ ở đó.
Sau khi thay đồ ngủ, Lâm Thanh Hàm đứng ở cửa nhéo nhéo ngón tay, một lúc sau mới đỏ mặt nói: "Bánh hôm nay rất ngon... còn có bài hát mừng sinh nhật rất dễ nghe, cảm ơn cậu."
Sắc mặt của Khúc Mặc Thương hơi cứng lại, từ nhỏ cô không có thiên phú âm nhạc, còn có thể hát lạc điệu "Nghĩa dũng quân tiến hành khúc", e rằng bài hát mừng sinh nhật hôm nay cũng không dễ nghe mấy.
Lâm Thanh Hàm mím môi cười: “Đối với tôi nghe được, dù có lạc điệu cũng đặc biệt dễ nghe, ngủ ngon.”
Khúc Mặc Thương: ...
Nàng nói xong liền chạy nhanh về phòng, để lại Khúc Mặc Thương nhíu mày: “Có kiểu khen người như vậy sao?” Nói xong, cô lại cười một mình.
Ngủ đến nửa đêm Khúc Mặc Thương đột nhiên thức giấc, cảm thấy miệng có chút khô nên đứng dậy đi rót một cốc nước dưới lâu, chậm rãi vừa đi vừa uống. Khi đi ngang qua phòng của Lâm Thanh Hàm, cô hoảng hốt nghe thấy bên trong có động tĩnh, cô do dự ghé sát lắng nghe, tựa hồ là tiếng khóc nức nở, còn kèm theo một chút thì thầm mơ hồ.
Khúc Mặc Thương cau mày vặn cửa, cửa không khóa nên nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Không có cửa ngăn cách, có thể nghe rõ tiếng nức nở, là Lâm Thanh Hàm đang khóc.
Khúc Mặc Thương đi về phía giường của nàng, trong bóng đêm cô chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của Lâm Thanh Hàm, cô ngồi xổm trước giường, dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ vào mặt nàng, nước mắt nóng bỏng khiến trái tim cô hơi co rút lại.
"Mẹ, mẹ đừng đi... đừng đi mà. Nơi đó không tốt, con muốn về nhà..." Nàng mơ hồ mang theo nức nở cùng thanh âm đứt quãng nói.
Khúc Mặc Thương đứng dậy ngồi ở bên cạnh nàng, vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giọng nói ôn nhu dỗ dành, “Ngoan, sẽ không đi, đừng sợ.”
Hống đến cuối cùng Lâm Thanh Hàm cũng ngừng khóc, nhưng lại ôm cánh tay cô như thế nào cũng không buông, Khúc Mặc Thương thử kéo ra, kết quả bị ôm chặt hơn.
Cô nhíu mày, nghĩ đến chuyện buổi chiều, cô vẫn ngồi ở chỗ đó thật lâu, cuối cùng cũng rút cánh tay ra khỏi ngực nàng, dùng chăn bông che lại rồi đi ra ngoài.
Sau khi trở về phòng cũng chưa ngủ, nằm ở trên giường, Khúc Mặc Thương đang nghĩ có phải hành động của mình cùng Lâm Thanh Hàm quá thân mật, cho nên nàng mới có loại tâm tư như vậy. Chỉ là, nếu như trước kia cô tò mò cùng đồng tình với Lâm Thanh Hàm, thì hiện tại cô thực sự cảm thấy thương tiếc nàng, cảm giác giống như mình nuôi một bắp cải trắng, không đành lòng để nàng bị mưa gió ăn mòn tàn phá, không nhịn được đau lòng nàng một chút.
Cô thở dài nhắm mắt lại, quyết định về sau sẽ nỗ lực nắm chắc chừng mực. Nếu Lâm Thanh Hàm chỉ là xúc động nhất thời, vậy không còn gì tốt hơn, rốt cuộc cảm tình như vậy cũng không được thế tục tiếp thu, nàng đã đủ khổ sở rồi, cô không muốn nàng phải chịu cảm tình thăng trầm một lần nữa.
