Cô đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Khúc Thịnh. Vẻ mặt cô quá bình tĩnh, mặt bên trái xuất hiện dấu ngón tay, một lát sau càng sưng đỏ, Khúc Thịnh nhìn đến trong lòng phát run.
Khúc Mặc Thương thở dài trong lòng, kỳ thực cô đã chuẩn bị tâm lý, phản ứng của Khúc Thịnh cũng đã tính toán trước rồi, nếu là đời trước cô cảm giác hẳn là giờ phút này trực tiếp cầm đồ vật lên ném.
"Ba, chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện này được không, con có thể hiểu tâm tình của ba, ba tức giận con cũng có thể chấp nhận, nhưng con rất nghiêm túc. Con luôn muốn tìm cơ hội để thẳng thắn nói với ba, con biết gạt ba là không tốt, cho nên dù không có chuyện lần này, con cũng sẽ trở về chuẩn bị ngả bài với ba."
Dì Hoàng ở một bên nghe xong rơi vào trong sương mù, Khúc Thịnh liếc cô một cái: "Dì Hoàng, dì về phòng trước đi."
"Con đều đã động thủ, làm sao ta về phòng được?" Dì Hoàng rất đau lòng, tức giận trừng mắt nhìn Khúc Thịnh.
"Dì Hoàng, không sao đâu, dì về phòng trước đi. Chuyện này không trách ba, con cùng ba giải quyết là tốt rồi, được không?" Khúc Mặc Thương có chút khẩn cầu, dì Hoàng không còn cách nào khác, đành phải nói trước khi rời đi: "Không được động thủ, nếu lại động thủ có thể ta sẽ không thuận theo."
Khúc Thịnh gật đầu, nhìn người đi lên lầu, lồng ngực kịch liệt phập phồng: "Mặc Thương, ta biết con thiện tâm, cho nên con luôn giúp đỡ mẹ con họ khi họ gặp khó khăn, thậm chí từ đó luôn che chở cho con bé, nhưng dù con có tốt với con bé đến đâu thì con cũng không nên đặt mình vào. Nếu con đau lòng con bé, ta có thể nhận là con gái nuôi, con coi con bé như em gái, con cưng chiều con bé như thế nào ta cũng không nói. Nhưng ta không cho phép, không cho phép con cùng con bé không minh bạch mà dây dưa ở bên nhau, bị người khác chọc cột sống!"
Khóe môi Khúc Mặc Thương xả ra một nụ cười khổ, cô nhìn Khúc Thịnh nhỏ giọng nói: “Nhưng mà ba, hiện tại không phải người khác chọc vào cột sống của con, mà là ba.”
Khúc Thịnh nghẹn lời một lúc, nhìn nụ cười khổ trong mắt con gái, trái tim ông cũng phát đau, nhưng nghĩ đến tình cảnh trước mắt thì tâm ông vẫn lạnh lẽo, như không còn sức lực lùi lại hai bước: "Là lỗi của ta, mấy năm nay không cùng mẹ con bồi con nhiều. Ta cũng hối hận vì đã giúp đỡ bọn họ, để cô ấy cùng con gái ta dây dưa ở bên nhau."
Mặt Khúc Mặc Thương tái nhợt, ngón tay nắm chặt: "Dù ba không giúp thì năm đó con cũng không từ bỏ em ấy, con đã gặp rất nhiều người đáng thương, cả những người bị khi dễ, không phải một hai lần nhưng em ấy thì khác. Con thực sự rất thích em ấy, trước nay con chưa từng nghĩ mình sẽ thực sự thích một người, cho nên lúc trước con đã hỏi ba, nếu một ngày nào đó con có người con thích, ba có ủng hộ quyền lựa chọn của con không, nhưng hiện tại thì sao, ba?"
