Đang làm việc, cô nghe thấy lao xao những tiếng nói chợt sững sờ khi thấy Nicolike bước qua, vẫn dáng điệu như năm nào, kiêu căng và lúng liếng, ai cũng ghen tị, trầm trồ vì sắc đẹp và sự quyến rũ của cô gái, còn cô run lên nhớ lại chuyện năm xưa, hình ảnh cả Malian và David nằm chết bên cạnh nhau, vì cô, loang máu..
Đây là doanh nghiệp của gia đình cô ta, tập đoàn sắt thép Robinson do người anh trai Steven Robinson, lãnh đạo, thật là trái đất tròn, chẳng phải suy nghĩ nhiều, cô đứng dậy thu dọn đồ đạc, không chào hỏi ai để tránh xì xào và bước xuống phòng nhân sự thông báo nghỉ việc, cô không muốn dây dưa càng không muốn hình ảnh năm xưa làm tổn thương chính mình của hiện tại.
Lòng trùng xuống và đi đón con sớm để tìm kiếm bình an cho bản thân.
Vừa quay người cầm hộp bánh mua cho bọn trẻ cô đi ra, sững sờ đập vào mắt là Carter đang ngồi trong nhà hàng bên cạnh có một người phụ nữ, cô gái bám chặt lấy anh đang rất vui vẻ và chuyện trò chỉ chực lao vào lòng người đàn ông ưu tú đó.
Tất cả cùng sững lại, hai người, hai nửa, hai con đường, đối diện, cô nhắm mắt kiềm chế bản thân rồi bước vội đi trong đôi mắt ngấn lệ, bỏ mặc lại đó người đàn ông chôn chân khiến cô gái tranh thủ tỳ người hỏi han mọi sự.
Họ bước qua nhau, họ bước qua đời nhau, sao lại gặp ở đây, người ấy sống ở đây hay là đi ngang qua như lần trước, muốn níu kéo mà đều có vật cản đường, biết làm sao đây.
Sợ rằng rồi lý trí cũng không thể khắc chế được con tim.
Giờ thì cô không kiềm chế được nữa, cô khóc và gọi điện cho Daniel, anh lập tức quay đầu xe về nhà khiến Mango nổi cơn tan bành và xối xả.
- Emma tôi rất quý cô, nhưng cô can thiệp vào cuộc sống của tôi sâu quá, khiến tôi ghen đấy.
- Tôi coi hai người là bạn mà.
Xin lỗi, từ giờ tôi sẽ giữ khoảng cách.
- Là bạn cũng phải có giới hạn với chồng tôi.
Nếu cô là người như chúng tôi, tôi sẽ dạy cô một bài học.
- Lại đây..
- Cô cũng đang nổi điên và lâu ngày cũng chưa đánh trận nào, phải phát tiết ra để đỡ khó chịu mới được.
Hàng ngày cô vẫn luyện tập, tay trái yếu không còn như xưa cô thay bằng cùi trái để cân bằng cơ thể, cường độ luyện tập thì không bằng nhưng trình độ của cô thì lên cao hơn nữa.
Thậm chí với Vin - Cat cô cũng bắt đầu cho luyện những bài cơ bản, tôn chỉ là, không để ai có thể bắt nạt được mình.
- Emma, tôi xin cô..
- Tôi sẽ nhẹ tay với vợ anh, đừng lo.
- Cô nói cái quái gì? - Mango nổi điên.
Bấy lâu Mango vẫn nhịn Emma, vì thương cô một mình nuôi con, nhưng cái cách mà Daniel chăm sóc ba người bên ấy, là đàn bà nhiều lần không tránh khỏi sự ghen tị.
Hôm nay phải trút giận, nhiều lần thấy Emma có vài hành động, đoán là cô có võ, để xem nào, phải thử một lần cho rõ ràng, sống chung sau này mới thoải mái được.
Bà Jo lo sợ cho con gái định chạy vào để can ngăn liền được ông Phillip giữ lại ngồi xuống cầu thang, và dặn dò yên tâm về con gái mình đồng thời có Daniel kia, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Cô rút con dao sẻ thẳng chiếc váy ở giữa để chân hoạt động tự do.
Và Mango thiếu kiềm chế lao vào trước, chỉ với hai chân cô nhảy lên tung liên hoàn cước lập tức đã khống chế được mọi đòn tay của cô ta, và trong chớp mắt dính luôn một cước bay người vỡ tan chiếc bàn.
