Edit: Miu Miu.
Beta: Bạch Hồ.
—oOo—
Dương Khang bị đau tỉnh.
Kì thật đau đớn trên vai trong phạm vi nhất định thì có thể chịu đựng được, nhưng loại đau đớn này lại làm cho người ta cảm thấy phiền chán, mặc dù là Dương Khang đang rất mỏi mệt, cũng tuyệt đối ngủ không được.
Dương Khang trợn tròn mắt, quay đầu đánh giá chỗ mình nằm, phát hiện mình đang ở trong một gian phòng được bố trí trang nhã. Dương Khang cảm giác được miệng vết thương trên hai vai đã được băng bó cẩn thận, trên đó được băng một lớp vải rất dày, trên người còn đang đắp chăn, có lẽ là sợ y bị cảm lạnh.
Trong phòng kỳ thật có vài cái chậu than, Dương Khang biết rõ loại tình huống này chính mình hẳn là cảm thấy rất nóng, nhưng bởi vì y bị mất máu quá nhiều nên cảm thấy rất tốt.
Trong phòng rất yên tĩnh, nhìn bầu trời vẫn là buổi tối, Dương Khang cảm thấy có một chút đói bụng, phán đoán chính mình giống như đã hôn mê không bao lâu.
Trước đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Dương Khang cau mày hồi tưởng một chút, thân liền ra mồ hôi lạnh, y thật sự là quá mạo hiểm. Y trước kia đều lo lắng tìm đường lui, vì sao đêm nay lại không rời đi gian nhà kia? Biết rất rõ ràng Hoàn Nhan Dương sẽ dẫn người đi vây bắt……
Dương Khang ngơ ngác nghĩ, sau đó nghe được ngoài cửa vang lên tiếng bước chân quen thuộc, cuối cùng là nhìn thấy ánh mắt mừng rỡ như điên của Quách Tĩnh.
Đúng rồi, lúc đó y không muốn đi, là vì đang chờ Quách Tĩnh trở về.
Dương Khang hy vọng Quách Tĩnh sẽ giống như khi còn bé, vô luận phát sinh chuyện gì, đều tìm được y, trở lại bên cạnh y, xuất hiện ở trước mặt y.
“Tỉnh? Có chỗ nào không thoải mái?”
Quách Tĩnh bưng chén thuốc, đi vài bước đến trước giường, lo lắng lấy tay sờ trán Dương Khang, xem y có sốt hay không.
Dương Khang mắt trắng liếc một cái, đây không phải biết rõ còn cố hỏi?
“Nơi này là phòng của Hoàng Long?”
Quách Tĩnh ngẩn ngơ, biết rõ không thể gạt được Dương Khang, liền cẩn cẩn dực dực gật gật đầu.
“Lúc ta mang ngươi về thì hắn cũng đã đi. Ta thấy trong đây có nhiều loại thuốc rất tốt cho vết thương của ngươi nên tự tiện lấy dùng.”
Dương Khang nhướng mày, vừa nghe đến nơi này là địa phương của Hoàng Long, toàn thân liền không thoải mái. Nhưng y vừa mới hành hung tiểu vương gia, lúc này trong kinh thành nhất định là khắp nơi tìm kiếm y. Dương Khang giương mắt nhìn Quách Tĩnh đang bất an nhìn y, thản nhiên nói:
“Hoàng Long đi? Ngươi không đi theo hắn?”
Quách Tĩnh lắc đầu, khẩn trương giải thích, nói:
“Ta dùng nơi ở của sư phụ để trao đổi những dược liệu kia.”
Dương Khang nhíu mày, ngoài ý muốn hừ nhẹ, nói:
“A? Nếu sư phụ ngươi biết, có thể hay không đối với ngươi thất vọng a?”
“Tìm được sư phụ ta, liền có thể tìm được sư phụ ngươi. Hoàng Long nói, chỉ muốn tìm được phụ thân của hắn.”
Quách Tĩnh nhìn Dương Khang tâm tình không có khó chịu, liền đánh bạo ngồi xuống trên giường bên cạnh Dương Khang, đem chén thuốc đặt trên bàn nhỏ của giường.
