Dòng Máu Mafia

chương 41: 41: vết thương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có tiếng điện thoại vang lên trong lúc cô đang tắm, không hiểu ai gọi mình giờ này, nghĩ là hắn chưa về nhà cô liền quấn khăn bước ra, mang điện thoại vào nghe mà quên không đóng cửa, đến khi vừa cởi khăn tắm ra khỏi thân thể để bước vào phòng đồ thì hắn cũng vừa cởi xong chiếc áo phông bước vào phòng tắm.

Cả hai sững sờ nhìn vào cơ thể đối phương, đẹp như tranh vẽ, không một tì vết, nở nang nhưng rất thon gọn, một người thì mềm mại uốn lượn một người thì săn chắc rắn rỏi, một người thì trắng hồng trơn mượt một người đầy nam tính với những đường nét góc cạnh, cả hai đôi mắt mờ đi khi cảm thấy sự hấp dẫn của cơ thể đối phương và cơ thể mình đầy sự khát khao.

Cho tới khi hắn bước sát bên, cô mới thức tỉnh lùi lại phía sau, nhưng hắn đã không còn kìm chế được, hô hấp trở nên hổn hển, lạc giọng và đôi mắt đầy nhục dục.

- Queenaaa.

- Vinnnn.

- Anh đây.

Và hắn cúi xuống hôn cô, bàn tay hắn vuốt dọc sống lưng, đi đến đâu làn da cô nóng bỏng tới đó và cơ thể cô cong lên đáp ứng, mềm mại áp vào lồng ngực nở nang săn chắc đầy mùi nam tính và vững vàng, cô run lên khi áp cả bầu ngực mình vào hắn.

Một sự kích thích ghê gớm, cả miệng cô cứng đơ khi xúc giác cứ giần giật chạy khắp cơ thể.

Cô giật mình bám lấy hắn khi bàn tay nóng hầm hập lướt qua eo và đi xuống dưới.

Đôi môi lướt đến cổ cô một cảm giác khoan khoái lan tỏa khắp cơ thể.

Cô không còn kiềm chế được hơi thở của mình vòng tay ôm ghì lấy hắn.

Nhưng cũng chỉ có thể dừng lại ở đó, khi bàn tay hắn cởi được chiếc quần ra, bụng cô chạm phải một thứ.

Cơn co thắt đến nhanh không tưởng.

Cô hét lên và đẩy bật hắn ra.

- Á..

Đừng..

- Queen? - Hắn không hiểu làm sao.

Mọi chuyện đang vô cũng tốt đẹp.

- Xin anh.

- Cô ngồi thụp xuống ôm lấy gối sợ hãi nước mắt lã chã mà không dám nhìn lên hắn.

Hắn cũng khuỵ xuống trước cô đầy ngạc nhiên.

- Đi đi.

Xin anh đấy.

- Cô sợ hãi nấc lên.

Hắn nắm chặt tay và bằng hết lý trí của mình, đấm mạnh cả hai tay xuống sàn, nền gạch vỡ, tay hắn lại toang máu, đứng phắt dậy vơ quần áo đi ra ngoài.

Lần này hắn kịp dừng lại đúng lúc, cơn đau vừa chồm lên liền như mất chân, đổ ập xuống và cô ngã ra bủn rủn.

Cô không hiểu cơ thể cô.

Có ai lại thích thú chuyện đó với kẻ đã từng hãm hiếp mình như cô không? Thực sự hắn đã làm cô thích, khiến cô thả mình để đón nhận.

Nhưng cuối cùng vẫn là cô không vượt qua được nỗi sợ của bản thân đã làm cho hắn trở nên giống như anh, bất lực trước cô.

Kể từ sau lần ấy, bao lần hắn khổ sở để kiềm chế, thậm chí lên giường đi ngủ được ba mươi phút hắn lại lao vào phòng tắm ngâm mình dưới làn nước để quên đi cơ thể cô, giờ đây hắn phải đấm nát tay mình ra để nỗi đau khiến hắn dừng lại được cơn cám dỗ.

Cô thấy mình có lỗi, cô thương hắn, cô không thể để như thế này.

Dù đầu vẫn đang quay quay, cô vội vã mặc quần áo đi tìm hắn.

Không có bóng dáng và thiếu mấy cái xe.

Có lẽ hắn đã ra ngoài.

- Ngài Carter ở đâu? - Cô bước vào phòng điều hành.

- Dạ đang trên đường The Lost.

Khả năng đến quán bar Con Chồn ạ.

