Ngữ khí nàng trả lời quá bình tĩnh, Xa Giai Di lờ mờ nhận thấy trong đó có tia nặng nề: “Thanh Hàm, còn cậu? Cậu muốn đăng ký cùng một trường với Mặc Thương sao?”
Thần sắc Lâm Thanh Hàm cứng đờ, Khúc Mặc Thương cũng theo bản năng quay đầu lại nhìn nàng.
Lâm Thanh Hàm siết chặt đũa trong tay, sau đó cười nhàn nhạt: “Tôi cũng chưa biết nữa, loại chuyện này tôi không làm chủ được.”
Mặc dù đang cười, nhưng Xa Giai Di lại cảm thấy nụ cười này có chút lạnh, Lâm Thanh Hàm đã thay đổi rất nhiều. Khai giảng tới nay ngày càng ít nói, cho dù có Khúc Mặc Thương cũng không nói chuyện nhiều, rất an tĩnh.
Nàng giống như trở lại lúc đầu hòa hợp với bọn họ, lúc đó nàng nhút nhát tự ti, nhưng hiện tại là ảm đạm điềm tĩnh, trong mắt đã không có chuyên chú thăm dò như lúc ấy.
Xa Giai Di mơ hồ cảm thấy giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng nàng đã hỏi Khúc Mặc Thương nhiều lần, nhưng Khúc Mặc Thương không nói gì cả.
Vào thời điểm quan trọng của năm thứ ba cao trung, Khúc Mặc Thương có chút lo lắng Lâm Thanh Hàm sẽ bị ảnh hưởng, may mắn là sau vài lần khảo sát nàng vẫn cầm cờ đi trước, chỉ là càng ngày càng trầm mặc ít lời, chuyên tâm vào việc học.
Như vậy, hai người duy trì khoảng cách không xa không gần cho đến cuối học kỳ của năm ba, năm mới lại đến.
Mấy năm nay, Khúc Thịnh và Tiêu Vân Anh ngày càng thêm bận rộn vì tiếp cận thị trường Yến Kinh, hai người chỉ khác trước kia làm Khúc Mặc Thương bị động chấp nhận, Khúc Thịnh sẽ khuyên vợ cách hai ngày gọi cho cô một lần, giải thích lịch trình bận rộn của bọn họ.
Mà hiện tại, khác với lo lắng khoảng thời gian cô vừa trọng sinh, Khúc Thịnh càng thêm tán thưởng trước điềm tĩnh hiểu chuyện của con gái mình. Mắt thấy kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần, trong lòng ông bắt đầu nảy sinh kế hoạch.
Khi vội vã về đón Tết, hai cha con chính thức nói tới việc lựa chọn cùng an bài trường đại học tương lai.
Ban đầu Khúc Thịnh có chút lo lắng, mặc dù Khúc Mặc Thương đã hiểu chuyện rất nhiều, tỏ vẻ nguyên vẹn hiểu biết sự nghiệp của họ, nhưng một thực tế không thể chối cãi là bởi vì công ty nhiều việc nên bọn họ chưa làm tròn trách nhiệm của bậc làm cha làm mẹ.
Chỉ là ngoài dự đoán, Khúc Mặc Thương dự tính lại đúng như những gì ông muốn, điều này khiến ông rất vui mừng, vì cân nhắc nên ông cũng đã thảo luận chi tiết với Khúc Mặc Thương cùng đưa ra tính toán của mình.
Đêm giao thừa Khúc Mặc Thương nhìn dì Hoàng bận rộn, nghĩ tới những lời ngày đó Khúc Thịnh đã nói với cô. Xuất ngoại du học thực sự là lựa chọn tốt, mà bản thân Khúc Mặc Thương cũng đã lên kế hoạch cho phương diện này. Các trường đại học trong nước không thể nói là không tốt, nhưng về phương diện đào tạo cùng bồi dưỡng nhân tài thì nước ngoài quả thực phù hợp với cô hơn. Hơn nữa có một số người cô không muốn gặp, cũng có một số người phải tránh đi.
Sau khi trọng sinh cô cũng không làm gì nhiều, nếu thực sự có ý nghĩa thì hẳn là tham dự vào cuộc sống của Lâm Thanh Hàm, đưa dì Hoàng đến bệnh viện khám sức khỏe trước để không phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Dì Hoàng qua đời vào năm Khúc Mặc Thương lên năm hai cao trung, là bởi vì cô cãi nhau một trận to với Khúc Thịnh, tức giận bỏ nhà đi, tìm một quán net qua đêm. Đó là lần đầu tiên cô làm càn như vậy, nhưng hậu quả khiến cô cả đời không cách nào tha thứ cho mình.