Dương Khang không có tinh lực cùng Quách Tĩnh biện luận, nghĩ thầm, y từ nay về sau nếu đụng phải Hoàng Long, tuyệt sẽ không tha thứ hắn.
Trong lúc Dương Khang đang nghĩ như vậy, đột nhiên a một tiếng, nhớ tới Mục Niệm Từ đưa cho y một cái thiết thương đầu, để quên trên bàn đá trong tiểu viện. Lúc ấy y nhìn thấy Hoàn Nhan Dương rất tức giận, sợ mình đem thiết thương đầu làm ám khí nên y đã bỏ nó lên bàn đá, không nghĩ tới về sau ngay cả thời gian lấy đem cất đều không có.
Dương Khang vội vàng hỏi Quách Tĩnh có hay không chú ý tới cái thiết thương đầu kia, Quách Tĩnh lắc đầu, tỏ vẻ hiện tại đều bị quan binh phong tỏa, chờ đêm mai hắn đi liếc nhìn một cái.
Dương Khang nhắm mắt lại, thở dài nói:
“Thôi, không cần đi. Lúc Hoàn Nhan Dương tiến vào thấy trên tay ta cầm thiết thương đầu, nhất định đã cho người lấy đi. Hy vọng mẹ ta sẽ không thấy.”
Dương Khang trầm mặc một lát, liền đem chuyện của Mục Niệm Từ nói với Quách Tĩnh. Kể cả nghĩa phụ Mục Niệm Từ chính là phụ thân Dương Thiết Tâm của y, y nhận Mục Niệm Từ làm nghĩa muội, còn Mục Niệm Từ thì trở lại Ngưu gia thôn định cư.
Quách Tĩnh nhìn mặt Dương Khang không có một chút huyết sắc, hận hiện tại người nằm ở trên giường không phải là hắn. Hắn đến tột cùng đã làm cái gì? Lúc Khang đệ cần hắn nhất thì hắn lại để y một mình đối mặt……
Dương Khang nhìn Quách Tĩnh lộ ra thần sắc thống khổ, không khỏi cười nói:
“Ngươi làm cái biểu tình gì chứ? Người không biết còn tưởng rằng bị thương chính là ngươi!”
“Nếu là ta thì tốt.”
Quách Tĩnh cúi đầu, nhìn thật sâu vào mắt Dương Khang.
Dương Khang nhìn gương mặt tràn đầy tự trách của Quách Tĩnh thấy nhất thanh nhị sở, vốn đọng lại cơn tức đầy mình, không biết vì cái gì lại tan thành mây khói.
Quách Tĩnh không có thay đổi?
Nhìn đồng tử thanh tịnh kiên định của Quách Tĩnh, Dương Khang không khỏi hoảng hốt.
Y là người ích kỉ, y biết rõ. Dương Khang yêu nhất là chính bản thân mình, cho nên ích kỷ không có gì không đúng.
Nhưng từ lúc nào, Quách Tĩnh trong lòng Dương Khang càng ngày càng quan trọng, đã vượt xa chính bản thân y?
Y lần này thà rằng có chết, đều muốn ôm một tia hy vọng mờ mịt, chờ Quách Tĩnh trở về……
Mà đáng sợ nhất chính là, Dương Khang lúc ấy căn bản không có ý thức được chuyện này, y làm ra quyết định hoàn toàn là trong vô thức……..
Y như thế nào lại biến thành như vậy? Căn bản không giống y a!
Dương Khang nghĩ mãi mà không rõ là chuyện gì xảy ra, gấp đến độ trên trán Dương Khang ra một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt càng trắng bệch không còn chút máu.
Quách Tĩnh cho là miệng vết thương của Dương Khang lại đau, vội vàng cầm lấy khăn mặt bên cạnh giúp Dương Khang xoa xoa mặt.
“Khang đệ, rất đau sao? Ta…… Ta nên làm như thế nào mới hảo?”
Quách Tĩnh cảm thấy khẩn trương, loại tình huống này nhất định là không thể đi xem đại phu. Hoàn Nhan Dương đem tất cả các hiệu thuốc trong kinh thành mua sạch, chỉ là vì không cho Vương Xứ Nhất thuận lợi giải độc.
