Ngày đầu tiên đi học.
Hồi hộp.
Háo hức.
Và có chút lo lắng.
Cô chưa từng được đến trường.
Cô chưa từng được đi học như thế bao giờ.
Trước đây, gia đình đã đưa gia sư về dạy cho hai anh em và con của hai gia đình khác.
gia sư dạy cho bạn trẻ, đều là những học sinh xuất chúng.
Thông minh.
Nhanh trí.
Và đều rất có cá tính.
Từ tháng đến một năm, tùy vào tình hình học tập và đánh giá của các con, lần lượt thay gia sư để phù hợp với trình độ.
Xe bus.
Điểm này chỉ có thêm một bạn nam nữa trông có vẻ lớn tuổi, cao hơn cô hẳn cái đầu và rất vui vẻ:
- Chào bạn.
Học sinh mới à.
Bạn học lớp nào?
- Lớp .
- Ô.
Anh học lớp b.
Em từ nơi nào chuyển đến?
- Em là Happse.
- Cô lờ đi không trả lời vào câu hỏi chính.
- Anh là Josep.
Từ nay chúng ta cùng đi học với nhau rồi.
- Anh hay ngồi góc này.
Mời em.
Josep giơ tay trân trọng mời cô ngồi vào trong và tự mình ngồi ngoài.
Cứ như thể bao bọc, che chở cho cô vậy.
- Trường mình có gì hả anh? - Cô khẽ mỉm cười tự huyễn hoặc mình và hỏi anh.
Kể từ lúc đó cậu chàng thao thao kể về trường về lớp về những điều hay ho mới diễn ra.
Xe dừng đón thêm ba điểm nữa.
Các tốp học sinh ào ào bước lên chuyện trò rôm rả.
Có vài đứa trẻ rất ngạc nhiên khi thấy Josep ngồi cùng học sinh mới.
Chào hỏi, nháy mắt, trêu đùa và cả lao vào đánh nhau.
Cứ thế ầm ầm cho tới khi rẽ vào cổng trường.
Cô cứ mỉm cười và lặng lẽ quan sát mọi người.
Thi thoảng Josep lại quay ra giải thích hướng dẫn cho cô.
Cậu không hiểu vì sao cô bé này lại có vẻ tò mò, phấn khích, quan sát và thăm dò xung quanh nhiều như thế.
Cậu đã cố tình mời cô vào trong ngồi để nhìn rõ hơn phía khuôn mặt bên phải bị mái tóc che khuất.
Rất xinh, đơn giản mà không lòe loẹt trang điểm những cô bạn trên xe hay trong lớp học của cậu.
Đến trường, Josep dẫn cô bé đến tận cửa phòng Giáo vụ để cô đi nhận lớp rồi mới yên tâm chuẩn bị đi về lớp mình:
- Cảm ơn anh.
- Đầu nghiêng nhẹ về bên phải để mái tóc khẽ xòa xuống và lộ một phần gương mặt bên phải cùng một nụ cười ấm áp chân thành, một ánh mắt biết ơn, sâu hun hút nhìn thẳng vào Josep.
Cậu bé sững người.
Và lần đầu tiên cậu đã hiểu câu nói thế nào là trái tim loạn nhịp.
Cậu còn chưa kịp trả lời thì cô đã vội đi theo mấy bạn mới bước vào phòng tập trung.
- Chào em.
Hẹn gặp lại chiều nay.
- Cậu lẩm bẩm tự nói cho mình nghe rồi đi về phía khối lớp mình mà lòng thì rộn ràng phơi phới.
Cô được phân vào lớp a.
Chín bạn còn lại được chia vào các lớp khác nhau.
Cầm tờ hướng dẫn đến lớp của cô phụ trách, cô rụt rẻ và hít một hơi thật sâu gõ cửa bước vào.
- Đây là học sinh mới.
Chào mừng em tới của lớp chúng ta, mời em giới thiệu về bản thân cho các bạn biết.
Những tiếng huýt sáo vang lên cùng với tiếng vỗ tay và xì xào tranh thủ nói chuyện.
