Đương nhiên là cùng màu. Bởi vì cô cố ý lựa chọn như vậy, cũng chính vì giờ phút này.
Bọn họ làm bộ như hai người xa lạ, tỏ vẻ chỉ là chỉ quan hệ bình thường giữa cấp trên và thực tập sinh. Dù sao thì giữa đám đông như vậy, họ cũng đâu thể làm gì. Nhưng… trên người họ vẫn có thứ liên hệ với nhau.
Sự “trùng hợp” này, cái tâm tư bé nhỏ, bí ẩn này ngang nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, chẳng hề e dè sợ sệt, cũng sẽ không có ai thật sự liên hệ những điều nhỏ nhặt ấy với nhau.
Chỉ là, lời này chắc chắn không thể nói cho Cao Tranh.
Khương Gia Di giả bộ ngạc nhiên, cúi đầu nhìn áo sơ mi trên người mình, cười nhạt: “Ố khéo thật”.
Bỗng nhiên, người đàn ông bên cạnh dường như hơi nghiêng đầu. Cô bỗng nín thở, động tác chuẩn bị gắp đồ ăn cũng dừng lại.
Vốn dĩ Cao Tranh cũng chỉ thuận miệng nói, nghe vậy cũng không quá để ý rồi gật đầu, tiếp tục nói chuyện phiếm: “Áo sơ mi này của em chắc rất đắt nhỉ? Thương hiệu nào thế?”
“Không phải thương hiệu gì nổi tiếng, em mua bừa thôi”.
Dứt lời, Khương Gia Di thấp thỏm lấy di động, mở Wechat lên nhắn: [Anh tuyệt đối đừng quay đầu sang đây nhìn em nhé! Mọi người mắt sắc như dao, bị phát hiện phải làm sao.]
Tin nhắn được gửi đi, khóe mắt cô thấy ngón tay anh cử động, cầm điện thoại lên nhìn.
Một lúc lâu sau.
Chu Tự Thâm: [Anh có quay đầu lại sao?]
Khương Gia Di: [Có mà, em thấy hết rồi!]
Chu Tự Thâm: [Chắc là động tác theo bản năng. Xin lỗi, lần sau sẽ chú ý.]
Khương Gia Di tưởng tượng giọng điệu lúc anh nói câu “Xin lỗi” trong đầu, nhịn lắm mới tránh để khóe miệng cong lên vui vẻ.
Động tác theo bản năng…
Chu Tự Thâm: [Ăn cơm nghiêm chỉnh, đừng xem điện thoại.]
Khương Gia Di: [Thì ra anh ngồi gần một chút là vì muốn giám sát em phải không?]
Khương Gia Di: [Không xem điện thoại? Thế cũng không đọc cả tin nhắn anh gửi sao?]
Chu Tự Thâm: [Nghe lời, ăn cơm xong thì nói.]
Khương Gia Di chớp mắt, cố ý phô trương động tác đặt điện thoại lên bàn, sau đó cầm đũa lên một lần nữa.
“Trả lời tin nhắn xong rồi hả?” Cao Tranh quay đầu nhìn cô một cái: “Vậy ăn nhanh đi, cơm sắp nguội cả rồi”.
“Được”. Cô gật đầu cười.
Bên bàn cạnh cửa sổ, một vị quản lý cấp cao ngồi đó ăn cơm mà chẳng thấy mùi vị gì.
Chu tổng đang cười gì thế?
HÌnh như còn đang nói chuyện với người khác trên Wechat thì phải?
Mặc dù ý cười không quá rõ ràng, nhưng chỉ gần lại gần một chút, quan sát tỉ mỉ một chút là có thể nhìn ra. Đường cong trên khóe miệng của người đối diện lúc ẩn lúc hiển.
Anh ta nghĩ, khá tốt.
Thân là cấp dưới, anh ta chân thành hy vọng ngày nào Chu tổng cũng có tâm trạng tốt như vậy.
…
“Em ăn xong rồi hả?”
“Vâng, chị ăn đi, em trả lời tin nhắn”.
Khương Gia Di với điện thoại: “Chờ chị ăn xong thì chúng ta cùng đi lên”.
Cao Tranh gật đầu, ra hiệu “OK” rồi vùi đầu tiếp tục ăn.
Khương Gia Di: [ Em ăn xong rồi, no quá, không ăn được nữa.]
Đi theo mấy lời đó còn có một biểu tượng con heo nhỏ che đậy chiếc bụng tròn vo.
Chu Tự Thâm: [Biểu hiện tốt lắm.]
Chu Tự Thâm: [Không phải ngày nào anh cũng đến được, về sau cho dù không có anh giám sát cũng phải ăn nghiêm túc đấy.]
