Lời này cùng với vẻ mặt của đối phương khiến Trần Quảng Mạc cảm thấy đối phương có vẻ khiêu khích, lập tức nhíu mày. Hắn quay đầu nhìn Lâm tổng nhà mình, nhưng lại phát hiện sắc mặt Lâm Thanh Hàm có chút phức tạp, trong mắt không có lãnh đạm áp bách như trước đây, mà là có chút.. phiền muộn trong vui sướng?
Hắn không khỏi có chút mê man, vừa định mở miệng thì nữ nhân trước mặt hắn đã dời lực chú ý đến mình: “Giám đốc Trần, có thể để tôi cùng Lâm tổng nói chuyện riêng chút chút được không?”
Trần Quảng Mạc có chút do dự, mặc dù nữ nhân đối diện cười rất ấm áp, nhưng nhìn ánh mắt sáng ngời của Lâm tổng, hắn cảm thấy để Lâm tổng ở lại một mình rất nguy hiểm. Rõ ràng luôn cảm thấy Lâm tổng là người toàn năng, nhưng hiện tại hắn có cảm giác Lâm tổng nhà mình sẽ bị cô ấy ăn thịt.
Cho nên Trần Quảng Mạc không có ý định lui ra, Lâm Thanh Hàm mím môi dưới nói nhỏ với Trần Quảng Mạc, “Cậu ra ngoài trước đi.”
Trần Quảng Mạc có chút gấp: “Nhưng mà, Lâm tổng…”
Lâm Thanh Hàm nhìn hắn, cuối cùng hắn vẫn đi ra ngoài, trước khi đóng cửa rời đi hắn lo lắng liếc nhìn vào, nhưng nghe thấy Lâm tổng nhà mình đang nhỏ giọng mắng nữ nhân xinh đẹp kia: “Hỗn đản.”
Tay run rẩy, hắn đóng sầm cửa lại.
Khúc Mặc Thương bị nàng mắng, có chút ngây người, nghe thấy tiếng Trần Quảng Mạc đóng cửa liền không nhịn được cười, bước lên phía trước nhìn Lâm Thanh Hàm, ý cười nhu hòa: "Nhìn thấy chị không vui sao? Sao lại còn mắng chị?"
"Muộn tao nhà em nói ngày mới trở về, hiện tại trở về khẳng định là giả." Lâm Thanh Hàm tự nhiên vui vẻ, mặc dù trước đó đã có suy đoán, nhưng khi nhìn thấy người mình tâm tâm niệm niệm đứng ở trước mặt mình, nói cười ấm áp mà nhìn mình, nàng kinh hỉ đến đôi mắt đều nóng lên. Nhưng nghĩ đến cô gạt mình, lại làm nàng kinh hách, trong lòng có chút giận dỗi.
Nghe nàng nói vậy Khúc Mặc Thương khẽ cau mày: “Vậy chị về sớm là hàng giả, em không cần sao?”
Lâm Thanh Hàm nhìn cô, vẫn là mặt không biểu tình, nhưng khóe môi không kìm được có chút run rẩy.
Khúc Mặc Thương nhìn nàng: "Thật sự không cần? Không cần chị chỉ có thể đi trước, chờ đến ngày trở về?"
Cô nói, lắc đầu chuẩn bị đi ra ngoài, bị Lâm Thanh Hàm kéo lại giữ chặt, có chút tức giận nói: "Khúc Mặc Thương."
"Hửm." Khúc Mặc Thương nở nụ cười, dứt khoát đáp lại nàng, nhìn nàng có chút ngừng thở, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Lâm Thanh Hàm ngẩng đầu nhìn cô: “Gạt em rót vốn vào công ty Trần Quảng Mạc, lại không nói một lời lén về nước, còn làm Trần Quảng Mạc sợ tới mức quá sức, này nơi nào là kinh hỉ, quả thực là kinh hãi a."
Nguyên bản Khúc Mặc Thương đang cười, nhưng sau khi nghe nàng nói thì dừng một chút, suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: "Là chị sơ suất, chị không nên làm vậy, làm em lo lắng rồi."
Lâm Thanh Hàm không thực sự tức giận với cô, nhìn cô đột nhiên xin lỗi ngược lại luống cuống tay chân: "Em cũng không thực sự tức giận, chỉ là... chị không để em đến đón."
Nàng nói có chút trầm thấp, sắc mặt thậm chí còn ửng hồng, Khúc Mặc Thương nhìn thấy trong lòng liền mềm mại, cô lại không nhịn được cười. Hóa ra mấu chốt không phải dọa tới nàng, mà là không để nàng đón.