Dì Hoàng lo lắng tìm cô thật lâu, giữa đường lại lên cơn đau tim, ban đêm không ai chú ý, chờ người qua đường phát hiện đưa tới bệnh viện thì đã muộn. Cũng chính vì chuyện này mà Khúc Mặc Thương và Khúc Thịnh lại xảy ra cãi vã, nàng tự trách mình nhưng cũng trách Khúc Thịnh, thống khổ cùng áy náy khiến cô không thở nổi, ngoài việc đổ lỗi cho Khúc Thịnh, cô không tìm được đường cứu rỗi. Thế cho nên Khúc Thịnh bệnh nặng, hai người đều không có tốt tốt nói chuyện, đây là chuyện mà Khúc Mặc Thương hối hận nhất.
Suy nghĩ hỗn độn, biểu tình trên mặt cô có chút nặng nề, hồi lâu sau mới thở ra một hơi, tựa hồ đã hạ quyết tâm. Con ngươi mang theo ý cười nhàn nhạt, cô đi xuống lầu trợ giúp dì Hoàng, chờ lát nữa Tiêu Vân Anh cũng trở về.
Cơm tất niên vẫn rất phong phú, Khúc Thịnh có vẻ rất vui, mở rượu đỏ uống rất nhiều. Trên bàn cơm, ông nhìn Khúc Mặc Thương, trên mặt nghiêm túc nhất quán có một chút từ ái, sau đó tuyên bố với gia đình: "Tôi đã bàn bạc với Mặc Thương, chờ kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc liền đưa con bé đi Mỹ du học, đợi đến khi tốt nghiệp trực tiếp trở về công ty rèn luyện."
Dì Hoàng nghe được liền sửng sốt, ngay cả Tiêu Vân Anh cũng có chút kinh ngạc, bà nhìn chằm chằm Khúc Mặc Thương, sau đó ôn thanh nói: “Mặc Thương tự quyết định sao?”
Khúc Mặc Thương trầm ngâm một chút, gật đầu: “Ba mẹ đã bận rộn lâu như vậy cũng rất vất vả, sau khi con tốt nghiệp có thể chia sẻ một chút. Xuất ngoại du học cũng là nâng cao kiến thức, bên kia cũng có thể rèn luyện bản thân."
Tiêu Vân Anh thần sắc phức tạp, nhìn con gái một lúc mới gật đầu. "Quyết định vậy đi, chỉ là ba mẹ tinh lực còn có thừa, con không cần gấp như vậy, tốt tốt học tập là được rồi."
"Con biết rồi, kỳ thực trước đó con đã có tính toán tới vấn đề này." Chỉ là cô vẫn chưa thực sự hạ quyết tâm mà thôi.
Đêm giao thừa Khúc Mặc Thương không có ý định đi ra ngoài, từ khi trọng sinh đây có lẽ là đêm giao thừa đầu tiên không có Lâm Thanh Hàm, trước kia cô đều mang Lâm Thanh Hàm ra ngoài chơi. Cô không thực sự thích ánh đèn rực rỡ của vạn nhà cùng cảnh đêm tưng bừng của đám đông, cho nên sở dĩ cô ra ngoài có lẽ là thích niềm vui vẻ không thể khắc chế trên khuôn mặt của Lâm Thanh Hàm.
Trên người thiếu nữ vẫn còn yêu thích náo nhiệt phồn hoa, khi nhìn lên pháo hoa, ánh mắt đều sáng ngời, đó là thời điểm nàng sinh động nhất, trong mắt Khúc Mặc Thương, nàng đẹp mắt hơn cả pháo hoa.
Cô nhìn pháo hoa xán lạn trên quảng trường Áo Sơn ở phía xa ngoài cửa sổ, trong đầu nghĩ tới thời điểm này năm ngoái, Lâm Thanh Hàm đi bộ vài km đến quảng trường Áo Sơn, cùng cô xem pháo hoa trên cao ốc Trường Nguyên.
Giữa tiếng nổ đinh tai nhức óc, nàng nghiêm túc nhìn ra ngoài cửa sổ nắm tay ước nguyện, ước nguyện với pháo hoa.