- Thông báo địa điểm của ngài ấy cho tôi.

- Vâng ạ, thiếu phu nhân.

Cô lên thay đồ và lái chiếc xe đi theo tín hiệu định vị khi trời nhá nhem tối.

Quán bar này là một miếng bánh béo bở của hắn, trước đây ngày nào hắn cũng tới nhưng từ khi gia đình xảy ra biến cố hắn chỉ lác đác qua kiểm tra công việc hoặc hẹn đối tác.

Ở đây hắn có một cô gái, Lisa, dù không phải cặp kè nhưng là người đã từng phục vụ hết mình khi hắn say và làm hắn hài lòng, mặc dù sau lần đó, không được lên giường lần nào với ngài Carter, nhưng chỉ một lần là quá đủ với cô ta, từ một cô gái bưng bê dần dần bước lên hàng quản lý, dù chỉ là quản lý tầm trung, nhưng lời cô ta rất có trọng lượng, cô ta biết mình là ai đủ khôn ngoan để không ràng buộc ngài Zero cho riêng mình, nhưng không hề khờ khạo để một lần phục vụ ngài ấy liền kiếm chác tư lợi cho mình.

Từ việc được tặng đồ cho tới việc len chân lên hàng quản lý, từ đặc quyền đi muộn về sớm cho tới việc kết thân với nhóm chóp bu để chuyên quyền.

Hắn biết, nhưng trong vòng kiểm soát nên hắn bỏ qua, dù sao chuyện nhỏ không cần phải quan tâm làm gì.

Hôm nay cũng thế, hắn ta lên đến phòng và quản lý cho gọi cô ta.

Cô ta khá khôn ngoan để không lao lên ngay lập tức, đi tắm, xức lại nước hoa và đủng đỉnh đi lên, cô ta còn nhớ va vào một khách nữ đang tìm phòng, bị cô ta làu bàu cho mấy câu rồi mới bước vào, giả bộ lao lên ngã vào lòng hắn, cô ta ôm cô ta hôn cô ta đụng chạm.

Ban đầu hắn như bốc lửa, đáp trả cuồng nhiệt, hắn đói khá lâu rồi, nhưng đến khi mùi nước hoa ở tóc cô ta xông vào mũi hắn, lập tức hắn bừng tỉnh và dừng lại.

Hình ảnh cô gái có thân hình như thần vệ nữ với mùi hương nhẹ nhàng man mát, và từ chối hắn hết lần này đến lần khác lập tức ngáng đường, mọi cảm xúc trôi tuột xuống.

Không còn hứng thú, mọi hoocmon sinh dục nam cứ như là lập tức biến mất, cho tới khi:

- Thưa ngài? - Richart lao vào.

- Chuyện gì? - Hắn khó chịu, bực giọng.

- Ngài có vừa gặp thiếu phu nhân không ạ?

- Gặp? Cô ấy đến đây?

- Dưới nhà vừa có lộn xộn.

Tôi nhìn xuống thấy thiếu phu nhân vừa xử lý hai tên quấy rối và lái xe đi mà chạy theo không kịp.

- Định vị.

Máu hắn kịp chạy lên não, cô đã theo hắn đến đây, chắc chắn đã nhìn thấy cảnh hắn và Lisa nên bỏ ra ngoài.

Chết tiệt, hắn hất cô gái kia ra lao xuống nhà đi tìm cô, gạt phắt đám vệ sỹ ra và lao vào xe tự lái theo hướng bọn chúng chỉ.

Phía sau một cô gái tức giận điên cuồng mà không biết phải làm gì, chỉ căm thù nghĩ về người đàn bà đó.

Nơi đây ăn chơi có tiếng, mới chập tối mà đã có hàng dài người xếp hàng để tới lượt mình vào, cô sẽ không được vào, đỗ xe thẳng cửa, tên an ninh đang định mắng cô liền bị một trận tơi bời.

- Dám chặn tôi sao? Biết xe này của ai không? Tránh đường.

Hắn ta ú ớ lập tức cho cô gái vào.

Đúng thôi xe kia biển kia thì tốt nhất không nên dây vào.

Đi một vòng cô phát hiện phòng điều hành trên tầng, nơi có một cánh cửa nhỏ hắn vừa nghiêng đầu nhìn ra.

Vừa bước chân lên tầng hai cô va phải một cô gái với mùi nước hoa khá nồng, không phải khách cũng không giống người phục vụ ở đây.