- Chào các cậu.
Mình là Happse Jonathan.
Lần đầu tới đây và gia nhập lớp.
Rất mong các bạn giúp đỡ.
- Được rồi các em đừng làm bạn ý sợ.
Cứ từ từ tìm hiểu nhé.
Happse em có thể chọn chỗ ngồi rồi chúng ta có thể vào bài học ngay.
Có ba chỗ còn trống.
Dãy giữa phía trên.
Và hai bàn cuối hai bên.
Đánh giá bằng một cái liếc mắt, cô bước thẳng về phía cuối bên trái lớp học, góc trong cùng.
Nhiều tiếng ồ cùng vang lên.
Chưa hiểu vì sao bỗng có một bạn nam to con và rất đẹp trai giơ tay cản đường:
- Chỗ này có người ngồi rồi mời cậu sang bên kia.
- Cô ta cũng có mắt chọn chỗ đó chứ.
- Giọng nói khác vang lên.
Có vài tiếng cười nói đan xen.
Không trả lời những câu nói cô lách cánh tay đang cản mình và bước vào bàn ngồi bịch xuống.
- Cậu có vấn đề à, nghe thấy không?
- Thôi nào các em.
Không được bắt nạt học sinh mới nhé.
Chúng ta học bài.
Giờ học trôi qua nhẹ nhàng nhưng đầy con mắt lườm nguýt.
Chuông vừa kêu có tới bốn người xung quanh đứng phắt dậy quây quanh bàn cô.
Cô gái ngồi trước vang lên câu quát:
- Đây là bàn của thiếu gia.
Cậu biến sang bên kia đi.
- Đi sang bên kia trước khi tụi này nổi cáu.
- Mai thiếu gia đến mất chỗ thì tụi mình xong đời.
Một luồng máu nóng chảy lan qua thái dương xông thẳng lên não.
Cô bé từ từ ngửa người ra sau dựa vào ghế, một tay để trên bàn, một tay cầm bút, khẽ nghiêng đầu, buông câu chí lý chí tình:
- Kìa các bạn.
Cô giáo bảo tôi chọn chỗ nào thì chọn.
Hơn nữa bàn này có ghi tên ai đâu.
Sao tôi biết có người ngồi.
Hay là để ngày mai đi.
Thiếu gia của các bạn tới sẽ nói chuyện với tôi, hôm nay tranh chấp cái ghế không làm gì.
Buổi đầu đến lớp, cho tôi suôn sẻ một chút được không?
Lời nói thì nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt thì không chân tình và kiêng nể chút nào.
Nói xong, cô mới lạnh lùng quét mắt khắp một lượt rồi cúi xuống xem bài tập.
Bỏ qua cả bốn đang đứng chết trân và sững sờ.
Nói thì nhún nhường mà thực chất thách thức, ngang tàn, không sợ sệt, giọng nói trầm mà lạnh lẽo vừa đủ cho cả bốn nghe thấy không thừa không thiếu một chữ.
Đứa con gái bàn trên đang định tru tréo, lập tức bị bạn nam bên cạnh bịt mồm giữ lại:
- Được.
Ngày mai thiếu gia đến cậu nhường bàn đấy.
Sau đó kéo ba người còn lại bước ra ngoài.
Khiến hai người con gái trong nhóm rất ngạc nhiên nhưng cũng bước theo:
- Các cậu có thấy cô ta thế nào không?
- Nó cần một bài học.
- Một người troe troé nói.
- Để tớ và Niconal cho nó một trận.
- Đừng.
Để thiếu gia giải quyết.
- Tại sao?
- Các cậu không thấy cô ta giống thiếu gia sao?
Cả hội giật mình nghĩ lại.
Lạnh lùng.
Kiệm lời.
Nói một lời không thừa không thiếu.
Nhưng lời nói rất hợp lý và cả mãnh lực uy hiếp đối phương.
- Để tớ nhắn cho thiếu gia biết và xử lý cô ta.
- Mai thiếu gia mới về.
- Nếu không báo trước mai cậu ấy sẽ giết chúng ta.