Cô chỉ nghe nói ước nguyện với sao băng mới thành công, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy có người ước nguyện với pháo hoa, khi hỏi nàng chỉ cười.
Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, thậm chí Khúc Mặc Thương còn không phát giác khóe môi mình đã câu lên, nhưng Tiêu Vân Anh lại nhìn con gái mình đang bi thương qua kính cửa sổ, sau đó không biết nghĩ tới cái gì lại câu môi cười đến ấm áp.
Đã lâu Tiêu Vân Anh không thấy con gái cười như vậy, trong lòng có chút đau nhói, nhưng cũng không khỏi tò mò, cười hỏi con: “Nghĩ gì mà cười vui vẻ như vậy?”
Khúc Mặc Thương nghe mẹ nói, có chút kinh ngạc nhíu mày, sau đó nghi hoặc hỏi: “Con có cười sao?”
Tiêu Vân Anh thấy cô đã khôi phục bộ dáng trước kia, khẽ thở dài: “Mặc Thương, con còn chưa đầy tuổi, mẹ đã lâu không thấy con cười vui vẻ. Trước đó có hỏi con thì con đều nói không có việc gì, nhưng mà mẹ cảm thấy con đang đè nén rất nhiều chuyện. Mấy năm nay con đột nhiên đổi tính chú ý đến chuyện của công ty, hiện tại lại đột nhiên nghe lời ba con an bài đi du học, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Khúc Mặc Thương trầm mặc hồi lâu, cô không biết nên nói với Tiêu Vân Anh như thế nào, chẳng lẽ nói thẳng là mình đã tuổi, sau khi trải qua cuộc khủng hoảng của công ty, Khúc Thịnh bệnh nặng thì cô trọng sinh trở về? Nếu thật sự nói như vậy, dựa theo lo lắng của Tiêu Vân Anh, có lẽ bà cho rằng tâm ty cô có vấn đề.
Khúc Mặc Thương nhìn mẹ mình, khẽ cười: "Mẹ, con thật sự không có việc gì, con cũng chỉ quen như vậy thôi. Mỗi ngày con đều làm theo ý nghĩ của chính mình, không cố ý đè nén, cũng không cảm thấy không vui. Con thật sự là muốn trợ giúp gia đình, nhưng không có cưỡng bách chính mình, hiện tại trạng thái con rất thích, cũng cảm thấy rất thoải mái. Mặc dù đi du học không phải là con chủ động đề xuất, nhưng con rất tán thành kiến nghị của ba, chỉ như vậy mà thôi."
Tiêu Vân Anh nhìn cô một lúc lâu, nhưng đôi mắt của con gái rất trong trẻo, biểu tình tự nhiên, đích xác không có nói dối, bà thở dài: "Con vui vẻ là tốt rồi, nhưng có ba mẹ ở đây, có chuyện gì cứ nói với ba mẹ, đừng nghẹn ở trong lòng."
"Dạ."
So với bận rộn ấm áp ở Khúc gia thì tình hình của Khổng gia phức tạp hơn rất nhiều. Chu Tư Cầm chỉ có một người con trai duy nhất là Khổng Ích Tường, nhưng cha mẹ của Chu Tư Cầm vẫn còn sống. Bà có một người em trai nhỏ hơn tuổi, có hai người con, một người đã tốt nghiệp đại học, người còn lại mới là sinh viên năm nhất, có cảm tình với Chu Tư Cầm rất tốt. Chu Tư Cầm đã ở tuổi trung niên góa chồng, Khổng gia không có nhiều trưởng bối, thân thích cũng là nhà mẹ đẻ, cho nên đều cùng nhau ăn Tết.
Lúc trước tuôn ra tin tức con trai của Khổng Ích Tường không phải thân sinh của mình, làm hắn khuất nhục, cho nên mấy năm nay không liên hệ. Sau khi Lâm Thanh Hàm bị tìm trở về, bọn họ đã xuất hiện trong tiệc sinh nhật một lần, thời gian khác đều là Chu Tư Cầm lén liên lạc với bọn họ. Hiện tại là cuối năm, không thể tránh khỏi vẫn sẽ tụ hội bên nhau theo thông lệ.
Huynh muội nhà Chu Văn Xương như thế nào lại thích đứa cháu gái đột nhiên xuất hiện này, bởi vì Lâm Thanh Hàm quá lạnh nhạt với bọn họ, ngoại trừ ngày đầu tiên Chu Tư Cầm giới thiệu, Lâm Thanh Hàm chào hỏi bọn họ, sau đó căn bản không nói một lời, nhìn bọn họ với ánh mắt giếng cổ không gợn sóng, không có chút cảm xúc.
