Mấy hôm nay trời thích mưa quá. Cứ tới chiều liền mưa một mạch tới đêm khuya. Hôm nào anh cũng đến dỗ cô. Cô sợ tiếng mưa rơi. Không biết tâm lý như này đã xảy ra từ lúc nào, chỉ biết cứ đêm nào mưa anh cũng hát cho cô nghe, vỗ về cô tới khi cô ngủ mới rời đi...
Hôm nay trời thật lạ. Tới tối muộn mới mưa, mưa rất to, sấm chớp cũng về theo. Nhưng hôm nay không có anh ở bên cạnh cô nữa. Anh lại mất tích từ đêm hôm qua rồi. Cô mắt mở to đọc ngôn tình trên mạng. Đã đọc hết mấy phần mới ra rồi nhưng vẫn chưa buồn ngủ. Tai thì đeo tai nghe nghe nhạc trung hoa. Thấy cái điện thoại sáng lên, cô bỏ tai nghe ra nghe điện thoại...
" Alo...
- Uyển Nhi à? "
Cô vui mừng quá... Là Lâm.
- Anh...
- Em còn không ngủ đi, nghe mấy bài anh ghi âm mà ngủ đi _ Giọng anh nhỏ nhỏ vang lên trầm ấm.
- Vừa mới gọi điện đến đã muốn đuổi người ta đi ngủ rồi_ Cô phụng phịu.
- Anh thương em mà..._ Lâm nói.
Cô thì rất vui vẻ trả lời.
- Ầy, em biết anh thương em nhất rồi. Em cũng thương anh nữa. Yêu anh nhiều lắm.
Bên kia thoáng một hơi thở mỉm cười.
- Uyển Nhi này..._ Giọng anh nhẹ dần.
- Anh nói đi.
- Đời này...kiếp này anh thật may mắn khi gặp được em. Anh không biết được rằng ngày sau này rồi em sẽ ra sao, anh chỉ biết anh mãi yêu em nhất, mãi nhớ về em bất kì giây phút nào trôi qua... Uyển Nhi...Uyển Nhi... Anh chỉ muốn gọi tên em như thế trọn đời này. Uyển Nhi à, nghe nói chủ nhật tuần tới nắng rất đẹp, nhưng mà có vẻ như anh không đưa em về nhà anh chơi được rồi... anh bận quá. Vậy là anh không thể đứng trước mặt ba mẹ nắm tay em, kể cho họ nghe về chuyện tình đôi ta được rồi. Em nói xem, có thể bỏ qua cho anh lỗi lầm này không?
Giọng anh cứ chậm rãi, từng câu, từng câu ấm áp vang lên bên tai cô. Cô mỉm cười đầy ấm áp:
- Anh yêu là duy nhất, Harry của em là duy nhất. Duy nhất của em không bao giờ sai. Có sai thì cứ để em sai này.
- Anh quên mất, nếu trời có trở lạnh trong những ngày tiếp theo thì nhớ mặc áo ấm nhé! Mặc dù sắp đến tết âm rồi nhưng thời tiết cũng không thể xem thường được đâu... Đúng rồi, không biết năm nay giao thừa anh còn có thể ở cùng một chỗ với em không nhỉ?
- Trời ạ, anh có cần phải tính xa thế không, nói tới em cũng buồn ngủ rồi này. Ngoài gia đình thì anh chính là người duy nhất em chịu ở cùng lâu như thế đấy._ Cô cười hạnh phúc nói lại.
ANh thì tiếp tục nói...
- Anh bảo này, anh sau này sẽ không có ích kỉ nữa, sẽ không có ghen nữa, càng không cố chấp... Em cứ nghe theo trái tim mình thôi... Chỉ cần em vui vẻ, hạnh phúc, anh thế nào cũng được, anh không giận em đâu...
Nghe tới đây cô bật cười.
- Này, kể cả em bỏ anh, em quên anh thì anh cũng không giận em sao? Hay chỉ hận em thôi?
- Không sao cả. Nếu sau này anh lỡ có dối lừa em thì em cứ lập tức bỏ qua anh. Nhất định phải mạnh mẽ. Không được như những năm tháng trước... chờ đợi anh như thế. Cô gái mà anh yêu là thiên thần của lòng anh, rời xa anh thì sẽ là nữ hoàng trong lòng người khác. Mà nếu anh có biến mất thì em đừng tìm anh. Trực tiếp giận anh rồi quên anh luôn đi...
Cô tự dưng cảm giác thấy có chuyện gì đó không đúng. Anh nói nhiều như thế. Còn toàn là những lời lẽ an ủi...
- Anh đừng làm em sợ..._ Cô nói.
- Anh không làm em sợ nữa... Anh buồn ngủ quá... Tự dưng buồn... ngủ... Em mau ngủ đi... Uyển Nhi..._ Giọng anh cứ chậm dần, cứ nhỏ dần thế rồi cũng dừng lại. Tiếng tút tút kêu lên. "
Cô nhìn màn hình điện thoại cho tới khi nó tối lại. Không còn để ý đến tiếng mưa nữa. Cô làm như anh bảo. Rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
....
Trong lúc cơn mưa vẫn đang trút xuống như một sự phẫn nộ điên cuồng, trong lúc cô đã chìm vào giấc mơ nào đó một cách vô thức... thì ở một chốn khác, tiếng xe cứu thương không ngừng vang lên. Đây chính là bệnh viện, một mảnh hỗn loạn. Phía phòng chờ, chàng trai bất lực đưa mắt nhìn theo chiếc giường bệnh vừa đẩy vào phòng cấp cứu. Mỗi người một góc ngoài chờ đợi. Họ chứng kiến từng câu nói của bạn mình, từng nụ cười của cậu ta. Đều là hạnh phúc nhưng cũng không nỡ rời xa. Họ không biết mình rồi sẽ có thể yêu ai được đến thế. Họ không biết liệu rồi mình có rơi vào hoàn cảnh ấy hay không.
Thay nhau theo thời gian họ đều nhìn về phía cánh cửa kia. Họ đều nỗ lực nguyện cầu, nguyện cầu cho người đó sẽ không sao... Chờ đợi, thứ mà họ chưa từng nghĩ lại ghét như vậy. Cũng chưa từng nghĩ lại ghét "chờ đợi" hai tiếng này vào hoàn cảnh như vậy. Nhưng mà ngoài việc chờ đợi họ còn có thể làm gì nữa???
....