Chuông kêu.
Cả hội kéo nhau vào lớp và lên nhóm réo rắt kể chuyện cho người đi vắng.
Đầu bên kia đọc và khẽ nhíu mày.
Người nào có thể làm cho nhóm Ngũ gia phải kiêng nể như thế thì không phải người thường.
Không đưa ra ý kiến, cất điện thoại và tiếp tục tham dự cuộc họp hội đồng quản trị cùng cha.
Lắng nghe các sự kiện.
Chăm chú nghe các phương hướng đưa ra.
Thi thoảng có những chỗ không hiểu liền đặt ra các câu hỏi tham vấn hoặc đưa ra vài phương hướng theo quan điểm của cá nhân cho hội đồng xem xét và giải thích cách làm.
Đến gần nửa đêm hai cha con mới trở về lâu đài.
Mệt mỏi cậu tắm qua và ăn nhẹ một chút đồ ăn rồi lên giường đi ngủ.
Sáng hôm sau bước xuống sân trường cả nhóm Ngũ gia đang chờ sẵn, hai cô con gái nhao nhao kể cho cậu nghe về một con bé mới ra nhập vào lớp.
Cả buổi sáng ngồi học không rời ghế nửa bước cho đến bữa trưa, đi vệ sinh xong liền vào ăn trưa.
Lẳng lặng ngồi một mình không giao lưu tiếp xúc hay làm thân với ai.
Rồi đến buổi chiều học thêm, mặc dù đã đi một vòng thăm dò quanh các lớp mà không thể thấy cô ta tham dự lớp học nào.
Không có nhẽ cô ta giống thiếu gia, buổi chiều tự học hay là được gia đình đón về?
Đúng thế.
Các buổi chiều là những lớp học thêm ngoài chương trình giảng dạy của trường.
Muốn tham gia phải nộp học phí, mà tiền là thứ xa xỉ với cô.
Sau khi tham khảo kỹ lưỡng, cô lẳng lặng lên thư viện đăng ký và cặm cụi ngồi học tại trường cho đến khi tối mịt mới giật mình chạy vội ra xe bus.
Rất may kịp chuyến cuối cùng, lên xe chọn ghế cuối bật bóng đèn và ngồi đọc sách mà không biết buổi chiều hết giờ, Josep chạy quanh các lớp để tìm cô.
Mãi không tìm thấy đâu vừa lên chuyến xe trước để về và trong lòng thắc mắc mãi không hiểu cô học gì, lớp nào mà không thấy cô đâu.
Về đến nhà cả bà Jo và ông Alex đều đang chờ trong phòng.
Tự nhiên cô cảm thấy ấm áp và niềm hạnh phúc nhè nhẹ lan tỏa trong tâm hồn.
Mở cửa lao vào nhà, toe toét cười và kể chuyện rôm rả ngày đầu đi học cho mọi người nghe.
Không quên cảm ơn ông về cây bút đã tặng.
Sau khi chào ông ra về, bà Jo báo cho nó một tin.
Bà đã nhận thêm một công việc bảo vệ đêm ở một siêu thị gần nhà, cách ngày sẽ ngủ đêm một ngày ở ngoài siêu thị.
Cô giật mình, bà vốn không phải khỏe mạnh như người bình thường, giờ lại làm hai việc thế này, bước vội lại ôm lấy bà và nói:
- Con xin lỗi.
Vì con đến đây và đi học nên làm mẹ nuôi phải khổ như thế này.
- Đừng nói thế con gái.
Con có biết là từ khi con xuất hiện ta hạnh phúc thế nào không.
Thật không ngờ ông trời lại cho ta một đứa con gái như con.
Ta cảm ơn ông trời không hết ý chứ.
- Mẹ nuôi.
- Cô nghẹn lại, mắt đỏ hoe.
Cảm nhận được tấm chân tình của người đàn bà neo đơn dành cho mình.
Nghẹn ngào mãi lúc lâu sau cô mới nói lên lời cho con vài năm nữa con sẽ nuôi mẹ.
Con sẽ báo đền.
