Tôn Nhã rụt cổ lại, vội vàng trả lời: “Tôi không có, Lâm tổng hảo hảo nghỉ ngơi đi.”
Lần đầu tiên bị trợ lý cúp điện thoại, sắc mặt Lâm Thanh Hàm u ám nhìn điện thoại, sau đó duỗi tay xé giấy ghi chú xuống, búng ngón tay vào tờ giấy: “Đều tại chị, Tôn Nhã không sợ em nữa.”
Sau đó nàng rời giường, nhìn mặt dây chuyền bằng ngọc trong hộp, cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trên cổ, đặt hai tờ giấy vào hộp rồi lặng lẽ cất vào ngăn tủ. Bên trong là một chồng giấy vẽ được sắp xếp ngăn nắp, trên cùng là bức tranh một nữ nhân mặc tiểu tây trang màu đen, sườn mặt tinh xảo có ý cười nhàn nhạt, đó chính là bộ dáng của Khúc Mặc Thương khi đọc diễn văn trong bữa tiệc.
Nhìn bức tranh, Lâm Thanh Hàm khóa tủ, tự mình thu dọn đồ đạc rồi lái xe đến công ty, nếu nàng lại không đi, không biết Tôn Nhã kia sẽ nghĩ như thế nào.
Bên kia, trong phòng họp tầng Thiên Thịnh, có gần mười người đang ngồi trên bàn họp tròn, mọi người đều nhìn vào bản sao trong tay không nói một lời, còn Khúc Mặc Thương thì đứng trước bàn hội nghị, ý cười trên mặt có chút lạnh: "Đã mười lăm phút, các vị đã xem xong chưa?"
Cuối cùng nghe được cô nói chuyện, người phụ trách nhóm nhỏ nơm nớp lo sợ ngẩng đầu: "Xem xong rồi, Khúc tổng."
"Ừm, rất tốt, vậy nói một chút, có vấn đề gì không?”
Người trả lời run rẩy liếc nhìn Tiết Ngụy ở phía xa bên phải như cầu cứu. Tiết Ngụy đã ở Thiên Thịnh được tám năm, hắn đã là giám đốc nhân sự, cũng là người phụ trách lần này.
Tiết Ngụy vẫn luôn trầm mặc không nói, thấy bầu không khí quá áp lực mới nhìn những điều khoản bị đánh dấu trần đầy trước mặt, trầm giọng nói: "Khúc tổng suy nghĩ rất cẩn thận, là do tôi xét duyệt chưa đủ, không tìm thấy lỗ hỏng. Có một số điều khoản thực sự không phù hợp với thực tế, tôi sẽ an bài sắp xếp lại, định ra một phần khác."
Hắn trả lời rất chính thức, hơn nữa trên mặt không có nhiều gợn sóng, tựa hồ uy áp của Khúc Mặc Thương phát ra không ảnh hưởng đến hắn.
Khúc Mặc Thương cười lạnh: "Là xét duyệt không cẩn thận, không nhìn ra những vấn đề này?"
Cô ném tập tài liệu trong tay xuống bàn, phát ra tiếng vang nhỏ: "Là giám đốc nhân sự, nếu còn không biết điểm căn bản này thì Tiết Ngụy, tôi có thể nghi ngờ năng lực làm giám đốc nhân sự của ông không? Mà các vị ở đây cũng đều chỉ ngồi không ăn bám, thật không thể làm được sao?”
Sắc mặt Tiết Ngụy tái xanh, nhưng vẫn cắn răng nói: “Khúc tổng nói như vậy cũng quá nặng lời, những chế độ này đã được sửa đổi, quy trình phức tạp, còn có một số không thể thi hành được. Ngài mới đến Thiên Thinh, cũng không hiểu vấn đề quản lý của cơ sở công nhân, cứ phủ định năng lực của chúng tôi như vậy thật sự rất khó phục."
Khúc Mặc Thương nhìn hắn, gật đầu rồi nở nụ cười: "Không tồi, nói rất tốt, đúng là như vậy, tôi chưa bao giờ đi cơ sở, cho nên tôi mới tìm người trả lời cho tôi. La Quân, chuyển sang chương thứ tư , Mục , nói cho tôi biết, cái này cô nghĩ như thế nào, cứ nói thẳng là được."