"Có khác gì nhau, Khúc Mặc Thương, cô ấy là nữ nhân! Làm sao hai người có thể ở bên nhau, con có biết hiện tại thân phận của con là gì không, con có biết hiện tại con gánh vác trách nhiệm gì không? Lập tức chia tay cô ấy đi, nếu con không hạ quyết tâm, ta đây sẽ giúp con giải quyết!" Trong lòng Khúc Thịnh cũng đang hỗn loạn, thời điểm nhìn thấy bức ảnh lòng ông đã hỗn loạn, nhìn thái độ bình tĩnh nhưng rõ ràng là không muốn của Khúc Mặc Thương khiến ông càng thêm tức giận.
Sắc mặt Khúc Mặc Thương hơi đổi: "Ba, người muốn làm gì? Người đừng làm khó em ấy, đây là vấn đề của con, không liên quan gì đến em ấy, chỉ cần ba tức giận với con là được rồi."
"Câm miệng! Từ hôm nay trở đi con không được phép ra ngoài, ta sẽ cho con nghỉ phép ở công ty, con nên suy nghĩ kỹ hiện tại có nên quay đầu lại không, hay là nhất ý cô hành bức ta dùng thủ đoạn phi thường, lập tức về phòng cho ta.” Khúc Thịnh tức giận đến xanh cả mặt.
Khúc Mặc Thương cau mày, mím môi không nói gì, có lẽ cô ý thực được mình quá vội vàng, hiện tại càng bênh vực Lâm Thanh Hàm thì Khúc Thịnh càng tức giận, hiển nhiên lúc này không thích hợp tiếp tục giao tiếp với Khúc Thịnh. Sau khi trở về phòng, cô lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Lâm Thanh Hàm: “Hôm nay ba mẹ về, mấy dự án của công ty gần đây cũng bận rộn, hai ngày này có thể chị không về được. Em ngoan, chăm sóc bản thân thật tốt."
Có lẽ Lâm Thanh Hàm ở bên kia vẫn đang bận, không trả lời cô, Khúc Mặc Thương đưa tay chạm vào mặt mình, vẫn vô cùng đau đớn, cảm giác đã sưng lên. Đang định soi gương thì có tiếng gõ cửa phòng, vừa mở cửa ra, dì Hoàng vội vàng bước vào, quay đầu nhìn vào mặt cô rồi tức giận đánh vào chân mình: “Ba con là đồ dã man, mặt con gái là quan trọng nhất, sao lại tàn nhẫn như vậy, tạo nghiệt a! Tới đây, mau chườm đá đi."
Khúc Mặc Thương cười, khóe miệng đau nhói lấy đá chườm lên, vào mùa đông, đá vẫn có chút lạnh thấu xương, bất quá so với mặt sưng đau thì đã tốt hơn nhiều.
Dì Hoàng không khỏi thở dài: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sao ba con có thể tức giận như vậy, hiện tại đau lòng thúc giục dì đi lấy nước đá, vừa rồi xuống tay là hoàn toàn không màng."
Khúc Mặc Thương sững sờ một lúc: “Ba con kêu dì lên?”
Dì Hoàng gật đầu: “Dì vừa định lấy cho con thì ông ấy đã vào bếp, kêu dì chườm mặt cho con, hai người là cha con, đánh gãy xương cốt còn dính gân, có vấn đề gì thì từ từ giải quyết, nhất định có thể qua."
Khúc Mặc Thương im lặng, cô không biết phải trả lời câu hỏi của dì Hoàng như thế nào, những chuyện này cho bọn họ biết chỉ thêm phiền, Khúc Thịnh không thể chấp nhận, dì Hoàng thì càng không cần phải nói.
"Dì Hoàng, con rất mệt, con muốn nghỉ ngơi một chút."
Dì Hoàng thấy cô không muốn nói chuyện, cũng không ép cô: "Được, dì sẽ không quấy rầy con, nhớ chườm một lát sẽ nhanh chóng hết sưng.”
Dì Hoàng rời đi, Khúc Mặc Thương nằm trên giường, lấy điện thoại gọi cho Trần Quảng Mạc.
“Khúc tổng, xin chào.”