Rồi bước nhanh vào phòng gần đó, cô bước theo định hỏi nhờ vì không thấy nhân viên ở đâu, cánh cửa chưa kịp sập cô giữ lấy và đẩy ra.

Sau mấy bậc cầu thang, mình hắn ở trong phòng, cô gái vừa nãy đang bám lấy dính chặt vào hắn và hắn cũng đang chủ động, họ cuốn lấy nhau.

Cô bấm mạnh lấy tay, tim cô nhói lại giống như ai vừa bóp và rồi cười khểnh quay lưng bước ra ngoài.

Đang men theo đường ra ngoài trong tiếng nhạc chát chúa bỗng có hai tên thô lỗ định ôm cô để nhảy, lập tức bị cô trút giận, ngã sõng xoài mà không hiểu vì sao.

Cô hít một hơi trong không khí thoáng đãng rồi lên xe lái đi.

Chiếc xe lao nhanh trong bóng tối cho tới khi lao thẳng vào gốc cây ven đường mới chịu dừng lại.

- Thưa ngài - Phòng điều kiển ngập ngừng gọi điện? - Xe của thiếu phu nhân lao hơn một trăm km/ giờ và đã bị dừng lại.

- Bị?

- Xe gặp tai nạn.

Cảnh sát đang trên đường tới.

Tôi đã gọi nhưng thiếu phu nhân không nghe điện.

- Báo bệnh viện chuẩn bị.

Báo cảnh sát đó là người của chúng ta.

- Vâng ạ

Hắn sa sầm mặt, sợ hãi và lo lắng, không để ý tới đèn đỏ, nhấp ga xe, tăng tốc chạy về phía trước, vô số ngã tư đường, chiếc xe BMW màu trắng bạc vẫn chạy với vận tốc cực lớn, đèn tăng tốc chớp tắt, hắn giống như kẻ điên đánh mất lý trí, không ngừng tăng tốc, đồng hồ tốc độ luôn ở mức cao nhất, nhưng tốc độ ấy vẫn chưa thõa mãn được hắn.

Trên người hắn tỏa ra cỗ khí lạnh, mặt tràn đầy tơ máu, vẻ mặt lãnh khốc giống như một sư tử bị thương, chỉ có chìm vào tốc độ mới khiến hắn giảm bớt được sự lo lắng với cô.

Kèm theo tiếng sấm ầm ầm vang lên là cơn mưa bất chợt ào về, mưa như trút nước.

Hắn đến nơi khi cảnh sát cũng đang ở đó, đầu xe vỡ tan.

Không thấy người đâu.

Đồ đạc nằm hết trên xe, túi khí đã bung ra, không có dấu hiệu chảy máu.

- Cô Happse.

Sao không trả lời tôi?

- Xin chào Siri - Hắn ngạc nhiên và lên tiếng.

- Từ chối.

Ngài không được quyền truy cập.

Đêm hôm ấy, cả trăm vệ sỹ và nhân viên thân cận được tung ra âm thầm tìm kiếm thiếu phu nhân, nhưng bặt vô âm tín và người ngồi ở nhà cũng cả đêm không ngủ đầy lo lắng bất an.

- Tại sao không có thông tin gì?

- Cô ấy rất nhanh nhẹn và thông minh.

Không có chuyện gì đâu.

Có thể cô ấy muốn ở một mình - Tomhanse động viên hắn

- Cậu nhớ nhắc tôi bổ sung điều khoản không được đi qua đêm một mình.

- Sau việc cậu làm mà còn dám ra điều kiện với cô ấy sao?

- Cậu nghỉ đi.

Tôi muốn ở một mình.

- Hắn thở dài nhưng lòng thì cuộn cuộn như lửa đốt.

- Tôi ở với cậu.

Gần trưa hôm sau, cuối cùng cũng có tin tức cô gọi điện báo nhờ Hanse đến đón về.

Đoàn xe lao vội đi và hắn là người bước xuống đầu tiên để đón cô.

- Cho tôi về nhà.

- Cô bám vào tay hắn mà bước, mắt không được tinh nhanh, vẫn chưa lại người sau trận đòn đêm qua, hắn liền cúi xuống bế cô vào xe mà ngạc nhiên khi không bị cô phản đối chút nào, không giống với cô bình thường.

Chưa đầy một phút sau, cô lại dựa vào ngực hắn và ngủ.

Thậm chí đưa cô lên đến phòng mà vẫn cứ mơ màng, nhưng lúc đó tự chỉnh lại tư thế và ôm gối ngủ tiếp..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio