Động Lòng - Lệ Vụ

chương 6: học trưởng… vẫn còn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi ăn cơm tối, Khương Gia Di trở về chung cư gần trường học.

“Về rồi hả?”

Cô vừa vào cửa, một giọng nữ lười biếng truyền tới từ phòng khách. Khương Gia Di xoa mặt, chẳng còn sức lực lên tiếng mà ngã người lên sô pha.

Trần Thiện không kìm được phá lên cười, khuôn mặt xinh đẹp rất có khí khái: “Ăn bữa cơm thôi mà sao cậu cứ như bị nam yêu tinh ép khô không bằng?”

Khương Gia Di ôm gối thì thầm: “Nói anh ta là nam yêu tinh hình như cũng không oan đâu…”

Trước mặt Chu Tự Thâm, tất cả cảm xúc và phản ứng của cô đều bị anh khống chế, phải lấy một trăm phần trăm tinh thần mới đối phó nổi.

Trần Thiện không nghe rõ: “Cậu nói gì cơ?”

“Không có gì”.

Khương Gia Di chửi thầm bản thân mê muội nhan sắc của anh mà không đủ kiên định.

“Hôm nay bọn mình đã nói rõ ràng cho nên sẽ không có chuyện về sau nữa. Hơn nữa, bọn mình cũng không lưu phương thức liên lạc”.

“Mặt đẹp, dùng tốt lại còn không dính người, nói cắt đứt là cắt đứt, người đàn ông này được đấy”.

Nói cắt đứt là cắt đứt? Đúng là như vậy.

Đêm đó, cô giả vờ là “tay chơi già đời” lừa anh, đến cuối mới bị anh phát hiện là “vi phạm lần đầu”; trong cơn say mơ hồ, cô không nhìn thấy rõ nét mặt của người đàn ông nhưng biết anh đã dừng lại ngay lập tức.

Vậy mà cuối cùng sự việc vẫn xảy ra.

Cô luôn miệng phân bua mình không cần cái gọi là “phụ trách”, cũng yêu cầu anh tôn trọng nguyện vọng của mình. Hiện giờ, xem ra anh đã làm theo. Lời đề nghị “tình nhân cố định lâu dài” kia cũng chỉ là một khúc dạo đầu mà thôi.

“Sao không khen mình đi hử?”

Khương Gia Di lăn lộn một vòng mới ngồi dậy, hai mắt sáng lấp lánh, khóe môi cong cong thành một vầng trăng khuyết: “Mình nói gặp lại cũng không dao động, nói được làm được”.

Trần Thiện ngồi dậy, véo gương mặt ửng đỏ của cô bạn: “Đỉnh”.

Tuy nói là vậy, nhưng Trần Thiện vẫn luôn có một loại dự cảm rất khó tả.

Tương lai còn dài, nào ai nói rõ được chuyện sau này?

Sau khi lên năm ba đại học, chương trình học nhẹ hơn nhiều; vì vậy so với năm nhất và năm hai, vừa mới khai giảng một thời gian ngắn nhưng Khương Gia Di cảm thấy nhàn hạ hơn rất nhiều.

Việc học nhẹ nhàng, sinh hoạt sau những giờ cắp sách lên giảng đường cũng trở nên phong phú.

Ngoảnh đi ngoảnh lại đã nửa tháng trôi qua, gần như cô đã ném một đêm “phóng túng” kia ra sau đầu.

“Gia Di!”

Băng qua hành lang ồn ào sau giờ học, đột nhiên Khương Gia Di nghe thấy có tiếng người gọi mình. Quay đầu lại, là Chu Lâm đang đi tới từ phòng học bên cạnh.

“Cậu muốn đi đưa tài liệu học bổng à?”

Nam sinh lách qua cả đám người đến trước mặt cô, cả người tràn ngập không khí thoải mái, thanh tân.

Khương Gia Di ôm sách gật đầu: “Cậu cũng vậy hả?”

“Ừ, vừa hay chúng ta có thể cùng đi”.

Nói xong, hai người sóng vai đi về phía tòa nhà văn phòng.

“Trần Thiện đâu?” – Chu Lâm hỏi.

“Sáng nay cậu ấy không có tiết, chắc là bây giờ mới dậy”.

