Ngày hôm sau, cuộc họp giới thiệu nhân viên mới đã được triển khai đúng giờ. Khúc Mặc Thương đến địa điểm lúc : để diễn thuyết khai mạc.
Những người mới này nghe đến tên của Khúc Mặc Thương, khi họ nhìn thấy tổng tài đều có chút kinh ngạc cảm thán, bọn họ đã sớm biết tổng tài còn rất trẻ, nhưng chẳng những trẻ tuổi mà hình tượng cùng khí chất cũng rất tốt.
Khi cô đứng trên đó nói vẫn luôn mang theo ý cười nhàn nhạt, giơ tay nhấc chân đều mang một cỗ thanh nhã. Mọi người đều nói doanh nhân là nhà buôn khôn khéo, nhưng Khúc Mặc Thương lại giống như một giảng viên đại học, giọng nói rất dễ nghe.
Là người đại diện ưu tú cho nhân viên mới, Mạnh Gia Hòa ngồi ở hàng ghế đầu tiên, không thể rời mắt khỏi Khúc Mặc Thương trên đài. Nhưng trong suốt hơn nửa giờ diễn thuyết, cô lại không đem ánh mắt dừng ở trên người hắn quá nhiều, làm hắn có chút mất mát.
Khúc Mặc Thương vừa lên đài liền nhìn thấy Mạnh Gia Hòa, mặc dù ngay từ đầu hắn xuất hiện làm Khúc Mặc Thương cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng khi chân chính nhìn người đã rời khỏi cuộc đời mình nhiều năm, cô còn bình tĩnh hơn trong tưởng tượng.
Không phải cô không nhìn thấy tia nóng bỏng trong mắt Mạnh Gia Hòa, bất quá cô cũng có thể nhìn thấy trong mắt người khác, nên đối với cô cũng không ảnh hưởng nhiều.
Sau khi kết thúc bài diễn thuyết, Khúc Mặc Thương cùng giám đốc bộ phận đã trao huy hiệu và kỷ niệm chương cho các nhân viên của các bộ phận.
Khúc Mặc Thương cầm lấy huy hiệu từ tiểu thư lễ tân đeo thay cho đám người, bắt tay mỉm cười nói lời chúc mừng. Khi đến trước mặt Mạnh Gia Hòa, đối phương tựa hồ có chút khẩn trương, nhưng biểu hiện lại rất trầm ổn, cúi đầu để Khúc Mặc Thương đeo huy hiệu cho hắn, vuốt tay lên góc áo mới bắt tay với Khúc Mặc Thương.
Khúc Mặc Thương chỉ nắm đầu ngón tay mang tính tượng trưng, sau đó bất động thanh sắc thu tay lại. Khi Khúc Mặc Thương lễ tiết nói lời chúc mừng, Mạnh Gia Hòa cười đến hào phóng tuấn tú: "Cảm ơn Khúc tổng, tôi nhất định sẽ trở thành nhân viên mà Thiên Thịnh cần nhất."
Khúc Mặc Thương ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, khóe môi hơi nhếch lên, sau đó tiếp tục đi tới người tiếp theo, cô không biết Mạnh Gia Hòa muốn trở thành nhân viên cần nhất của Thiên Thịnh là thật hay giả, nhưng cô sẽ không cần người sau này phản bội mình. Huống hồ, đánh giá Mạnh Gia Hòa từ khi sinh ra, một người như vậy sau khi trải qua khổ cực, trở thành nhân tài ưu tú, nhưng đồng thời cũng không có loại chi tâm làm ra loại biết ơn này, nếu làm được chuyện như vậy, có thể thấy tính cách của hắn là ở ác từ trong xương cốt.
Nghĩ đến Mạnh Gia Hòa, cô không khỏi nhớ đến người yêu bé nhỏ của mình. Nói đến cực khổ, có lẽ so với Lâm Thanh Hàm thì không có mấy người thật sự cực khổ, nhưng ở trong hoàn cảnh bị người làm nhục khi dễ, vứt bỏ tôn nghiêm đi kiếm ăn, nàng cũng không làm bất cứ chuyện gì ác, nhưng lại thực sự khắc ghi chuyện mình đối tốt với nàng vào trong xương cốt.
Trên đài, Mạnh Gia Hòa đang khẳng khái đọc diễn văn, ánh mắt Khúc Mặc Thương có chút trống rỗng, nghĩ đến Lâm Thanh Hàm, khóe môi lông mày cô khẽ nhếch lên, thậm chí còn cười nhẹ. Mạnh Gia Hòa vẫn luôn chú ý phản ứng của một loạt lãnh đạo, đặc biệt là Khúc Mặc Thương, nhìn thấy cô cười với mình, hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ. Với những người mới đến, đặc biệt là Mạnh Gia Hòa, được các lãnh đạo đánh giá cao tại cuộc họp giới thiệu là vô cùng quan trọng.