Chỉ là mỗi khi hai người ở một chỗ, Khúc Mặc Thương cố ý hoặc vô tình chú ý tới biểu tình của Lâm Thanh Hàm, càng cảm thấy ánh mắt của Lâm Thanh Hàm có chút không đúng. Tuy rằng cô không tính là kinh nghiệm phong phú, nhưng dù sao cô cũng đã có kinh nghiệm một đời, lúc trước cũng không nghĩ nhiều, sau khi chú ý tới, tình cảm trong mắt Lâm Thanh Hàm không khỏi lọt vào mắt cô, điều này khiến Khúc Mặc Thương rất đau đầu.
Lâm Thanh Hàm quá nhạy cảm, nhìn như kiên cường nhưng trong lòng đã vỡ nát, cô không muốn làm tổn thương nàng, cũng không muốn nàng rơi vào loại cảm giác vô vọng trong tình cảm. Hơn nữa, cho dù trưởng thành thế nào thì nàng cũng là một cô gái mười sáu tuổi, có lẽ chỉ là không muốn xa rời trở thành mê luyến, cô không thể để nàng tiếp tục như vậy.
Những ngày sau đó, Lâm Thanh Hàm cảm thấy khi Khúc Mặc Thương ở chung với nàng lại có cái gì không đúng, không còn thân mật như vậy, thậm chí còn dần dần xa cách. Nhưng Lâm Thanh Hàm không biết phải ứng đối như thế nào, cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mỗi ngày Khúc Mặc Tương vẫn cùng nàng đi ăn, cũng có quan tâm nàng, chỉ là đồng học xung quanh cô cũng tăng lên, giống như đột nhiên bắt đầu hòa nhập vào tập thể.
Không biết trong lớp có bao nhiêu người ngóng trông có thể tiếp cận được đóa hoa cao lãnh này, loại trạng thái này tự nhiên là bọn họ thích, nhưng Lâm Thanh Hàm lại rất mất mát. Tựa như sau khi tan học Khúc Mặc Thương đều giảng bài cho các nữ sinh, làm xong đề liền nói chuyện phiếm với bọn họ.
Lâm Thanh Hàm ngồi ở một bên nhìn, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, chịu đựng mấy ngày, cho đến khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ và được nghỉ, Lâm Thanh Hàm mới thu hết dũng khí đi tìm Khúc Mặc Thương.
Khúc Mặc Thương nhìn nàng, thần sắc tự nhiên: “Có chuyện gì muốn nói riêng với tôi sao?”
Tim Lâm Thanh Hàm như cứng lại, đổi lại là trước kia Khúc Mặc Thương sẽ không bao giờ hỏi những câu như vậy, nàng có chuyện gì mới tìm cô nói chuyện riêng sao? Nàng cưỡng chế bất an, thử hỏi cô: “Mặc Thương, tôi… tôi đã làm gì sai sao?”
Khúc Mặc Thương tựa hồ có chút kinh ngạc: “Sao lại hỏi vậy?”
Lâm Thanh Hàm nhéo nhéo ngón tay: “Dạo gần đây cậu rất ít cùng tôi... cùng tôi nói chuyện.”
Khúc Mặc Thương thấy nàng như vậy, trái tim khẽ quặn lại, thần sắc có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt. Khi Lâm Thanh Hàm nhìn cô lần nữa, Khúc Mặc Thương hơi mỉm cười: "Phải không? Tôi cảm thấy như vậy càng tốt. Thanh Hàm, cậu phải thử tiếp xúc những người xung quanh cậu, đặc biệt là ở giai đoạn này, hòa nhập với hoàn cảnh xung quanh, hòa nhập với đồng học, như vậy cậu mới có thể trải nghiệm cuộc sống hiện tại nhiều hơn, cũng sẽ phát hiện ra nhiều người cùng nhiều chuyện mà trước đây cậu đã bỏ qua. Như vậy, nhiều năm sau nhớ lại, hồi ức của cậu cũng không đến mức chỉ có mấy người đơn điệu, uổng phí thanh xuân.”
Lâm Thanh Hàm không biết trong lòng là tư vị gì, cũng không lập tức trả lời Khúc Mặc Thương.
Khi Khúc Mặc Thương xoay người nói đã đến lúc phải về nhà, Lâm Thanh Hàm mới có chút gian nan nói: "Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ cảm thấy hồi ức chỉ có cậu sẽ đơn điệu, tôi cảm thấy như vậy rất tốt, cậu... cậu cảm thấy tôi phiền cậu sao?"