Cô ôm chầm lấy bà Jo và lần này thì cứng ngắc người để kiềm chế những giọt nước mắt muốn tràn ra.
- Ôi.
Con gái..
ta làm được mà, đây là niềm vui của ta, khi có con và lo được cho con.
Nhưng trường đó nhiều áp lực lắm, con đừng vì điều gì mà phải quá sức nhé, chỉ cần sống vui vẻ là được rồi.
Nhóm Ngũ đại bước vào lớp.
Có khoảng gần hai chục bạn đã đến.
Đều quay ra quan sát xem chuyện gì sẽ diễn ra với đứa không biết trời đất, dám cướp chỗ ngồi của thiếu gia.
Cậu khẽ giật mình, mãi tóc xõa che mất khuôn mặt, dáng người nhỏ nhắn ngồi gọn trong góc cùng của lớp, chả nhẽ..
Cô cảm nhận có một áp lực vô hình đang tiến về phía mình, đồng thời, lớp học đang lao xao bỗng tiếng nói trầm lại và có chừng mực hơn rất nhiều.
Cạch.
Cạch.
Tiếng gõ bàn vang lên.
Khẽ hất nhẹ mái tóc sang phải cô ngước mắt lên.
Bốn mắt lại chạm vào nhau, chững lại, chỉ trong một tích tắc cả hai thoáng có một chút lúng túng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt:
- Đây là.
- Tôi muốn.
- Cả hai cùng thốt lên một lúc, và dừng lại, và một chút ngập ngừng.
- Cho tôi ngồi bàn này nhé.
- Cô khép lại sự lúng túng trong lòng và mở lời trước khi cậu kịp nói.
Bằng một giọng nói nhỏ nhẹ, trầm ấm và một ánh mắt vừa thăm dò vừa nài nỉ, thiết tha, chờ đợi.
Cậu bất ngờ.
Gặp lại cô bé, những cảm nhận trước đây tự nhiên được lý trí khẳng định lại một lần nữa.
Còn hơn thế.
Ánh mắt, giọng nói, dáng vẻ giống như một sự nhún nhường cầu xin nhưng đằng sau tất cả là một mệnh lệnh và một thái độ quan sát người đối diện xem có bằng lòng hay không để đưa ra phán đoán hoặc hành động tiếp theo.
Im lặng.
Cậu muốn xem cô bé sẽ thế nào.
Quả nhiên không phải người bình thường.
- Cảm ơn cậu.
- Không để cậu trai có thêm thời gian, cô mỉm cười tạ ơn rồi lại cúi xuống tiếp tục đọc cuốn sách dày bịch mặc kệ những ánh mắt trố lên đang nhìn cô đầy ngạc nhiên.
Cậu thả người xuống bàn bên cạnh và khoát tay, Peter la làng lên nhưng chả có cách nào đành ôm sách vở sang bàn bên kia ngồi.
Hai đứa con gái thì sững sờ và đầy tức giận, chủ nhân chiếc bàn còn không ý kiến thì chúng chả cớ gì để thể hiện thái độ với cô.
Nhưng vào các tiết học thì khác, hai cô gái tìm đủ mọi cách gây khó cho cô.
Từ việc mách đọc sách trong giờ học đến việc khen cô học giỏi để giáo viên gọi cô lên chữa bài các loại bài tập khó.
Từ việc nói cô xấu tính, kênh kiệu, không hòa đồng với mọi người, chả biết mình là người như thế nào mà lại cứ ve vãn, tiếp cận Thiếu gia của trường cho đến việc giả danh cô đăng ký vào mấy lớp học của trường dành cho trình độ cao..
Cô cảm thấy vô cùng vui vẻ, tự nhiên có người trả học phí cho những lớp học ấy, thì sao cô lại bỏ qua cơ chứ, sau khi được ghi danh, ngay lập tức đăng ký học vượt cấp chỉ trong vòng hơn một tháng cô đã hoàn thành các bài luận và bài kiểm tra khiến mấy giáo viên bộ môn rất ngạc nhiên và đánh giá rất tốt vào bảng học bổng của cô.