Khúc Mặc Thương ôn thanh đáp: “Xin chào, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
Sau khi cúp điện thoại, Khúc Mặc Thương xem tin nhắn thoại Tiết Thanh Sơn gửi đến, khẽ thở dài một cái. Người gửi ảnh cho Khúc Thịnh là Vạn Thông, cũng là thám tử tư của Cơ quan thám tử Mạc Tư. Theo Tiết Thanh Sơn nói, hai người bọ họ đều không thể nhận được đơn tốt, cho nên ngày đó Chu Văn Kỳ tiếp cận họ là có hai ứng cử viên.
Nhưng cuối cùng Chu Văn Kỳ lại chọn Tiết Thanh Sơn, hơn nữa thù lao rất hậu hĩnh, vốn dĩ hai người là bạn tốt, bởi vì trong lòng Vạn Thông không công bằng, cho rằng là Tiết Thanh Sơn dùng thủ đoạn. Cho nên, khi Tiết Thanh Sơn bắt đầu điều tra, Vạn Thông cũng tự mình tiến hành, chờ đợi để có thêm thông tin quan trọng cho Chu Văn Kỳ, do đó cướp được công.
Nhưng Vạn Thông tình cờ gặp Lâm Thanh Hàm và Khúc Mặc Thương trên con phố gần nhà Lâm Thanh Hàm, thậm chí còn chụp một vài bức ảnh rất ái muội. Vạn Thông cũng không thể so với Tiết Thanh Sơn, hắn có chút hiểu biết đối với người đồng tính, lúc ấy cũng chỉ là tưởng tượng, nhưng khi mang mục đích nhìn, manh mối càng ngày càng rõ ràng. Cho nên, khi hắn chụp một bức ảnh giống như hai người hôn nhau trong xe, phản ứng đầu tiên của hắn là gửi cho Chu Văn Kỳ.
Bởi vì hắn biết rất rõ Cảnh Thái và Thiên Thịnh là đối thủ cạnh tranh, nhưng Thiên Thịnh cũng không thể coi thường, nếu chuyện này tuôn ra, chắc chắn Thiên Thịnh sẽ không tránh khỏi trả thù, cho nên hắn vẫn có chút sợ hãi.
Nhưng hắn đã nghĩ ra một cách, đó là tự gửi ảnh riêng cho Khúc Thịnh, hòng tống tiền. Hắn không muốn nhiều lắm, cũng chỉ vạn, theo hắn thì này chẳng là gì đối với Khúc Thịnh, nhưng hắn không nghĩ tới Khúc Thịnh lại trực tiếp cử người đi tìm. Cũng không nghĩ tới, ngày thường thoạt nhìn Tiết Thanh Sơn giống như rất tin tưởng hắn lại hoài nghi hắn, lý do cũng rất đơn giản, sau khi Khúc Mặc Thương và Tiết Thanh Sơn đạt được thỏa thuận, Tiết Thanh Sơn mới biết máy ảnh của hắn đã bị người dán nhãn. Mà ngày thường hắn đều không đặt máy ảnh bừa bãi, những người có thể bắt được máy ảnh của hắn cùng nhàn rỗi giống như hắn trong công việc cũng chỉ có Vạn Thông.
Hôm nay Vạn Thông rất vui vẻ mà cùng hắn uống rượu, hắn để lại tâm nhãn chuốc say Vạn Thông, lén mở máy tính của hắn, phát hiện ra hắn đã lưu một số bức ảnh của Lâm Thanh Hàm và Khúc Mặc Thương, lập tức phát giác không ổn, cho nên lập tức gửi một tin nhắn cho Khúc Mặc Thương.
Khúc Mặc Thương nhìn tin nhắn thoại vài giờ trước, trả lời: "Cảm ơn, trước đó đã thương lượng thù lao, tôi có thể cho anh thêm vạn."
Chỉ là những lời này gửi đi cứ quay tròn, Khúc Mặc Thương cau mày trượt điện thoại xuống thì phát hiện tín hiệu đã bị chặn, gọi cho Xa Giai Di cũng không được. Cô phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, mím môi đứng dậy rời khỏi phòng.