La Quân mới làm hai năm, chính là từ cấp cơ sở thăng chức, ngẩng đầu nhìn Khúc Mặc Thương, sắc mặt nàng có chút đỏ lên: "Bài tường thuật này quá tóm lược, đều là điều khoản theo khuôn khổ, cho dù có thông báo cho nhân viên thì cũng sẽ không được thực thi đúng cách. Lực độ thưởng phạt không khớp nhau, cũng không đưa ra cụ thể và tiêu chuẩn đánh giá, cho nên nhân viên không có cách nào đi chấp hành, quản lý cũng không có cách nào đi cân nhắc."
Khúc Mặc Thương hài lòng gật đầu, cười ôn hòa với nàng: "Rất tốt, những người khác tán thành không?"
"Ừm." vài người liên tục gật đầu, trong phòng bởi vì cô chuyển đổi từ nghiêm khắc đến ôn hòa mà sợ tới mức im như ve sầu mùa đông, nói thật bọn họ không phải không nghĩ tới Khúc Mặc Thương sẽ tức giận, nhưng hoàn toàn không dự đoán khi Khúc Mặc Thương phát giận khí tràng lại khủng bố như vậy. Ngay cả bản thân Khúc Thịnh cũng không làm bọn họ sợ hãi như thế này, vốn dĩ cho rằng trẻ tuổi chỉ là tính tình nóng nảy, nhưng khí tràng cùng tính tình của cô lại làm người ta sợ hãi.
"Cho nên trong lòng các người đều rõ ràng mà vẫn chọn giao đống rác rưởi như vậy cho tôi. Mấy người ở đây đều là nhân tài nổi bật ưu tú do chủ quản bộ phận tiến cử, nói thật tối qua nhìn thấy cái này tôi rất thất vọng. Bất quá tôi cũng biết các người không ở trình độ này, mà tôi cũng hy vọng các người có thể phát triển tốt trong công ty." Khúc Mặc Thương nói, sắc mặt cũng hòa hoãn rất nhiều, chỉ vào văn kiện không nhanh không chậm hỏi Tiết Ngụy: "Giám đốc Tiết, đây là đội của ông, ông cần phải có trách nhiệm với bọn họ, mà tôi tin tưởng ông, nếu không tôi sẽ không để ông dẫn đầu, bao lâu nữa tôi mới có câu trả lời chính xác của ông đây?"
Vẻ mặt Tiết Ngụy có chút phức tạp, suy nghĩ một hồi mới bình tĩnh nói: "Nửa tháng, nhưng Khúc tổng, nếu ngài thực sự thay đổi lớn đối với một số chế độ, khẳng định sẽ động đến thần kinh của một số người, cho nên tôi cũng không quá có thể..."
"Tôi hiểu, cho nên tôi sẽ giao cho ông quyền hạn lớn nhất, cứ việc làm, sau khi chế định chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận về những hậu quả có thể xảy ra. Chỉ cần các người có thể thay đổi, hơn nữa là bởi vì không hợp lý, tôi sẽ toàn lực duy trì. Sau khi công bố kết quả, mọi vấn đề có thể trực tiếp đưa ra, nhưng phải nói rõ lý do. Nếu phát hiện ra là vì lợi ích cá nhân mà coi thường sự phát triển của công ty thì dù là ai, tôi cũng sẽ không thay đổi quy tắc, tôi chỉ biết thay đổi người. Nhưng nếu có thể đưa ra lý do, tôi sẽ lập tức tiếp thu."
Nói xong, cô chậm rãi thở ra khẩu khí, đóng văn kiện lại: "Được rồi, mọi người thoải mái chút, tôi chỉ giải quyết việc chứ không phải người, nhưng lần sau tôi có thể có ý kiến với mọi người, tôi chờ tin tức tốt của mọi người. Hiện tại tôi cho mọi người cơ hội để thay đổi hiện trạng mà mọi người nghĩ không hợp lý, hãy cố gắng hết sức vì công ty.” Nói xong, cô ra hiệu cho bọn họ tan họp.
Tiết Ngụy và những người khác cũng không rời đi ngay, Tiết Ngụy ngồi trong phòng họp, thở dài, một lúc lâu sau mới đứng lên: “Mọi người, quay lại làm việc đi, nhớ kỹ, phải nghiêm túc đối đãi với lời nói của Khúc tổng.”
Khúc Mặc Thương trở lại văn phòng, Lý Lãng đã đợi ở đó, cô sửng sốt một chút: "Sao vậy? Tìm tôi có việc sao?"