“Ồ… vậy trưa nay ba chúng ta cùng ăn cơm nhé?”

Khương Gia Di trưng vẻ mặt khổ sở mà thở dài, lông mi rũ xuống tội nghiệp: “Mình phải đi một chuyến đến đoàn nghệ thuật để bàn chuyện tiệc kỷ niệm thành lập trường, khả năng không đi cùng các cậu được rồi”.

“Thôi vậy”.

Chu Lâm bứt một lọn tóc, nói: “Nếu cậu không muốn đi, có thể từ chối thẳng”.

“Cũng không hẳn là không muốn, năm trước bọn họ nhờ mình hỗ trợ nhưng lúc ấy mình bận thi nên từ chối. Năm nay là lễ kỷ niệm thành lập trường, ý nghĩa quan trọng, có thế nào cũng không bỏ lỡ được”.

Cô ngượng ngùng vỗ lên hai má trắng nõn: “Muốn cho mình chút lười biếng thôi mà”.

Chu Lâm bị chọc cười, không nhịn được sờ đỉnh đầu cô: “Thật ra cậu rất hiểu bản thân mình”.

Cậu không thu tay lại, bất chợt thấy nụ cười của Khương Gia Di ngưng trệ.

“Làm sao vậy”.

“… Không có gì”.

Khương Gia Di vội lắc đầu, chột dạ giơ tay lên sờ vành tai.

Vừa rồi khi Chu Lâm sờ đầu cô, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nghĩ đến một người khác. Anh cũng từng có động tác như vậy nhưng cảm giác mang đến lại khác biệt hoàn toàn.

Hai người rất nhanh chóng đã đến trước tòa nhà hành chính. Xung quanh là hai hàng cây tươi tốt, bên cạnh là những lùm cây rậm rạp tỏa bóng mát rất dễ chịu.

Đột nhiên Chu Lâm bị nửa chiếc thân xe lấp ló trong bóng cây hút ánh mắt, lập tức sửng sốt: “Cái đó…”

“Sao vậy?”

Khương Gia Di không rõ nguyên nhân, chớp mắt mờ mịt, con ngươi màu hổ phách và ánh nắng xuyên qua bóng cây hòa lẫn vào nhau đổi thành màu sắc khác.

“Cái đó… hình như là chú…”

Còn chưa kịp nói xong, di động trong túi áo của Chu Lâm đột nhiên vang lên, cậu chỉ đành lấy điện thoại ra nghe trước.

Không biết người phía đầu dây bên kia nói cái gì, Chu Lâm nhanh chóng chau mày, vội vàng đáp một câu “Đã biết” rồi cúp máy.

“Gia Di, mình có việc gấp phải đi trước. Cậu có thể giúp mình nộp cái này cho giáo viên hướng dẫn không?”

Giọng điệu của Chu Lâm có vẻ gấp gáp: “Mình có chút việc cần xử lý nên phải đi trước, xin lỗi nhé”.

Khương Gia Di không hỏi nhiều, dứt khoát rút tập tài liệu trong tay Chu Lâm rồi đẩy cậu đi: “Biết rồi, không sao đâu, cậu mau đi đi”.

Chu Lâm vừa lùi về sau vừa vẫy tay với cô, tiếp đó quay người chạy mất.

Khương Gia Di đi một mình vào tòa nhà hành chính, quen đường quen lối nên dễ dàng tìm thấy văn phòng giáo viên hướng dẫn ở tầng hai. Cửa mở, nhưng cô vẫn gõ cửa theo phép lịch sự: “Cô Diêu”.

Diêu Vi đang dựa vào bàn làm việc, nghe thấy tiếng gõ cửa bèn ngẩng đầu lên; nhìn thấy người đến là ai, cô ấy bỗng nở nụ cười: “Gia Di, có chuyện gì vậy?”

“Em đến nộp tài liệu học bổng, có cả của Chu Lâm nữa. Cậu ấy có việc gấp nên nhờ em chuyển giúp”.

“Được. À đúng rồi, cô đang bận không dứt ra được, em có thể giúp cô đưa mấy tập tài liệu này cho Viện trưởng không? Ông ấy cần dùng gấp”.

“Dạ được ạ”.