Cô ôm Lâm Thanh Hàm xoa xoa: "Ừm, chị xin lỗi, không cho em đón chị là chị không tốt. Chỉ là chị không chờ được nên trở về trước. Nhưng sợ quấy rầy em, cũng không suy xét đến suy nghĩ của em, cho nên chị không thông báo cho em biết, tha thứ cho chị được không?"
Lâm Thanh Hàm bị nụ cười của cô mê hoặc, nghe ngữ khí sủng nịch của cô, nơi nào còn có tức giận, chỉ là cảm thấy mình như bị ăn đến gắt gao, có chút cắn răng nói: "Sao hiện tại lại giỏi hống người như vậy, miệng thật ngọt, không giống trước kia."
Khúc Mặc Thương bật cười: "Trước kia chị thế nào?"
Lâm Thanh Hàm suy nghĩ một chút: "Rất ấm áp, nhưng vẫn luôn coi em như hài tử, nghiêm túc như lão sư."
Khúc Mặc Thương ôm lấy eo nàng, nhìn vào đôi mắt đen láy của Lâm Thanh Hàm, nở nụ cười ấm áp nói: "Thật sao? Chị không nghĩ tới sẽ là cái dạng này, nhưng khi nhìn thấy em, chị liền không thể nhịn được, muốn hống em, muốn trêu chọc em, có đôi khi nghĩ lại đều cảm thấy không còn giống chính mình nữa.”
Cô nói xong có chút khó hiểu cau mày, Lâm Thanh Hàm hoàn toàn không chống lại được, hai má ửng đỏ, khẽ cúi đầu không nhìn Khúc Mặc Thương: "Chị không muộn tao, em không quen."
Khúc Mặc Thương cười đem người ôm vào ngực, nhưng trong lòng thì tràn đầy cảm xúc lẫn lộn. Nửa năm qua thật sự rất vất vả, nhưng khổ nhất là khi nhớ người trong ngực, vì lệch múi giờ nên không có cách nào nhìn thấy nàng, ngay cả gọi điện nhắn tin cũng phải cân nhắc.
Cô hít một hơi, vùi vào bên tai Lâm Thanh Hàm thấp giọng nói: "Thanh Hàm, chị đã trở về. Về sau chị sẽ không rời xa em nữa, thực xin lỗi vì lúc trước đã để em một mình dốc sức làm việc ở nơi này, nhưng về sau chị đều sẽ ở bên cạnh em, được không?"
Lâm Thanh Hàm vươn tay ôm chặt lấy cô, hai mắt đỏ hoe, sương mù trong mắt không khỏi dâng lên, chớp chớp mắt chịu đựng, giọng nói mang theo âm mũi: "Chị đừng nói nữa, miệng giống như bôi mật."
Khúc Mặc Thương buông nàng ra, bình tĩnh nhìn nàng, Lâm Thanh Hàm bị cô nhìn đến không được tự nhiên, áp xuống cảm xúc nghiêm túc nhìn cô: "Chị nhìn em như vậy làm gì?"
Ngón tay Khúc Mặc Thương lau khóe mắt đỏ bừng của nàng, cúi đầu cười: “Chị đang nghĩ, làm sao có thể chứng minh không phải chị bôi mật."
Lâm Thanh Hàm không nhìn ra được suy nghĩ của cô, vươn tay nắm lấy cổ áo sơ mi của Khúc Mặc Thương, nhẹ nhàng kéo, áp lên môi cô, nhẹ nhàng liếm, sau đó hô hấp Khúc Mặc Thương dồn dập khi thâm nhập đi vào, nàng mơ hồ lẩm bẩm: "Quả nhiên là bôi mật."
Hai người trong phòng cửu biệt gặp lại, giống như keo sơn mà triền miên ân ái, Trần Quảng Mạc ở ngoài lại là tim gan cồn cào, tình huống vừa rồi Lâm tổng mắng một câu hỗn đản, khiến hắn nghe được ý vị kỳ quái, cho nên nguyên bản lo lắng đã biến thành tò mò rối rắm.
Dựa vào những gì hắn biết về Lâm Thanh Hàm, nhiều khi nàng lý trí đến mức trông không giống người bình thường, ngoài lạnh lùng bất khả chiến bại thì hỉ nộ ai nhạc quá xa xỉ. Cho nên dù đối thủ có chọc giận nàng như thế nào, nàng cũng sẽ không thay đổi sắc mặt chứ đừng nói là mắng người. Nhớ lại biểu tình của hai người lúc đó, còn có biểu tình cùng ngữ khí của Lâm Thanh Hàm, hắn đột nhiên cả kinh: “Chẳng lẽ là phu nhân!”
“Phu nhân cái gì?” Sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh khiến Trần Quảng Mạc sợ đến mức hồn phiêu phách tán, xoay người hốt hoảng kêu lên: "Lâm tổng, phu nhân!"
Khúc Mặc Thương bị hắn kêu một tiếng phu nhân mà ngây ngẩn cả người, sau đó lấy lại tinh thần cười: "Phu nhân? Cậu kêu tôi?"
Lâm Thanh Thanh thấy thế lập tức hạ khóe môi, mặt vô biểu tình nhìn phía trước. Trần Quảng Mạc ra một thân mồ hôi: “Không… Không phải, là… đúng vậy.”
“Cậu đừng khẩn trương, không sao.” Mặc dù Khúc Mặc Thương rất kinh ngạc vì hắn biết mối quan hệ của hai người, nhưng hắn là thủ hạ của Lâm Thanh Hàm, hẳn là Lâm Thanh Hàm không kiêng dè mối quan hệ giữa hai người.
Lâm Thanh Hàm nhìn hắn: “Cậu về công ty trước đi, không cần lo lắng chuyện còn lại.” Nàng không nhanh không chậm nói, ngữ khí lạnh lẽo mà có cảm giác áp bách, tựa như trời sinh hơi thở của người lãnh đạo, hoàn toàn không tưởng tượng được vừa rồi nàng đối mặt với Khúc Mặc Thương có thể mềm mại đáng yêu thành như vậy.
Khúc Mặc Thương nhìn nàng, khó có thể hình dung loại cảm giác thỏa mãn trong lòng, một người vĩnh viễn ít nói cười với người khác, đối mặt với mình luôn là ôn nhu cùng nụ cười, loại đặc biệt này hạnh phúc đến làm người muốn rơi lệ.
Khúc Mặc Thương hít một hơi, sau đó mỉm cười xin lỗi Trần Quảng Mạc đang chuẩn bị rời đi: "Giám đốc Trần, thực xin lỗi vì lý do cá nhân mà làm cậu lo lắng."
Trần Quảng Mạc không hiểu tại sao cô đột nhiên xin lỗi, còn chưa kịp bày tỏ thì Lâm Thanh Hàm đã đưa mắt ra hiệu với hắn, sau đó thay Trần Quảng Mạc trả lời: "Không sao, đây cũng là một lần cảnh tỉnh."
Trần Quảng Mạc: ...
Tôi mới là Giám đốc Trần, ngài là Lâm tổng a.
Sau khi Trần Quảng Mạc rời đi, Lâm Thanh Hàm cùng Khúc Mặc Thương cũng định rời đi, Lâm Thanh Hàm còn chưa tan tầm, thân là tổng giám đốc, nàng muốn trở về công ty. Quay đầu nhìn Khúc Mặc Thương đang thắt dây an toàn, nàng hỏi: “Chị về nước lúc nào, về nhà chưa?”
Nhìn trong mắt nàng mang theo ý cười trêu chọc, Khúc Mặc Thương khẽ hừ một tiếng: “Ngã một lần khôn hơn một chút, sao chị dám tái phạm. Bất quá, Tiểu Lâm tổng, sao chị cảm thấy em có chút vui sướng khi người gặp họa vậy?"
Lâm Thanh Hàm khởi động xe, lái ra khỏi chỗ đậu xe: "Em chỉ sợ chị ngốc."
Khúc Mặc Thương nhìn nàng chằm chằm, sau đó đột nhiên nở nụ cười, khi Lâm Thanh Hàm có chút không hiểu, cô buồn cười nói: “Em còn nói chị muộn tao, nhưng kỳ thực em cũng rất muộn tao.”
Lâm Thanh Hàm không để ý tới cô, nhẹ hừ một tiếng, sau đó hỏi: “Em còn phải đến công ty, chị có mệt không, nếu không em đưa chị về trước nhé?”
Khúc Mặc Thương dựa vào ghế ngồi: “Về đâu?”
Ánh mắt Lâm Thanh Hàm lướt qua: “Chị muốn về đâu?"
"Đương nhiên là về nhà." Khi Lâm Thanh Hàm mím môi, lại mở miệng: "Chị muốn ăn cà chua hầm thịt bò em làm."
Lâm Thanh Hàm nở nụ cười, nhưng vẫn cùng cô tranh cãi: "Em chỉ làm cà chua hầm thịt bò, không làm cà chua."
Quay lại công ty, Lâm Thanh Hàm đưa Khúc Mặc Thương đến thang máy chuyên dụng trở về văn phòng, nàng cùng Khúc Mặc Thương sóng vai, trên mặt vẫn luôn mang theo cỗ ý cười nhàn nhạt, may là không ai nhìn thấy một màn này, nếu không chỉ sợ sẽ lan ra khắp Cảnh Thái.