Hắn chấp nhận hiệp nghị với đồng học, từ bỏ làm nghiên cứu sinh để đến Thiên Thịnh, hắn rất xem trọng sự phát triển của Thiên Thịnh, cho nên hắn nhất định phải trở nên nổi bật, mau gây được sự chú ý.
Khúc Mặc Thương không biết não Mạnh Gia Hòa nghĩ nhiều như vậy, cô đã hẹn gặp Diêu Nhạc giám đốc tập đoàn Thiên Hòa vào buổi chiều, cho nên không có thời gian trì hoãn. Họp xong, cô chuẩn bị rời đi, cầm điện thoại gọi cho Lý Lãng, cô không mang theo trợ lý mà cùng nhân viên đi cầu thang, đang lấy điện thoại ra thì đột nhiên có người phía sau va vào tay trái cô, cô giật mình một cái, điện thoại liền bị tuột khỏi tay.
Khúc Mặc Thương theo bản năng nhanh chóng vớt điện thoại, nhưng lại đụng phải tay của một nam nhân vững vàng bắt lấy điện thoại. Khúc Mặc Thương có chút sửng sốt, nhìn người vừa đưa điện thoại qua, khẽ cau mày. Mà người bên cạnh hắn, nhân viên đụng phải cô đã mặt đỏ tai hồng: "Xin lỗi Khúc tổng, tôi... tôi không đứng vững, thực xin lỗi."
Khúc Mặc Thương lắc đầu: "Không sao, bất quá xuống cầu thang phải chú ý an toàn, dây giày của anh hình như đã bị giẫm lên, lần sau thắt chặt chút. Đụng tới điện thoại không có việc gì, nếu té ngã thì vấn đề rất lớn." Nói xong, lại liếc nhìn Mạnh Gia Hòa, sau đó nói, "Cảm ơn."
"Khúc tổng khách khí rồi." Vốn dĩ hắn muốn nói thêm vài lời, nhưng cái liếc mắt của Khúc Mặc Thương vừa rồi khiến hắn cảm thấy bất an, hắn luôn cảm giác cô đã phát hiện cái gì, cho nên đúng lúc hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Khúc Mặc Thương gật đầu, rời đi cũng không quay đầu lại, Mạc Nhất Minh còn kinh hồn chưa định vội vàng đến bên cạnh buộc dây giày, nhớ lại khoảnh khắc lảo đảo vừa rồi, hình như dây giày bị giẫm lên, nhưng mà... nhìn giày của mình, hắn có chút chứng cưỡng chế làm việc rất có quy củ, buộc dây giày cũng sẽ dài ngắn nhất trí, không có đạo lý chiều dài này có thể bị giẫm lên.
Hắn ngẩng đầu liếc nhìn Mạnh Gia Hòa, đối phương đã quan tâm đi tới: “Cũng may lần này cậu ổn định lại, dây giày cần phải buộc chặt, vừa rồi tôi không để ý dây giày của cậu bị lỏng, hại cậu suýt nữa thì bị ngã, thực xin lỗi."
Mạc Nhất Minh cười cười, ẩn ẩn ở trong lòng phỏng đoán: "Cậu có thể bắt được điện thoại của Khúc tổng, cuối cùng không làm tôi gặp phiền toái, tôi nên cảm ơn cậu."
Sau khi Khúc Mặc Thương xuống lầu, thần sắc có chút trầm thấp, một loạt biểu hiện của Mạnh Gia Hòa vừa rồi chỉ muốn cho mình nhớ kỹ hắn, thủ đoạn chơi chiêu thiếu chuyên nghiệp của một nam nhân quả thực khiến người ta cảm thấy bỉ ổi, hóa ra lúc trước hắn là loại người này, sao năm đó cô lại không phát hiện ra. Cô gọi cho trợ lý Trần Tiêu: "Trần Tiêu, anh hỏi bộ phận nhân sự một chút, trong những nhân viên ưu tú lần này người tên là Mạnh Gia Hòa đang ở bộ phận nào, còn cho tôi đánh giá cùng cái nhìn của hắn. Nhớ kỹ đừng nói là tôi muốn."
Trần Tiêu nhận được điện thoại còn có chút hoang mang, nhưng hắn vẫn trả lời. Chẳng lẽ Khúc tổng của hắn nhìn trúng tên nhân viên mới này? Muốn chú ý tới hắn ta một chút?
Khúc Mặc Thương không nói nhiều, cũng không biết Trần Tiêu nghĩ gì. Sau đó Khúc Mặc Thương trực tiếp lái xe đến nơi đã hẹn với Diêu Nhạc, Diêu Nhạc cũng tiếp quản Tập đoàn Thiên Hòa sau khi tốt nghiệp, nàng và Khúc Mặc Thương đều là cựu sinh viên và cũng đã tốt nghiệp học viện Stanford, nhưng nàng học bằng tiến sĩ mới về nước.
Sau khi trở về, Diêu Nhạc liền đảm nhận chức vị Giám đốc của Tập đoàn Thiên Hòa. Cha cô Diêu Hành có ba người vợ và sinh được bốn người con, hai trai hai gái. Diêu Nhạc là con gái lớn, cũng con gái đầu của nhất phu nhân Diêu Hành. Huynh đệ tỷ muội nhiều nhưng không cùng một mẹ, hơn nữa gia nghiệp lại lớn, cũng khó tránh khỏi lục đục.
Mối quan hệ của Diêu Nhạc và Diêu Hành không tốt lắm, Diêu Hành rất sủng nịch con của người vợ thứ hai, thái độ đối với Diêu Nhạc cũng không tốt, cho nên cho dù nàng có năng lực ưu tú cũng vẫn là giám đốc tài vụ. Nhưng đến cuối đời trước, Diêu Hoành vẫn giao công ty cho Diêu Nhạc, cũng không phải cam tâm tình nguyện, mà là không thể nề hà. Cho nên, mặc dù hiện tại nàng chỉ là giám đốc, nhưng Khúc Mặc Thương rất coi trọng đối tác này.
Năm nay Diêu Nhạc tuổi, nhìn trẻ hơn so với tuổi thực tế, dù đã kết hôn được năm, nhưng còn chưa có con nhìn nàng như mới tuổi. Ngoại trừ ánh mắt mang theo kinh nghiệm dày dặn làm cho nàng sắc bén cùng thâm trầm.
“Khúc tổng, rất hân hạnh được gặp cô.” Diêu Nhạc mặc tây trang màu đen, tóc nhuộm màu đỏ rượu, đuôi tóc uốn cụp vào lưng, lộ ra tia vũ mị cùng thành thục của một nữ nhân.
“Rất hân hạnh được gặp ngài, Diêu tổng.” Khúc Mặc Thương không gọi nàng bằng chức danh, ngồi đối diện nàng.
"Tôi rất rõ ý tứ của Khúc tổng, nhưng thời gian của tôi rất quý giá, tôi tin Khúc tổng cũng vậy. Cho nên, tôi cảm thấy dựa vào thực lực của Thiên Thịnh, tuyệt đối là một đối tác tốt, cho nên hiện tại Khúc tổng lựa chọn hẹn gặp tôi, hẳn là đã an bài tốt. Tôi đây sẽ đi thẳng vào vấn đề, để tôi xem xét kế hoạch trước lại nói chuyện khác cũng không quá muộn." Lời này trong tiềm thức có nghĩa là nếu không hài lòng, vậy không cần phải nói nữa.
Khúc Mặc Thương thần sắc như thường: "Tôi cũng đang có ý này, Diêu tổng có thể xem qua, tôi nghĩ có một số chỗ không cần giải thích lợi và hại quá nhiều, hẳn là ngài sẽ không suy xét.” Ngữ khi nhu hòa, nhưng lại là trong bông có kim.
Khóe miệng Diêu Nhạc có chút nghiền ngẫm: “Là đối thủ cạnh tranh, cô cùng tiểu Lâm tổng Cảnh Thái hoàn toàn bất đồng tính cách, nhưng lại giống nhau đến không ngờ.”
Khúc Mặc Thương nhướng mày, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Vậy sao, thật vinh dự."
Diêu Nhạc không nói thêm, chỉ cúi đầu an tĩnh xem kế hoạch, một lúc sau lông mày nàng mới căng chặt, cuối cùng ngẩng đầu lên: "Thực xin lỗi, kế hoạch của Khúc tổng rất tốt, nếu theo quan điểm cá nhân của tôi, bất kể mạo hiểm lớn đến mức nào thì tôi cũng sẽ đánh cuộc một phen. Nhưng là một công ty, Thiên Hà sẽ không nếm thử mạo hiểm.”