Khúc Thịng đang ngồi trong phòng khách tầng , nghe thấy động tĩnh, ông quay đầu liếc nhìn Khúc Mặc Thương, liếc mặt trái cô vài cái rồi thu lại, mặt vô biểu tình nhấp một ngụm trà.
“Ba, ba thực sự muốn làm như vậy sao?” Vẻ mặt của Khúc Mặc Thương không còn bình tĩnh nữa, cô nhìn Khúc Thịnh, trên mặt có chút thất vọng cùng nôn nóng.
Cuối cùng Khúc Thịnh cũng thấy cô bộc lộ cảm xúc khác, nhưng ông thấy không dễ chịu: "Ta đã nói với mẹ con, buổi tối trở về chúng ta nói chuyện."
Khúc Mặc Thương trầm mặc, một lúc lâu sau cô mới thấp giọng cười: “Cho nên đây là con bị cấm túc, cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài sao?” Nhưng sau khi cười xong, sắc mặt cô cũng lạnh xuống, nhìn Khúc Thịnh một cái, xoay người lên lầu.
Khúc Thịnh chưa từng thấy biểu tình cô như vậy, trong trí nhớ của ông, thời sơ trung Khúc Mặc Thương rất phản nghịch, giống như một con nhím vậy, mỗi lần nói chuyện với ông đều là giương cung bạt kiếm. Sau này không biết từ khi nào, cô bắt đầu trở nên ôn nhu ít nói, mỗi lần ông nói chuyện không hài lòng, cô chỉ nhàn nhạt đáp lại, thậm chí trả lời không bắt bẻ, cũng không còn đối chọi gay gắt với ông, phảng phất đã lớn lên hiểu chuyện trong một đêm.
Ông nhớ rõ ông và Tiêu Vân Anh cũng lo lắng chuyện này, nhưng tính cách ngày càng trầm ổn cùng cách cư xử lễ độ của cô khiến ông và Tiêu Vân Anh rất vui mừng, thậm chí còn chấp nhận rồi thích ứng, cũng quên đi thăm dò xem tại sao cô lại thay đổi lớn như vậy.
Tiêu Vân Anh đến tận khuya mới về, Khúc Thịnh nhìn dáng vẻ lo lắng của dì Hoàng thì cau mày nói: “Con bé không chịu ăn cơm?”
Dì Hoàng lắc đầu: “Có ăn, nhưng con bé nói không đói chỉ động mấy đũa."
Khúc Thịnh có chút tức giận: "Nó đây là cáu kỉnh với con."
"Nháo cái gì? Chiều nay gọi điện thoại nghiêm túc như vậy, đã xảy ra chuyện gì, còn có tại sao lại đổi mã cổng?" Tiêu Vân Anh đẩy cửa đi vào kỳ quái hỏi.
Thấy vậy, dì Hoàng không biết có nên lảng tránh hay không, Khúc Thịnh thở dài: "Dì Hoàng không phải người ngoài, chuyện này hai người cùng nhau giúp đỡ khuyên nhủ con bé đi."
Nghe xong lời ông nói, hai nữ nhân hồi không không lấy lai tinh thần, nửa ngày sau Tiêu Vân Anh mới hít sâu một hơi: "Ông nói Mặc Thươmg cùng Thanh Hàn ở bên nhau? Yêu đương?"
Khúc Thịnh gật đầu, Tiêu Vân Anh đột nhiên đứng lên, tiến lên vài bước: “A Thịnh, ông lầm phải không, sao có thể, hai đứa nó đều là nữ nhân a."
Khúc Thịnh hút một ngụm thuốc: “Nếu lầm thì tốt rồi, nhưng con bé không chút phản bác, còn rất kiên quyết.”
Tiếu Vân Anh chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, nhớ lại cái cách trước kia hai người hòa hợp, trước mắt là từng đợt biến thành màu đen.