Khương Gia Di nhận lấy tài liệu, ra khỏi văn phòng rồi vào thang máy tiếp tục lên tầng trên.

Văn phòng của viện trưởng không giống với những văn phòng khác thường có sinh viên ra vào. Cho dù bên trong có người hay không, cửa vẫn luôn đóng.

Cô ôm mấy tập tài liệu, giơ tay gõ nhẹ ba cái.

Rất nhanh, cửa đã mở.

Người mở cửa chính là một vị giáo sư quản lý trong học viện, Khương Gia Di chưa từng lên lớp của vị giáo sư này nhưng cũng xem như biết mặt.

“Chào thầy ạ, em thay cô Diêu đến đưa tài liệu cho Viện trưởng Hứa”.

“Vậy à, mau vào đi”.

Vị giáo sư đó mỉm cười tủm tỉm, nhường đường cho cô.

Sau khi bước vào, Khương Gia Di mới phát hiện ngoài Viện trưởng và giáo sư thì trong phòng vẫn còn một người khác nữa. Người nọ ngồi trên sô pha, quay lưng về phía cửa.

“Gia Di, em đến đúng lúc lắm, mau đến đây”.

Hứa Trình vẫy tay với cô.

Cô không để ý đến người trên sô pha nữa, ỡm ờ bước đến.

Hứa Trình hỏi: “Thầy nghe giáo viên hướng dẫn của em nói em cũng nhận được một phần học bổng Duy Sâm hả?”

Khương Gia Di không hiểu nguyên nhân nhưng vẫn gật đầu: “Vâng ạ”.

Dứt lời, cô thấy Hứa Trình nhìn về phía sô pha, giọng điệu cười nói quen thuộc: “Tự Thâm, nhìn xem, đây là sinh viên hạng nhất của khoa Quản lý Công nghiệp – Khương Gia Di, hàng năm đều lấy được học bổng của em đấy”.

Trong nháy mắt, Khương Gia Di gần như cảm thấy mình bị ảo giác; cho đến đi cô ngơ ngẩn quay đầu lại, bốn mắt giao nhau với người nọ.

Chu Tự Thâm!

Làm sao anh ta lại ở chỗ này được!

Đôi tay của người đàn ông đặt trên đầu gối, dáng ngồi rất tùy ý. Nghe vậy, trước tiên anh cười như không cười liếc cô một cái; vào lúc bốn mắt nhìn nhau, khóe môi anh chợt hiện ra một đường cong mang ý cười rõ rệt.

Tuy độ cong này rất nhẹ nhưng đúng là anh đang cười, hình như anh cũng cảm thấy thích thú với màn kịch này.

“Tiếp tục cố gắng”.

Chu Tự Thâm công tư phân minh gật đầu một cái, giọng điệu giữ chừng mực.

Hứa Trình thuận miệng tiếp tục giới thiệu: “Gia Di, đây là người đầu tư học bổng Duy Sâm cho học viện chúng ta, Chu Tự Thâm; cũng là cựu sinh viên của trường, tính ra còn là học trưởng cùng khoa với em”.

Học trưởng: đàn anh khóa trên trong trường học.

“Em đã đến tuổi này rồi, lấy thân phận học trưởng ra để chiếm lợi của một cô bé hình như không thích hợp lắm đâu”.

Anh nói không nhanh không chậm, ý cười nhàn nhạt vương trong đáy mắt, nhìn qua chẳng hề có vẻ gì tự cao tự đại.

“Nếu em lớn hơn mấy tuổi nữa, có thể gọi là chú được rồi đấy”.

Một chữ “chú” thốt ra từ miệng anh luôn cảm thấy ý tứ rất sâu xa.

“Không đến nỗi, không đến nỗi đâu”.

Hứa Trình xua tay: “Tam thập nhi lập, chỉ có thể nói là tuổi trẻ hứa hẹn mà thôi”.

Nói xong, ông quay đầu tìm kiếm sự tán đồng: “Đúng không, Gia Di?”

Đã nói đến đây, Khương Gia Di cũng chỉ còn cách cố gắng tiêu hóa sự thật ngẫu nhiên gặp mặt Chu Tự Thâm một lần nữa, đành gật đầu bất chấp: “Học trưởng… còn rất trẻ”.