Ở trường cấp ba này nhóm Ngũ đại là nổi danh nhất vì sự giàu có của gia đình, đều là những trai xinh gái đẹp, giàu có, giỏi giang và độ chịu chơi thì chả ai theo kịp.
Trong nhóm, Columm lại là người nổi bật hơn cả, ngay lần đầu tiên đến trường học, cậu đã nổi lên ở sự lạnh lùng, tư chất lãnh đạo, điều hành, và luôn tạo được áp lực cho người đối diện, chỉ cần hừ một tiếng không nói những người khác mà ngay cả cả bốn người trong nhóm Ngũ đại đều kiêng rè và tuân theo.
Cậu là thần tượng của mọi cô gái trong trường kể cả với người lớp trên, nhưng ở cậu là sự lạnh lùng, cậu mà nói chuyện với một bạn nữ nào là việc hiếm hoi chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nam tính và khoác trên vai chiếc áo thiếu gia, cậu ở đâu thì đó chính là trung tâm của mọi ánh mắt.
Tuy nhiên, Josep cũng là một hình mẫu không hề kém cạnh.
Cha là thành viên của hội đồng thành phố.
Mẹ là giảng viên của trường đại học.
Mặc dù có rất nhiều lời động viên hướng dẫn cậu đi theo con đường chính trị của cha, nhưng kiên định với đam mê và sở thích của mình cậu quyết theo con đường của một người thầy chữa bệnh.
Nhờ mối quan hệ của cha mẹ, định kỳ cuối tuần cậu dành một ngày để vào bệnh viện học việc và làm quen với môi trường áp lực nơi đây.
Đến trường cậu là một người hoạt bát vui vẻ tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa.
Cộng với việc có một khuôn mặt đẹp và cái miệng tươi tỉnh, nên hầu như ai ai tiếp xúc với cậu cũng có thiện cảm và thích thú.
Ấy thế mà chỉ có cô bé là không vồ vập lấy cậu.
Thậm chí nhiều hôm gặp phải cuốn sách khó cô lật đi lật lại trang giấy vẫn chưa hiểu, cậu lại lải nhải hỏi nọ hỏi kia hoặc trêu cùa cô và các bạn ở trên xe, làm cô không suy nghĩ được hết, cô cáu còn nhíu mày với cậu và đuổi cậu ra ghế khác ngồi.
Nhưng lần nào cũng vậy, cậu xuề xòa cười và lôi sách ngồi yên lặng cạnh cô.
Cậu không hiểu nổi những chữ trong các quyển sách mà cô đọc.
Mỗi ngày thấy cô cầm một quyển khác nhau, đôi khi cậu cảm thấy như là cô cố tình đổi sách hàng ngày để gây chú ý của mọi người.
Có lần, cô lôi quyển ghi chép ra viết mấy câu hỏi mà mình thắc mắc ra, cậu đọc và mới giật mình nhận ra cô thông minh thế nào mới từng ấy tuổi có thể hiểu hết cuốn sách khó mà dày như thế.
Cũng có lần trong lúc chờ xe đến cô còn hướng dẫn cậu cách viết bài luận sao cho logic, ngắn gọn đủ ý nhất có thể.
Cô luôn khiến cậu bất ngờ.
Nhiều năm sau đó, cả Josep và Columm trở thành một phần cuộc sống của cô dù bằng cách này hay cách khác, họ đều có nhiều tác động làm ảnh hưởng cuộc đời của cô.
Columm, người làm cô cảm nhận những rung động đầu đời, rồi sau này gặp lại trở thành mối tình đầu của cô nhưng cũng lại là nguyên nhân khiến cô và mẹ Jo lâm vào cuộc sống cùng cực, nhờ có sự giúp đỡ của Josep, người bạn thân tốt nhất của cô, luôn giúp cô vô điều kiện trong mọi hoàn cảnh, người giúp cô đứng vững và tạo dựng cuộc sống, luôn động viên và hỗ trợ cô cùng mẹ Jo, cô mới bứt đứng lên được và tạo lập sự nghiệp cho riêng mình..