Trong ba người, một người thì nặng nề hỗn loạn, một người thì sau khi lấy lại tinh thần cũng ở kia thở ngắn than dài, Khúc Mặc Thương đứng ở đầu cầu thang nhìn bọn họ, cảm giác giống như người ngoài cuộc. Cảnh tượng này thoạt nhìn có chút buồn cười, nhưng cô là đang ở trong tâm bão, cảm thấy chưa bao giờ trầm trọng như vậy.
Cuối cùng ba người quay đầu lại nhìn Khúc Mặc Thương đã bình tĩnh lại đứng ở trên cầu thang, cô yên lặng nhìn như vậy, trên mặt không có bất mãn hay kích động, chỉ bình tĩnh mà nhìn, làm cho bọn họ cảm thấy có vấn đề chính là bọn họ.
"Mẹ về rồi."
Tiêu Vân Anh cảm thấy một bụng đầy lời mà không biết phải nói gì, khi người kia bước xuống, bà cảm thấy rõ ràng mặt bên trái của Khúc Mặc Thương dưới ánh đèn có chút không đúng, bà thò người tới nhìn, tức khắc hít một hơi: “Ông đánh con à?”
Biểu tình trong mắt bà có mười phần hỏa khí, Khúc Thịnh nhìn cũng nhịn không được quay đầu đi: “Là tôi hồ đồ.”
Sau khi oán trách Khúc Thịnh xong, Tiêu Vân Anh vẫn không nhịn được, có chút đau lòng nói: "Mặc Thương, con với Thanh Hàm là làm sao vậy? Con rất luôn hiểu chuyện, chuyện này đừng có hồ đồ. Có phải là con quá thân với Thanh Hàm nên sinh ra ảo giác không."
"Mẹ, ba, con không còn là hài tử nữa. Con rất rõ chuyện con cùng em ấy ở bên nhau sẽ gây sóng như thế nào, con cũng sẽ không đem chuyện này ra nói đùa."
"Con biết mà con còn làm như vậy à!" Khúc Thịnh đột nhiên đập bàn, cơn giận hận sắc không thành thép lại bùng lên.
Mắt Khúc Mặc Thương đỏ hoe, cô đè cảm xúc nhìn ba mẹ: "Nếu con có thể khống chế được thì tại sao con lại chọn đứng ở đây. Ba, nếu con nói là chơi đùa với Thanh Hàm, người cũng có thể chấp nhận sao?"
Khúc Thịnh và Tiêu Vân Anh không nói nên lời, Khúc Mặc Thương nhắm mắt lại: "Từ khi con quyết định cùng em ấy ở bên nhau, con cũng đã nghĩ tới ngày này. Con người đều là xu lợi tị hại, con không muốn đối mặt với mọi người như vậy, nhưng con càng không muốn mất em ấy.”
Khúc Thịnh cúi đầu, điếu thuốc trên tay bị ông vặn gãy, ông thật sự nghe không nổi nữa, xoay người đột nhiên đẩy ghế ra rồi đi lên lầu.
Tiêu Vân Anh không kìm được nước mắt nữa: "Con có biết con đã khiến chúng ta khó xử như thế nào không, mẹ cứ tưởng con cùng con bé có cảm tình tốt, có một người bạn tốt như vậy, con có một người mà con có thể thổ lộ, sẽ không phải lúc nào cũng lạnh nhạt như vậy, lại có thể thoải mái chúng. Nhưng cuối cùng ... hai người thật khiến chúng ta thất vọng a."
Nghe tiếng bước chân họ rời đi, Khúc Mặc Thương ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, cố nén nước mắt đang tuôn ra. Cảm giác bất lực này giống như làm cô cảm thấy trở lại năm Khúc Thịnh bị bệnh nặng, khi cô một mình tứ cố vô thân, Thanh Hàm. Khúc Mặc Thương thầm gọi tên Lâm Thanh Hàm, sau đó nói lời chúc ngủ ngon với dì Hoàng rồi xoay người lên lầu.