Khương Gia Di: [Biết mà, em sẽ không bỏ đói bản thân đâu, không ăn no thì làm sao dốc sức làm việc cho ông chủ được.]
Chu Tự Thâm: [Là kiếm tiền vì bản thân em.]
Khương Gia Di sửng sốt, bất động nhìn chằm chằm mấy chữ này.
Đương nhiên cô biết thực tập là vì chính mình, nói vậy chỉ là vì muốn trêu chọc anh một chút, để xem anh sẽ đối phó như thế nào. Vậy mà anh lại nghiêm túc giảng đạo lý rồi, không hề giống phong cách thường ngày của anh chút nào.
Hơn nữa, tiền lương thực tập được bao nhiêu chứ, rõ ràng cô đến đây vì muốn tích lũy kinh nghiệm mà.
Cô chưa nói gì, chỉ gửi một biểu cảm nức nở, có chút uể oải, còn thêm mấy phần không vui vẻ.
“Chị ăn xong rồi”. Cao Tranh buông đũa, cầm lấy giấy ăn lau miệng: “Chúng ta đi thôi”.
Khương Gia Di lấy lại tinh thần, gật đầu rồi đứng dậy rời khỏi nhà ăn cùng Cao Tranh.
Mới đi được mấy bước, màn hình điện thoại lại sáng lên. Cô do dự vài giây, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở xem tin nhắn mới.
Là anh gửi đến.
[Là anh diễn đạt chưa chuẩn, khiến em hiểu lầm ý anh. Không phải anh đang răn dạy em.]
[Ý của anh là, tất cả của anh, tương lai đều là của em.]
“Gia Di, sao mặt em lại đỏ như vậy?”
“… A? Ồ, không có gì”.
Bàn tay cầm di động của Khương Gia Di buông xuống, kiềm chế thẹn thùng trong lòng, tỏ vẻ không có chuyện gì: “Chắc là mới ăn cơm xong nên em cảm thấy hình như điều hòa để nhiệt độ hơi cao”.
“Thế đi lên uống cốc nước chắc sẽ bớt nóng đấy”.
“Có lý lắm, chúng ta đi nhanh thôi”. Cô gật đầu lia lịa, sóng vai cùng Cao Tranh đi về phía thang máy. Bước chân mềm mại hơi vội vã, vừa đi cô vừa trộm quay đầu lại, thoáng nhìn phía sau.
May mà Chu Tự Thâm vẫn chưa ăn xong, cũng không theo đi theo các cô.
…
Bàn bên cạnh kia đã trống không.
Vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Chu Tự Thâm nhíu mày nhìn chằm chằm thỏ con nức nở trên màn hình, mơ hồ cảm thấy cô tủi thân lại đáng thương, và cả bộ dáng không thèm nói chuyện với mình nữa.
Phản ứng vừa rồi của cô hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của anh. Cũng vì nguyên nhân đó mà anh mới ý thức được câu nói kia của mình sẽ có ý nghĩa nào khác nếu đặt trong một hoàn cảnh chung chung.
Anh bất đắc dĩ thời dài một cái trong lòng.
Ở bên cô, anh đã vài lần phạm sai lầm “chữa lợn lành thành lợn què”.
Vài phút sau, cuối cùng Chu Tự Thâm cũng nhận được tin nhắn trả lời.
[Thầy Chu dạy em với!]
Anh híp mắt lại, để tránh “đổ thêm dầu vào lửa” nên anh trả lời cẩn thận hơn: [Dạy cái gì?]
Cô trả lời rất nhanh: [Dạy em nói lời ngon tiếng ngọt.]
Chu Tự Thâm ngẩn người, sắc mặt chợt buông lỏng, lập tức bật cười.
Tâm trạng vững vàng trở lại.
[Lời ngon tiếng ngọt?]
Anh ra vẻ ung dung thong thả: [Có sao?]
Hai câu anh vừa gửi lúc nãy thật sự không thuộc về phạm trù “lời ngon tiếng ngọt”.
Vì thế, anh bổ sung thêm: [Anh chỉ đang giải thích suy nghĩ của mình.]
Thấy câu trả lời, độ ấm trên khuôn mặt Khương Gia Di dần giảm xuống.
Thật ra, cô nói vậy một phần là vì không biết đối diện mà trả lời câu “tương lai đều là của em” như thế nào, một phần là có chút ngượng ngùng, đồng thời cũng cảm thấy thẹn vì mình đã hiểu sai ý anh.
Dĩ nhiên, Chu Tự Thâm nhạy bén đoán ra cô đang lảng tránh vấn đề.