Hai người gặp Tôn Nhã ở cửa, khi họ nhìn thấy cô, Tôn Nhã gần như kêu lớn: "Khúc tiểu thư, ngài... ngài về rồi? Vậy trước đó Lâm tổng đột nhiên rời đi là đi đón ngài sao?"
Khúc Mặc Thương cảm thấy Tôn Nhã có chút thú vị, nín cười lắc đầu: “Em ấy là người tham công tiếc việc, sao có thể bỏ việc đi đón tôi.”
Tôn Nhã nhìn Lâm Thanh Hàm đang không chút biểu tình, thấy sắc mặt nàng thay đổi, Tôn Nhã lắc đầu, vẻ mặt không tán thành. Cô không chắc mặt khác, nhưng trước mặt Khúc tiểu thư, cái gì cũng đều có khả năng.
Buổi chiều thật sự rất bận rộn, tuy Khúc Mặc Thương rất muốn xem người yêu nhỏ của mình đi làm như thế nào, nhưng sợ quấy rầy công việc của nàng, sợ có người đến tìm Lâm Thanh Hàm sẽ bất tiện, cho nên cô đọc sách chờ nàng ở phòng nghỉ. Lâm Thanh Hàm có rất nhiều sách ở nơi đó, cô lấy một cuốn xem.
Buổi chiều, Tôn Nhã gửi một loạt báo cáo đã sửa sang cho Lâm Thanh Hàm xem qua và ký tên. Nàng làm thật lâu, mãi đến khi tan tầm đã là một giờ sau nàng mới dừng lại, phát hiệtn thời gian đã hơi muộn, nàng đóng bút lại nói với Tôn Nhã vừa bước vào: "Sắp xếp mấy thứ này lại rồi tan tầm đi, vất vả rồi."
"Không vất vả." Tôn Nhã thấy vẫn còn tốt, tuy đi theo Lâm Thanh Hàm có rất nhiều việc, nhưng Lâm Thanh Hàm cũng chưa bao giờ bạc đãi cô, đi theo nàng còn học được rất nhiều thứ, tất cả cái này cô đều vui vẻ chịu đựng.
Lâm Thanh Hàm cử động cổ đau nhức, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng nghỉ ra, trong ánh sáng mờ ảo, Khúc Mặc Thương đang nằm trên ghế sô pha, cuốn sách mở ra đặt ở trên bụng, đã ngủ rồi.
Ánh mắt lập tức nhu hòa đi, Lâm Thanh Hàm nhẹ nhàng ngồi xổm trước mặt cô, sau đó nhẹ nhàng ghé vào hôn lên má cô, có chút mềm mại còn có mùi hương quen thuộc.
Sợ về muộn, Lâm Thanh Hàm nhẹ nhàng lay Khúc Mặc Thương: “Mặc Thương, dậy đi, chúng ta về nhà.”
Khúc Mặc Thương mơ mơ màng màng, khi mở mắt ra thì tầm mắt của cô có chút tối. "Bận xong rồi? Chị ngủ quên sao?"
“Ừm, trở về trước được không?” Lâm Thanh Hàm kiên nhẫn giống như hống hài tử, thấp giọng nói.
Khúc Mặc Thương đảo mắt, duỗi tay ôm nàng, sau đó xoay người đặt nàng ở dưới thân: "Sao đột nhiên lại ngoan như vậy?"
Lâm Thanh Hàm ngẩng đầu nhìn cô: “Em ngoan như vậy, có phần thưởng gì không?”
Khúc Mặc Thương cúi người nhìn nàng, thấp giọng nói: “Em phải nói, em ngoan như vậy, sao chị không hôn em.”
Cô cười nói, sau đó cúi đầu cùng Lâm Thanh Hàm hôn môi.
Nụ hôn trước đó không lâu, bởi vì không đúng thời điểm, Trần Quảng Mạc lại đang chờ, cho nên chỉ lướt qua. Hiện tại nơi này không có ai quấy rầy hai người, cho nên Khúc Mặc Thương có thể không cố kỵ mà nhấm nháp chút tốt đẹp này, lông mi Lâm Thanh Hàm run rẩy, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng Khúc Mặc Thương, xoang mũi tràn ra vài tiếng rêи ɾỉ khó có thể khắc chế, cực kỳ đáng yêu.
Phòng nghỉ an tĩnh, ánh sáng lờ mờ làm cho loại mơ hồ này hoàn toàn lên men, chất liệu vải cọ xát cùng môi răng dây dưa không ngừng phóng đại ở bên tai, Khúc Mặc Thương lại cảm thấy tâm đáng khinh của mình lại ngo ngoe rục rịch.