Lý Lãng lắc đầu, sau đó bất đắc dĩ cười nói: "Khúc tổng không yên tâm, kêu tôi đến đây xem, bất quá là ngài ấy suy nghĩ nhiều rồi."
Khúc Mặc Thương cười: "Ngài đừng nói, tôi vẫn còn có chút mơ hồ. Nhưng điều lệ của công ty sắp thay đổi, tôi chưa hỏi ba tôi, không biết ông ấy nghĩ thế nào?"
Lý Lãng cũng cười: "Ngài và Khúc tổng vẫn rất giống nhau, nhưng việc này rõ ràng là cha con ngài cùng nhau nói là tốt nhất, nhưng ngài không chủ động hỏi, Khúc tổng lo lắng cho ngài cũng không chủ động nói."
Khúc Mặc Thương bị hắn nói đến mặt đỏ lên, "Nào có, tôi sẽ thương lượng với ông ấy."
"Vậy là tốt rồi, tuy ngoài miệng Khúc tổng nói sẽ để cho một mình ngài xử lý, nhưng kỳ thực Tiêu phó tổng đang cùng ngài ấy chú ý tới. Khi ngài nhậm chức, Khúc tổng đã trộm trốn ở bên ngoài…"
"Lý Lãng, lúc đi làm sao lại tự mình rời đi cương vị, đều là nhân viên mười mấy năm cũng không hiểu nội quy sao?" Khúc Thịnh mở cửa, nghiêm túc nhìn Lý Lãng.
Cơ thể Lý Lãng cứng đờ, vội vàng trả lời: “Là Khúc tổng, tôi quay lại ngay.”
Vốn dĩ Khúc Mặc Thương có chút ngây ngốc, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, nhìn trên mặt nghiêm túc của Khúc Thịnh có một tia xấu hổ, cúi đầu câu môi nở nụ cười, sau đó nghe Khúc Thịnh hỏi, "Cuộc họp thuận lợi không?"
"Dạ, còn tốt. Mặc dù bọn họ có chút có lệ, bất quá lần sau sẽ không, phỏng chừng điều lệ mới sẽ được ban hành trong một tháng nữa, có thể phát một chút gió trước, thăm dò khẩu khí của một số người."
"Ừm, trong khoảng thời gian này sẽ rất vất vả. Nếu có vấn đề gì con có thể hỏi Lý Lãng... Kia, ba còn chưa về hưu, con có thể tìm ba." Khúc Thịnh rất tệ trong việc bày tỏ tình cảm của mình với Khúc Mặc Thương, trong lòng ông vẫn luôn tự hào đứa con gái này, nhưng ông cảm thấy mình khi còn trẻ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, không cho nàng một tuổi thơ đẹp đẽ. Thậm chí trong trí nhớ của ông, con gái ông từ sau năm tuổi cơ hồ không còn lộ ra tính trẻ con, cũng không còn xin bọn họ giúp đỡ, thậm chí là xuất ngoại du học cũng không chủ động nhờ bọn họ cái gì.
Khúc Mặc Thương nhìn nam nhân đang dùng nghiêm túc che đậy xấu hổ, gật đầu, không biết nghĩ cái gì, cô ma xui quỷ khiến hỏi: "Ba, nếu con nói con có người mình thích, vô luận như thế nào, ba có chấp nhận lựa chọn của con không?”
Tay Khúc Thịnh run lên, xoay người lại nhìn cô chằm chằm, một lát sau mới thấy mình thất thố, miễn cưỡng bình tĩnh nói: "Con... con có người thích? Là ai? Hai đứa quen biết nhau bao lâu rồi? Hắn thế nào? Có đối xử tốt với con không?"
Khúc Mặc Thương có chút buồn cười, nhưng cũng có chút lo lắng: "Con chỉ nói nếu thôi, người khẩn trương như vậy làm gì a, con vẫn luôn bận học tập, không có thời gian quen biết ai. Con chỉ nghĩ đến ba của Thanh Hàm, cho nên..."
Khúc Thịnh cau mày: "Ba không giống ông ta, con không cần lo lắng chuyện này, chỉ cần con thực sự thích hắn, hắn đối xử tốt với con, nhân phẩm đức hạnh chính phái, ba liền sẽ ủng hộ, liên hôn cái gì đó, vốn dĩ thành lập Thiên Thịnh chính là muốn cho mẹ con và con có một cuộc sống tốt đẹp, điểm này tuyệt đối là như vậy."