Chẳng qua anh vẫn không vạch trần cô mà thôi.
[Được được được, biết anh có thiên phú rồi.]
Khương Gia Di dùng một câu này để gạt đề tài sang một bên.
Chu Tự Thâm ngầm hiểu, không tiếp tục chủ đề này nữa, chuyển sang hỏi cô sáng nay có mệt không.
Cô nói không mệt.
Đây là lời nói thật, thống kê, chạy vặt, mấy việc nhỏ nhặt ấy chẳng yêu cầu kỹ thuật gì nhiều. Ngay cả ngồi trong kho hàng đóng đồ cũng không mất nhiều thể lực, cùng lắm cũng chỉ lặp lại những công đoạn buồn tẻ. Nhưng cùng nói chuyện phiếm giải sầu với đồng nghiệp thì chuyện buồn tẻ cũng có thể trở nên thú vị.
Nghĩ đến đây, Khương Gia Di thuận miệng nhắc đến: [Nghe mọi người nói ngày mai sẽ có hoạt động của đêm Giáng sinh, thực tập sinh cũng có thể tham gia.]
Chu Tự Thâm: [Hoạt động gì?]
Khương Gia Di: [Chính là mỗi người viết một món đồ mình muốn, người bị rút trúng sẽ phải đáp ứng yêu cầu đó. Anh có tham gia hoạt động này không?]
Một lúc sau, Chu Tự Thâm trả lời cô: [Tham gia.]
Khương Gia Di: [Thật sao? Em còn tưởng anh sẽ không tham gia mấy hoạt động nhỏ của công ty.]
Khương Gia Di: [Mặc dù công ty nhiều người như vậy, ý tưởng này có vẻ không thực tế cho lắm, nhưng mà… em rất muốn thử xem chúng ta có thể rút được tâm nguyện của đối phương hay không.]
Chu Tự Thâm: [Xác suất rất thấp, nhưng vẫn tồn tại.]
Khương Gia Di chống cằm cười: [Em chỉ nói bừa vậy thôi, không được cũng không sao.]
Sau khi gửi tin nhắn này, cô lại nói tiếp: [Không quấy rầy anh nữa, anh ăn cơm đi.]
Chu Tự Thâm: [Được.]
Nói chuyện xong, cô trở lại danh bạ gửi tin nhắn, phát hiện bên cạnh avatar của Chu Lâm có một số “” màu đỏ.
Chu Lâm: [Sáng nay cậu cảm thấy thế nào?]
Chu Lâm: [Mình thấy cậu lúc đi ăn trưa nay, chú út mình còn ngồi bên cạnh cậu nữa]
Chu Lâm: [Đợi hôm nào thích gian thích hợp, hai chúng ta có thể đi ăn trưa cùng nhau]
Cô trả lời đồng ý.
Sau giờ nghỉ trưa, Khương Gia Di tiếp tục đến kho hàng nhỏ gói quà cùng mọi người.
Bận rộn đến nửa buổi chiều, khi trà chiều được đưa đến, cô và Hà An giúp chuyển đến vị trí của mỗi nhân viên.
“Em là thực tập sinh mới đến sao?” Bỗng nhiên có người hỏi.
Khương Gia Di đang cúi đầu đối chiếu danh sách, nghe vậy bèn ngẩng đầu lên nhìn.
Một thanh niên diện mạo nho nhã tuấn tú đứng lên trong sự khuyến khích của đồng nghiệp, anh ta cầm cốc cà phê mới pha trong tay, nụ cười có vẻ thẹn thùng.
Cô cười lễ phép: “Đúng vậy”.
“Em năm mấy rồi?”
“Năm ba”.
Anh ta còn muốn nói gì đó nhưng đã bị người khác gọi đi, vẻ mặt thoáng chút mất mát.
Đúng lúc Đoàn Thụy đi ngang qua, thấy vậy bèn nhìn nhiều hơn một chút, quay đầu gọi Hàn Căng mới lướt qua mình.
Hàn Căng dừng lại: “Anh Thụy, sao vậy?”
“Chu tổng nói hiếm có đêm Giáng sinh anh ấy được ở trong nước, nên năm nay muốn cảm nhận bầu không khí cùng mọi người, tiện thể thêm vào mấy món quà”.
“Thật hay đùa? Nhưng hoạt động này chúng ta làm rất đơn giản”. Hàn Căng không biết làm sao: “Dù sao thì một tháng nữa cũng đến tiệc cuối năm rồi, thông lệ mỗi năm cũng chỉ viết tâm nguyện, tặng quà gì đó…”
Trước đây, những sự kiện lớn đều tập trung vào tiệc cuối năm. Mấy hoạt động nhỏ như Giáng Sinh, đừng nói là Chu tổng, ngay cả phó tổng cũng không tham dự.