Khúc Mặc Thương tựa hồ không chút kinh ngạc, chỉ rót rượu cho Diêu Nhạc: "Kỳ thực, tôi chỉ cần Diêu tổng ủng hộ là được, tôi nghĩ ngài sẽ là người giới thiệu cho tôi, tôi sẽ đích thân đến thành phố An Xa nói chuyện với Diêu chủ tịch. Tôi cảm thấy nếu Thiên Hà chịu tham dự thì đối với ngài, với tôi, thậm chí là cả Thiên Hà và Thiên Thịnh đều là chuyện tốt, không phải sao? Lần này Diêu tổng chịu gặp tôi, không phải nguyên nhân là dự án xanh hóa sao?"
Diêu Nhạc nhìn cô, sau đó cười thành tiếng: "Khúc tổng, tôi thực sự đã đánh giá thấp cô rồi. Tôi còn tưởng gặp Lâm Thanh Hàm đã là hiếm thấy, nhưng không nghĩ tới lại còn có cô. Khó trách Thiên Thịnh và Cảnh Thái có thể trở thành hai đại công ty của Yến Kinh, người nối nghiệp được bồi dưỡng rất tốt. Nếu cô đã biết, tôi cũng công bằng nói, Thiên Hòa định sáng lập thị trường ở phía nam. Ví trị địa lý ở Yến Kinh rất tốt, cho nên tôi cảm thấy cô có thể nói thử một lần, nhưng tôi không đảm bảo sẽ thành công."
Cả hai nói về kế hoạch này rất lâu, cuối cùng Diêu Nhạc đứng dậy bắt tay Khúc Mặc Thương: "Chúc cô thành công, đến lúc đó có thể vất vả cô cùng tôi đến An Xa."
Khúc Mặc Thương cười, gật đầu: "Được, hợp tác vui vẻ."
Sau khi tiễn Diêu Nhạc, Khúc Mặc Thương lái xe trở lại công ty, khi cô tới dưới tòa nhà thì đèn đêm đã sáng. Khúc Mặc Thương rất mệt mỏi, Diêu Nhạc có thể nói, một khi không cẩn thận sẽ bị nàng lừa, nếu không có kinh nghiệm phong phú, đời trước cô đã đối phó với nữ nhân như hồ ly này mấy lần, chỉ sợ phải đi vào bi kịch.
Khi đến công ty, Khúc Mặc Thương không vào bãi đậu xe dưới tầng hầm, mà chỉ tìm chỗ đậu xe bên cạnh, sau đó tắt đèn nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng lại không nghĩ tới ngủ thiếp đi.
Không biết cô ngủ bao lâu, thấy điện thoại bên cạnh vẫn còn rung, cô nhấc máy còn mang theo thanh âm ngái ngủ: “Alo, ai vậy.”
Lâm Thanh Hàm sửng sốt một lúc, nhưng khi thanh âm buồn ngủ mông lung của cô, lập tức nhẹ giọng nói: "Em đánh thức chị sao? Đi ngủ sớm như vậy, có phải mệt lắm không?"
Đầu óc của Khúc Mặc Thương trở nên rõ ràng hơn, ngáp một cái rồi dụi mắt: "Không có, nếu em không gọi đánh thức chị dậy, chỉ sợ chị ngủ trên xe đến ngày mai."
Lâm Thanh Hàm cau mày: "Chị ngủ quên trên xe? Hiện tại đang ở đâu, buồn ngủ còn lái xe?"
Lâm Thanh Hàm nghe thấy lời cô nói liền có chút lo lắng, buồn ngủ lái xe rất nguy hiểm, hiện tại giờ này ngủ quên trên xe không đến mức ở dưới lầu mà còn không đi lên, e rằng còn ở văn phòng.
"Ngoan, đừng lo lắng. Chị lái xe đến công ty, nghỉ ngơi một lúc, hiện tại không còn buồn ngủ. Hôm nay chị gặp Diêu Nhạc giám đốc của tập đoàn Thiên Hòa, nói chuyện công việc với cô ấy có chút hao tổn sức lực, cho nên mới mệt mỏi."
"Diêu Nhạc? Cô ta là con cáo già, giao tiếp với cô ta không mệt mỏi mới lạ." Ngữ khí của Lâm Thanh Hàm có chút lạnh lẽo, trước đó làm khó dễ nàng, sẽ không lại khi dễ Khúc Mặc Thương đi?
“Phụt, cô ấy ở trước mặt chị khen em rất nhiều lần, vậy mà em lại đánh giá cô ấy như vậy a?” Khúc Mặc Thương buồn cười, tựa hồ cô nghe thấy Lâm Thanh Hàm tức giận.