Chu Văn Xương còn tốt, dù sao hắn đã tuổi, lại là nam nhân nên không so đo với tiểu cô nương. Nhưng Chu Văn Kỳ được gia đình cưng chiều từ nhỏ, Chu Tư Cầm cũng rất yêu thương cô, dưỡng làm khó dễ nuông chiều, rất không thuận mắt Lâm Thanh Hàm.
Đặc biệt cô cực kỳ giỏi nhìn mặt đoán ý, biết cô cô không thích đứa cháu gái này nên luôn tìm lỗi.
Đêm giao thừa, các đầu bếp được mời ở nhà bếp tầng dưới đã tất bật chuẩn bị cơm tất niên, Khổng Ích Tường cũng nhàn rỗi khó có được, ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm với Chu Tư Tụng và Chu Văn Xương.
Chu Tư Cầm cùng em dâu đang nói chuyện vặt trong đại sảnh, Chu Văn Kỳ có chút nhàm chán ngồi nghe, chờ đến khi cô cô cùng mẹ mình dẫn đề tài đến trên người Lâm Thanh Hàm, cô mới có hứng thú nói: "Giao thừa người trong nhà đều tụ hội bên nhau nói chuyện phiếm, vui vẻ lại náo nhiệt, một năm cũng khó có được. Tại sao lại không thấy bóng dáng Thanh Hàm, lại ở thư phòng làm bài tập sao?"
Chu Tư Cầm nghe xong nhíu mày, sắc mặt có chút không tốt: "Nơi nào có nhiều bài tập như vậy, dù là cao trung, Tết nhất cũng không cần không ra khỏi phòng. Chính là không hiểu quy củ, đi theo mẹ nó nên quen quái gở."
"Cô cô đừng nóng giận, cô ấy còn nhỏ, mới trở về nơi này còn rất nhiều điều phải học, lại nói có cô cô cùng biểu ca bồi dưỡng, về sau Thanh Hàm sẽ không kém đâu. Con đi kêu cô ấy, một mình ngốc trong phòng sẽ không tốt."
"Nha đầu này, ngày thường kiều khí, nhưng lại luôn có thể hiểu lý lẽ. Con cũng chỉ kém nó hai ba buổi, vậy mà còn hiểu chuyện hơn.” Chu Tư Cầm mỉm cười xoa đầu cô, khen cô.
Chu Văn Kỳ cười đến ngọt ngào, xoay người liền thay đổi sắc mặt đi vào phòng Lâm Thanh Hàm, cô dừng lại cũng không gõ cửa, trực tiếp mở cửa đi vào.
Lúc này Lâm Thanh Hàm đang ngơ ngác cầm bút chì ngồi ở bàn, cửa phòng đột nhiên bị mở ra đánh thức nàng, nàng lập tức đè tờ giấy trắng trên sách trước mặt, quay đầu đạm mạc nhìn Chu Văn Kỳ.
“Thứ gì mà giấu nhanh như vậy, còn sợ tôi xem?” Cô thò qua liếc mắt nhìn, Lâm Thanh Hàm không kịp che, mơ hồ có thể nhìn ra đây là một bức tranh.
Lâm Thanh Hàm khẽ nhíu mày: “Cô nên gõ cửa, đây là lễ phép.”
Chu Văn Kỳ nhướng mày, không thèm quan tâm: “Tôi là trưởng bối của cô, hơn nữa cô vẫn luôn không hé răng, liền xem một chút có bị làm sao."
Lâm Thanh Hàm không có trả lời, chỉ lãnh mạc nhìn cô.
Chu Văn Kỳ không thích loại cái gì cũng không thèm để ý này của nàng, là một loại cảm giác cao cao tại thượng, nhìn đường phố giăng đèn kết hoa ngoài cửa sổ, cảm khái nói: "Năm mới thật náo nhiệt a, mọi người mọi nhà đều đoàn viên. Cô nhiều năm như vậy là lần đầu tiên ăn Tết cùng ba ba và bà nội, sao có thể chỉ trốn trong phòng." Cô nói chợt nghĩ tới cái gì đó, có chút thương cảm nhìn Lâm Thanh Hàm: "Bất quá, năm nay không thể ăn tết với mẹ cô, cô không nhớ bà ấy sao? Bà ấy về quê ăn tết sao?"