Đoàn Thụy tái mày tái mặt an ủi vài câu: “Đừng lo, có không khí là được”.
Cũng không thể nói hoạt động này đơn giản cũng không sao. Dù sao thì ai mà biết Chu tổng tham gia hoạt động chỉ vì một thực tập sinh nào đó của phòng Nhân sự.
“Được, tôi biết rồi”. Hàn Căng sốt ruột đồng ý, đợi Đoàn Thụy đi rồi, anh ta nói chuyện này với Thư Nghi, để cô ấy phối hợp những công việc liên quan.
Vì vậy, trước khi tan làm, Khương Gia Di cũng biết tin này.
Cho nên, lúc trò chuyện trưa nay, anh nói ‘tham gia’ cũng không phải mỗi năm đều tham gia, mà chỉ là phá lệ tham gia năm nay sao? Là bởi vì cô? Vì muốn rút được ước nguyện của cô?
Chỉ là cô cũng không biết ước nguyện gì đặc biệt cả.
Hay là, anh muốn cô rút được ước nguyện của anh.
Anh sẽ không lén ra tay sau lưng đâu nhỉ?
Vào lúc ý nghĩa này hiện lên trong đầu, phản ứng đầu tiên của Khương Gia Di là phủ nhận, nhưng ngẫm nghĩ lại cảm thấy hình như cũng không phải không có khả năng.
Cô vừa suy đoán, vừa điều chỉnh bảng biểu theo yêu cầu của Thư Nghi.
…
Sau khi tan làm, Khương Gia Di chào tạm biệt đồng nghiệp, đi một mình đến chỗ đỗ xe vào buổi sáng, sau đó lên chiếc xe đang chờ bên đường.
Người đàn ông mặc áo sơ mi ngồi ở ghế sau, ý cười hiền hòa.
Biết rằng tấm chắn trước ghế đã che kín, cô lập tức nhào vào lòng anh, hơi lạnh trên người lập tức bị nhiệt độ trên cơ thể anh xua tan.
Trong khoảnh khắc ấy, cô quyết định giả vờ không biết anh đã phá lệ tham gia hoạt động vì mình.
“Lạnh không?” Chu Tự Thâm ôm cô.
Khương Gia Di lắc đầu: “Từ công ty ra đây chỉ mất một đoạn đường ngắn”.
Anh không tin tưởng lời nói một phía từ cô, vì vậy cúi đầu nắm tay cô. Ấm áp, cảm giác này khiến câu trả lời vừa rồi của cô còn có ít nhiều sức tin cậy.
“Không lừa anh mà”. Cô hơi đắc ý, ngẩng mặt lên nhìn.
Anh cười một tiếng, nụ hôn rơi trên khuôn mặt cô, bỗng nhiên nhướng mày: “Mặt rất lạnh”.
Khương Gia Di không nghĩ đến anh lại mượn nụ hôn để ‘kiểm tra’. Cô vội nói hùng hồn, biện bạch đầy lý lẽ: “Không giống nhau mà, mặt em lộ bên ngoài, gió thổi qua nên mới lạnh. Cho dù là mùa hè thì độ ấm trên mặt cũng không cao.
Nói xong, cô nhích lại hôn cằm anh: “Xem này! Mặt anh cũng hơi lạnh!”
Khuôn mặt cô bị gió thổi lành lạnh nhưng đôi môi lại ấm áp, mềm mại.
Chu Tự Thâm khẽ giật mình, cảm xúc theo bản năng vượt qua suy nghĩ khiến anh không kìm được mà thấp giọng cười trong lúc chính mình còn chưa ý thức được chuyện gì vừa xảy ra.
“Có đôi khi em rất đáng yêu, khiến anh không biết nên làm gì mới được”.
Nhiệt độ tăng dần bên gò má. Ý thức được mặt mình đỏ lên trong chớp mắt, Khương Gia Di ngơ ngác mở miệng hỏi: “Đây là cách anh nghĩ ra để em ấm lại đúng không?”
Cô xin thề, bản thân hoàn toàn tự nhiên nghĩ đến những lời này, trước khi nói ra cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.
Nhưng…
Yên lặng một lúc, Chu Tự Thâm trong đáy mắt mờ mịt của cô cười nhẹ thành tiếng lần thứ hai. Bàn tay ấm áp đỡ má cô, thả nhẹ một nụ hôn trên đuôi mắt.
“Muốn thử độ ấm của nơi này không?”
Vừa dứt lời, anh giữ chặt cổ cô, nụ hôn cắn chặt trên môi.