- Chị vốn không phải là đối thủ của tôi.
Xin lỗi đã làm chị hiểu nhầm.
- Qua được cơn bực tức cô trở về lý trí như trước đây
- Mango em không sao chứ? - Mango giật mình vẫn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ trong tích tắc cô bị đánh bật ra, mà cô gái nhẹ nhàng như chưa từng xuất chiêu vậy.
Cô ta từng là một sát thủ, có phải dạng vừa đâu, thế cô là cái quái gì không biết.
- Em có nhớ tên đồ tể Bất Diệt ầm ĩ mấy năm trước không?
- Không nhẽ..
Nhà Carter?
- Phải.
Và tôi không muốn ai biết điều đó.
Nên mong chị cũng kín lời, nhất là với những người không hiểu thế giới của chúng ta như nhà Mecci.
Lần này là chính Mango tìm cho cô một công việc khác, sau vụ đánh nhau hiểu nhầm, họ thân nhau hơn, hiểu nhau hơn và cứ hay trêu đùa rằng, biết thế Mango phải ra tay từ lâu rồi để khỏi lo nghĩ trong lòng.
Đó là một tập đoàn lớn, nhưng cô chỉ đảm nhận chức danh thư ký cho phòng kinh doanh, chuyên ghi chép cuộc họp, lập theo dõi lưu nội bộ và thực hiện công việc hỗ trợ lặt vặt khác, đơn giản và cô xử lý báo cáo luôn khoa học, ngắn gọn, súc tích khiến các sếp hài lòng.
Hết một tuần thì được nhận vào chính thức, cô mời nhóm bạn trong tổ hỗ trợ tan làm đi uống chung vui, họ mới uống được một nửa và vui vẻ trò chuyện thì có người bước vào làm thay đổi toàn bộ cục diện.
Đó là một quán rượu yên tĩnh và cô ngồi ngay phía ngoài không khó để nhận ra.
Cô ta bước vào cùng bạn trai, cho tới khi lại gần bàn cô thì sững sờ và nổi điên ngay lập tức cầm cốc ném về phía cô, phản xạ tự nhiên có điều kiện khi trực giác mách bảo cộng với tiếng hét, tâm trí kịp nhận định vật đang lao đến cô dùng tay phải bắt lấy và quắc mắt nhìn về phía sau.
Đúng lúc cô ta cũng lao lên và phản ứng như một con điên.
- Mày cướp anh ấy của tao.
Tao căm thù mày.
Mọi sự bắt đầu hỗn loạn từ những người bạn cho tới tên bạn trai và nhân viên trong nhóm, trong vòng vài phút tiếp theo mọi sự từ từ tĩnh lại chỉ còn tiếng cô ta gào thét, bởi cô ngồi yên, lạnh như băng trừng mắt nhìn thẳng vào cô ta.
Mọi người có một chút sợ hãi và từ từ ngồi xuống, cô ngồi im bóp vỡ chiếc cốc thuỷ tinh nhưng không quá mạnh để bị tổn thương, cũng đủ để mọi tiếng xì xào tiếp tục tắt ngấm, họ sợ cách phản ứng của cô.
Vệ sỹ chạy vội vào giữ lấy Nicolike.
- Giúp cô ta tĩnh trí lại và đừng làm tổn thương bản thân.
- Cô gái bấy giờ mới quét mắt lên lừ mắt nhìn sang từ cô ta cho tới tên bạn trai, cô ta vẫn cứ gào thét cho tới khi bị lôi đi.
Chỉ mấy ngày sau, lời đồn đã lan ra, cô đi qua đâu trong tầng cũng có người ngó nghiêng, cô khẽ cười, thật tầm thường và mọi sự lại được đặt nằm ở sau lưng, giống như bao lần, cô không bao giờ để tâm chuyện vặt vãnh, chỉ là thứ lót chân, cô cần đạp lên để bước đi, nó không đủ để làm ảnh hưởng tới định hướng tới con người của cô.
Điều quan trọng, cô cần vượt qua quá khứ và không đụng chạm vào nó, không thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu chuyện bị ầm ỹ.
Cô cũng không muốn điều tra về Nicolike, cứ để cô ta tĩnh trí, mọi chuyện sẽ chìm vào giấc ngủ nếu cô ta biết giờ này cô cũng không hề có anh trong tay, chắc chắn sẽ hả hê lắm..