Vốn dĩ Lâm Thanh Hàm hơi cụp mắt xuống, lúc này đột nhiên ngước mắt lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Chu Văn Kỳ, thần sắc trong mắt âm trầm lại sắc bén: "Chúng ta cũng không thân, mẹ tôi càng không liên quan gì đến cô, đừng ở nơi này tìm cảm giác tồn tại, mời cô ra ngoài."
Chu Văn Kỳ bị ánh mắt của nàng làm trong lòng căng thẳng, trong lúc nhất thời không biết nói gì, cuối cùng tràn đầy lửa giận nói: "Mẹ cô bán nữ cầu vinh, đưa cô cho biểu ca tôi, cô còn có cái gì không thỏa mãn, cả ngày đều là dáng vẻ này, Tết nhất chọc phiền người."
Lâm Thanh Hàm hít sâu một hơi, thanh âm lạnh lùng nói: "Câm miệng."
Chu Văn Kỳ tức giận đến mặt xanh mét, cao giọng nói, nửa tức giận nửa ủy khuất: "Sao cô lại nói như vậy, Tết nhất trong nhà đều bên nhau nói chuyện phiếm, hòa thuận vui vẻ. Tôi thấy cô một mình trong phòng lạnh lẽo mới đến kêu cô ra. Quấy rầy cô, cô nói thẳng ra như vậy, tôi đáng như vậy sao. Tôi biết cô nhớ mẹ, nhưng có biểu ca với cô cô bồi không tốt sao?"
Chu Tư Kỳ vừa dứt lời, Chu Tư Cầm liền mang vẻ mặt tức giận đi vào: "Không có quy củ, ai cho phép ngươi nói chuyện với biểu cô như vậy? Tuy con bé nhỏ hơn ngươi ba tuổi, nhưng là trưởng bối, đã dạy ngươi lâu như vậy, sao còn không học được! Còn có, ngươi là người của Khổng gia, nữ nhân kia ném ngươi ở nơi này, cầm vạn rời đi, ta cùng ba ngươi khổ tâm bồi dưỡng ngươi, Khổng gia chúng ta cũng không bạc đãi ngươi nửa phần, tại sao ngươi còn lục thân không nhận hả!"
Lâm Thanh Hàm đứng đó nhìn bọn họ, hai tay siết chặt. Khổng Ích Tường nghe thấy động tĩnh liền chạy tới: "Mẹ, sao lại tức giận như vậy? Hôm nay là giao thừa."
"Giao thừa, sao nó không biết hôm nay là giao thừa? Đã lớn như vậy rồi, một chút việc cũng không hiểu! Không hiểu thì đừng ra ngoài, ngẫm lại đi!” Nói xong liền dắt Chu Văn Kỳ đi xuống lầu.
Khổng Ích Tường nhìn con gái đang thẳng tắp đứng trong phòng, ánh sáng mờ ảo trong đôi mắt kia rất giống mẹ nàng, rõ ràng mới hơn mười tuổi, lại nội liễm ủ dột giống như người trưởng thành đã từng trải thế sự.
“Ta cho rằng đã qua lâu như vậy con có thể tiến bộ, hiện tại xem ra là ta đánh giá ngươi quá cao rồi.” Khổng Ích Tường nhìn nàng, nhàn nhạt nói.
Lâm Thanh Hàm nhìn hắn, một lúc sau mới thu hồi tầm mắt, khi Khổng Ích Tường xoay người rời đi, nàng nói: "Bà ấy nói các người không bạc đãi tôi, nhưng ở đây, địa vị của con gái ông còn kém hơn biểu muội của ông."
Khổng Ích Tường nhíu mày, ánh sáng trong mặt tối đi mấy phần: "Ta kêu quản gia đem cơm lên cho con."
"Vâng, năm mới vui vẻ, ba."
Một chữ cuối cùng vang lên từ phía sau khi Khổng Ích Tường chuẩn bị đóng cửa, tay Khổng Ích Tường nắm chặt, động tác cứng đờ, trong mắt hắn có tia kinh ngạc, cũng chợt lóe qua tia kinh hỉ, cuối cùng hắn thấp giọng đáp lại, vẫn là đóng cửa lại.
Lâm Thanh Hàm nhìn bóng lưng của hắn, trào phúng cười lạnh.