Trong lòng Khúc Mặc Thương rất nóng: "Cảm ơn ba, ba làm việc đi, con cũng phải chuẩn bị kế hoạch dự án xanh hóa."
"Ừm." Khúc Thịnh định đi, nhưng lại không yên tâm quay đầu lại nói: "Con ... con phải chú ý, đừng để bị những tên nam nhân hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt, nếu thích thì mang về cho ba xem giúp con."
Sau khi Khúc Thịnh đi rồi, Khúc Mặc Thương chậm rãi ngồi xuống, cũng thu lại ý cười, lấy điện thoại ra nhìn người mới chụp lén lúc sáng, ánh mắt có chút sáp, hiện tại còn chưa phải lúc nói với Khúc Thịnh.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của người trong ảnh, thấp giọng nói: "Chị hứa sẽ rất nhanh thôi, khi em đứng vững chị cũng sẽ ngả bài." Cô muốn đưa Lâm Thanh Hàm về nhà, cũng muốn quang minh chính đại đi nơi đó bồi nàng.
Lại còn một chuyện nữa, cô cảm thấy mình nên làm một chút, cô lấy điện thoại ra gọi: "Chào Trần tiên sinh, tôi là Khúc Mặc Thương. Ừm, tôi đều đã gửi thông tin cơ bản cho ngài rồi, còn lại tôi không nắm giữ nhiều, rời khỏi Yến Thành từ năm trước. Được, phiền toái ngài.”
Khúc Mặc Thương cúp máy, điện thoại của cô rung nhẹ, khi nhìn thấy tin nhắn, khóe mắt cô mang theo ý cười, sau đó bấm nhấc máy thấp giọng nói: “Thanh Hàm.”
Người đối diện nhẹ nhàng trả lời, Khúc Mặc Thương nghe thấy giọng nàng liền cảm thấy vui vẻ: “Dậy rồi à, đi làm chưa?”
Lâm Thanh Hàm nhìn cửa văn phòng đóng chặt, khẽ hừ một tiếng: "Sao chị lại nói với Tôn Nhã là em muốn nghỉ ngơi?"
Khúc Mặc Thương cười nhẹ, ôn nhu nói: "Buổi sáng tỉnh lại, em ngủ mơ mơ màng màng, ôm chị làm nũng nói buồn ngủ, em biết đấy, chị không chịu nổi nhất là khi em làm nũng, chỉ có thể thay em xin nghỉ, cho em ngủ thêm."
Lâm Thanh Hàm đỏ mặt, sao nàng không nhớ lúc mình tỉnh dậy còn làm nũng? Nàng thanh minh: "Vậy cũng không thể nói với Tôn Nhã, chị biết buổi sáng em gọi cho cô ấy, ngữ khí nói chuyện của cô ấy yêu cầu em nghỉ ngơi như thế nào không?"
Khúc Mặc Thương cảm thấy bạn gái mình đáng yêu chết đi được, giữa lông mày đều là ôn nhu: "Được, chị sai rồi, sau này sẽ không tái phạm nữa. Em còn buồn ngủ không, tối qua chị có chút..."
"Không cho nói. Chị... chị còn nhân lúc em đang ngủ lén đổi dây chuyền của em." Nói đến đây, Lâm Thanh Hàm hừ một tiếng, rất ngạo kiều.
"Em không thích sao?" Ngữ khí của Khúc Mặc Thương có chút mất mát, Lâm Thanh Hàm câu môi lẩm bẩm nói: "Đồ muộn tao, nào có người lại tặng quà trong khi người khác đang ngủ, em cũng chưa..."
Khúc Mặc Thương cười: "Được, là không nên, lần sau nhất định chị sẽ tặng lúc em còn thức, em ăn trưa chưa?"
"Ừm, Tôn Nhã xuống lầu mua rồi, hẳn là chị bận hơn em. Có ăn cơm chưa, chị đừng mặc kệ dạ dày đến hỏng." Lâm Thanh Hàm có chút lo lắng.
"Chị nhớ rồi, lát nữa chị ăn."
Sau khi hai người nói chuyện phiếm xong, Khúc Mặc Thương bị Lâm Thanh Hàm thúc giục đi ăn cơm, Lâm Thanh Hàm cúp điện thoại, lại sờ vào sợi dây chuyền trong cổ áo, sao đó chuyên tâm xử lý công việc của mình.