Chỉ là một cách xưng hô mà thôi nhưng nói ra lại gian nan đến vậy, hô hấp của cô co rúm đến mức muốn ngừng thử.

Bị anh nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn của cô trước mặt giáo viên, cô vẫn luôn cảm thấy ngượng ngùng.

Nghe vậy, Chu Tự Thâm hơi mỉm cười: “So với gọi tôi là ‘Chu tiên sinh’, cách xưng hô này đúng là càng khiến cho người ta hưởng thụ”.

Trái tim cô bỗng giật thót, theo bản năng nhìn phản ứng của hai người còn lại. Nào ngờ Hứa Trình lại phá lên cười: “Đó là bởi vì chẳng có mấy người dám xưng hô với em như vậy”.

Chu Tự Thâm rũ mắt cười, không nói chuyện.

Đành vậy, là do cô phản ứng thái quá thôi. Trừ cô ra, sẽ không có ai chỉ vì một tiếng xưng hô “Chu tiên sinh” mà kết luận bọn họ đã quen biết từ trước.

Lúc này Khương Gia Di mới nhẹ nhàng thở ra. Bàn tay trái đặt trên đầu gối của Chu Tự Thâm rời đi, không nhanh không chậm rơi xuống vị trí không người bên cạnh trên sô pha.

Sô pha bọc da màu nâu càng làm tôn lên ngón tay thon dài lạnh lùng gợi cảm, chiếc đồng hồ cũng che đi phần nào cảm giác mạnh mẽ ở khớp cổ tay.

“Bạn học Khương”.

Anh quay đầu, thong thả ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt thâm thúy, tiếng nói trầm thấp cuốn hút: “Muốn ngồi xuống nói chuyện chút không?”

Nói xong, ngón tay trỏ của anh hơi nhấc lên, gõ vào vị trí bên cạnh mấy cái.

Khương Gia Di chật vật tránh ánh mắt anh, chột dạ đến mức mồm miệng luống cuống: “Tôi… tôi còn phải đến đoàn nghệ thuật một chuyến, bây giờ không đi có lẽ sẽ muộn”.

Ở lại diễn kịch cùng anh trước mặt Viện trưởng và giáo sư ấy hả? Cô còn chưa điên đâu!

Chu Tự Thâm tỏ vẻ tiếc nuối, nhướng mày thu tay lại.

Thấy thế, Khương Gia Di vội chào tạm biệt mấy người họ, thuận lợi chuồn khỏi văn phòng.

Cô vừa đi không lâu, bỗng nhiên di động của Chu Tự Thâm đổ chuông không ngừng.

“Xin lỗi, em nhận điện thoại”.

“Không sao, không sao, em cứ xử lý đi” – Hứa Trình xua tay.

Phòng chỉ còn lại hai người, Hứa Trình từ từ đổi ánh mắt, thản nhiên liếc mắt với giáo sư Ngô. Một lát sau hai người đều nở nụ cười, trong lòng đều hiểu rõ điều gì nhưng biết ý không nói ra.

“Khi cậu ấy nhập học Hoài Đại mười hai năm trước, lúc ấy tôi đã biết không một gia đình bình thường nào có thể bồi dưỡng ra được thứ khí chất ấy”.

Hứa Trình lắc đầu cảm thán: “Đã nhiều năm như vậy trôi qua, tôi vẫn chưa thể nắm bắt được suy nghĩ của những sinh viên tôi quen biết”.

“Là tâm thái của ông chưa đúng”.

“Sao lại trách tôi được? Có người nhìn thì tốt tính đấy, giáo dục tốt… nhưng không đại diện người đó sẽ dễ nói chuyện”.

“Tôi chỉ nghiên cứu học thuật, không hiểu mấy người quanh co lòng vòng gì đó”.

Hứa Trình cười: “Như ông mới là thành tinh rồi đấy”.

Giữa tầng lầu đặt văn phòng của Viện trưởng có một khu nghỉ ngơi đầy đủ sô pha và bàn trà, xung quanh không một bóng người.

Bước chân Khương Gia Di chậm lại, do dự đi đến trước thang máy.