Lần này bọn họ chỉ cần xuất hiện ở trên đường cái, khẳng định cũng sẽ bị người phát hiện. Tiểu hồng mã nhất định sẽ được người khách điếm tỉ mỉ chăm sóc, coi như là bị người vương phủ dắt đi, Quách Tĩnh cũng không lo lắng, dù sao tiểu hồng mã thuộc loại dã tính, chắc chắn sẽ không cho bất luận kẻ nào cưỡi trên người, ngoại trừ hắn và Dương Khang. Đến lúc đó hắn lại cướp về là được. Nhưng vết thương của Khang đệ……
“Không có việc gì, không đau.”
Dương Khang lấy lại tinh thần, miễn cưỡng lộ ra một cái tiếu dung.
“Đúng rồi, ngươi xử lí Hoàn Nhan Dương như thế nào? Sẽ không là đánh chết hắn a?”
Quách Tĩnh thản nhiên nói:
“Không có, dù sao hắn cũng là đệ đệ ngươi, ta chỉ là phế đi hai tay của hắn, làm hắn từ nay về sau không thể cầm kiếm mà thôi. Nếu là điều dưỡng thật tốt, cuộc sống hằng ngày sẽ không thành vấn đề.”
“Rất tốt.”
Dương Khang thoả mãn cười cười. Đối với loại người Hoàn Nhan Dương này, căn bản không nên có võ công. Dương Khang thấy Quách Tĩnh vẫn còn vẻ mặt lo lắng, liền cười nói:
“Đừng phụng phịu, tiểu tử Hoàn Nhan Dương kia tuy tu luyện Cửu âm bạch cốt trảo nhưng chưa đến nơi đến chốn, chỉ là cắm vào da thịt mà thôi, không có thương tổn đến xương cốt. Đại khái mấy ngày nữa thì tốt rồi.”
Dương Khang nói những này, Quách Tĩnh đương nhiên biết rõ, dù sao hắn tự mình giúp Dương Khang xử lý miệng vết thương. Nhưng là hắn vẫn còn lo lắng, thực tế khi Dương Khang cười như vậy, nếu so với ngày bình thường đã sớm tức giận đến nổi trận lôi đình, lấy hắn trút giận. Quách Tĩnh nhìn nhìn Dương Khang, lại gần y một chút, lo lắng nói:
“Khang đệ, ngươi nếu là trong lòng tức giận, đừng giấu ở trong bụng, đối thân thể không tốt.”
Dương Khang nhìn bộ dáng Quách Tĩnh cẩn cẩn dực dực, buồn cười nói:
“Ừ, ta đang muốn hả giận, chính là hai cánh tay sử dụng không được lực a. Đúng rồi, huyết xà có uống hết?”
“Ân, đều uống hết, ta cảm giác được công lực tăng được ba tầng.”
Quách Tĩnh nhìn gương mặt trắng bệch của Dương Khang, đột nhiên nói ra:
“Khang đệ, ngươi mất máu quá nhiều, không bằng uống máu của ta a! Nói không chừng huyết xà còn đang ở trong cơ thể ta, uống máu của ta còn có thể hữu hiệu.”
Dứt lời lại đem mặt nghiêng một cái, đem cổ đưa đến trước mặt Dương Khang.
Dương Khang vừa bực mình vừa buồn cười, mất máu quá nhiều cũng không phải uống máu có thể bổ trở lại a, y cũng không phải quỷ hút máu.
Bất quá Dương Khang nhìn cái cổ của Quách Tĩnh trước mặt mình, da thịt tiểu mạch sắc, tại ánh nến chiếu rọi, thật giống như một khối chocolate sữa thượng hạng, làm Dương Khang không khỏi nóng lên, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, ngẩng đầu liền một ngụm hung hăng cắn xuống.
Quách Tĩnh thân thể không dám động, Dương Khang nếm vị rỉ sắt trong miệng từ hàm răng chảy xuống.
Dương Khang theo phản xạ vươn đầu lưỡi đi liếm, nhẹ nhàng mà mút một cái.
Dương Khang nghe được trên đỉnh đầu Quách Tĩnh ẩn nhẫn một tiếng kêu rên, trong nháy mắt cảm thấy nhiệt độ trong phòng tăng lên mấy lần, ánh nến trong phòng chiếu rọi, không khí giữa hai người có chút ám muội. Hương vị sắc tình……
Hết chương .