Nghĩ đến tình huống vừa rồi trong văn phòng, cô có chút ngơ ngẩn; cho đến khi âm thanh mở cửa vang lên, cô mới sực tỉnh về thực tại.

Cô quay lại, bóng dáng cao lớn vừa ra khỏi phòng dựa lên cửa; một tay khác giơ di động lên đưa đến bên tai, ánh sáng hắt lên phác họa những đường nét rõ ràng trên khuôn mặt.

Thấy người đàn ông ngẩng đầu đi đến, Khương Gia Di giật thót, vội vàng ấn thang máy đi xuống; nhưng màn hình báo thang máy vẫn còn ở tầng một, mấy giây sau nó mới chậm rì rì trở lên trên.

Tiếng bước chân ngày càng gần, cảm giác căng thẳng rần rần sau cổ cô hệt như chuột sợ mèo.

Cho đến khi một tiếng “Đinh” vang lên, cửa thang máy chậm rãi mở ra. Hai giáo sư bước ra, Khương Gia Di chào hỏi xong bèn ngập ngừng xấu hổ đi vào trong. Thừa dịp các giáo sư có ý bắt chuyện với Chu Tự Thâm, cô lặng lẽ ấn nút đóng cửa thang máy.

Bỗng nhiên, một bàn tay to lớn đến chặn cửa thang máy, năm ngón tay thon dài có lực.

Cô chết trân tại chỗ, ngước mắt lên nhìn.

Đuôi mày anh khẽ giật, gần như muốn đẩy về một bên. Anh ung dung nhìn cô, hiển nhiên là nhìn thấu chút tâm tư nho nhỏ và động tác của cô.

Các giáo sư cũng kinh ngạc nhìn sang.

“Xin lỗi, rõ ràng tôi ấn nút mở cửa…”

Âm thanh của Khương Gia Di ngày càng nhỏ, giọng nói gấp gáp, dùng hết sức ấn phím trên thang máy.

“… Nhưng không biết vì sao lại không có tác dụng”.

Chu Tự Thâm nhìn cô cười, ý vị mờ ám. Anh chưa lên tiếng, nghiêng người với hai vị giáo sư sau đó chỉ vào điện thoại còn đang nối máy: “Xin lỗi, không tiện nói chuyện”.

Nói xong, anh cất bước vào thang máy.

Khương Gia Di dịch sang bên cạnh một bước nhỏ theo bản năng.

Không gian bên trong gần như nhỏ lại, sau khi có thêm anh càng thêm thu hẹp. Cửa thang máy khép lại, loại cảm giác bức bách mơ hồ trở nên rõ ràng.

Cũng may cả quá trình anh đều nói chuyện với người trong điện thoại, bởi vậy mà bầu không khí vừa xa lạ vừa thận trọng.

Nhưng sự thật đã chứng minh, mọi chuyện đều không thể vui mừng quá sớm.

Thang máy đáp xuống tầng một cũng là lúc Chu Tự Thâm cúp điện thoại. Anh giữ một bên cửa thang máy cực kỳ tự nhiên, ý nói cô ra trước.

Khương Gia Di nhỏ nhẹ nói lời cảm ơn, trong lúc căng thẳng, nút thắt giày bên mắt cá chân chợt buông lỏng.

Đột nhiên cô dừng lại, nở điệu cười khô khan: “Hay là anh ra trước đi”.

Chu Tự Thâm nhìn cô, chẳng nói lời nào. Một lát sau, ánh mắt anh trượt xuống, hờ hững liếc bàn chân cô đang chết cứng tại chỗ.

Đột nhiên, anh rụt bàn tay đang chặn cửa thang máy, tiện thể ấn nút đóng cửa. Một tay khác đưa đến cổ áo, ngón tay thon dài chậm rãi nới lỏng cà vạt.

Cô ngẩn ngơ nhìn động tác của anh, hai mắt mở to vừa mù mờ vừa kinh ngạc.

Anh rút cà vạt khỏi cổ áo, tiếng cọ xát nhẹ nhàng của cà vạt lên quần áo vang lên hàm chứa ý vị sắc tình khó tả mà quen thuộc.

….

Tác giả có lời muốn nói: Xin hỏi học trưởng già, anh muốn làm gì thế?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio