[Đồng Nhân Anh Hùng Xạ Điêu] Tĩnh - Khang

Chương 43: Cứu người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

Dương Khang tuy chỉ nhìn thấy đệ đệ một lần, nhưng Dương Khang biết Hoàn Nhan Dương kia lòng dạ hẹp hòi, vô cùng hẹp hòi.

Cho nên, sau khi Hoàn Nhan Dương chịu nhục liền thỉnh Hắc phong song sát tới báo thù, việc này kỳ thật đã nằm trong dự liệu của Dương Khang.

Dù sao dựa theo nội dung vở kịch, thì vốn là như vậy. Chỉ là tới Quy Vân trang không chỉ có một mình Mai Siêu Phong như trong truyện, vì hiện tại Trần Huyền Phong chưa chết, tiểu tử Lục Quán Anh kia còn đối với Hoàn Nhan Dương làm loại sự tình đó, Hắc phong song sát cùng đến, Lục Quán Anh nhất định sẽ bị lăn qua lăn lại rất thảm.

Dương Khang nhếch miệng, y muốn hôm nay ly khai, cũng là không muốn dính tới cục diện rối rắm, nhưng cục diện rối rắm đều đưa đến trước mặt y, y lại không thể tâm lãnh làm như không thấy.

Dương Khang nhìn đôi mắt Lục Thừa Phong vô thần, cuối cùng nhịn không được hắng giọng một cái an ủi:

“Sư huynh, chúng ta đi.”

Lục Thừa Phong như được đánh thức lại, lắc mạnh đầu nói:

“Không được, tiểu sư đệ, ngươi không biết hai cái kẻ cắp kia võ công cao bao nhiêu……”

Lục Thừa Phong trong lòng hoảng loạn, năm đó đại sư huynh cùng đại sư tỷ là người có võ công cao nhất trong đám đồ đệ bọn hắn, về sau lại đi trộm Cửu âm chân kinh, khổ luyện chân kinh hơn hai mươi năm, hôm nay đạt tới cảnh giới gì quả thực không dám tưởng tượng, có lẽ ngay cả sư phụ đều……

Lục Thừa Phong nhìn mâm gỗ, nhìn cái đầu lâu được tạo thành tự nhiên như vậy đã cho thấy, võ công của hai người đó đã cao tới cỡ nào.

Dương Khang sách một tiếng, tiện tay cầm lấy khô lâu nhìn thoáng qua, sau đó ném cho Quách Tĩnh bên cạnh, như không có việc gì cùng Quách Tĩnh nghiên cứu nói:

“Ngươi xem, cùng mười năm trước bọn họ có cái gì bất đồng?”

Quách Tĩnh cúi đầu tường tận xem xét một lát, dùng tay của mình thử một chút năm dấu móng tay, thản nhiên nói:

“Đây là chỉ lực của Trần Huyền Phong, tay Mai Siêu Phong không có lớn như vậy. Thấu xương ngay ngắn bóng loáng, không giống như lúc trước có vết rạn cùng cốt tra, có thể thấy được công lực của hắn phát triển.”

Chỗ Hắc phong song sát luyện võ năm đó, về sau trở thành chỗ luyện võ của bọn họ. Những khô lâu bày trên thảo nguyên, bọn họ trước khi mai táng đều nhìn qua kỹ, so sánh với những bán thành phẩm kia, hiện tại cái này giống như một tác phẩm hoàn mỹ.

Dương Khang tại Lục Thừa Phong kinh ngạc y sờ lên cái cằm, tiếp tục phân tích nói:

“Ta mấy tháng trước cùng bọn họ giao thủ, bọn họ không dám ở trước mặt ta hiển lộ Cửu âm bạch cốt trảo và Tồi tâm chưởng, chỉ dùng võ công đảo Đào Hoa.

Chiêu thức của bọn họ trăm ngàn chỗ hở, xem liền biết những năm này không có luyện qua, chỉ chuyên tâm tu luyện Cửu âm chân kinh. Trần Huyền Phong hẳn là chuyên tu Cửu âm bạch cốt trảo, Mai Siêu Phong chuyên tu Tồi tâm chưởng.

Vợ chồng hai người một vị am hiểu đánh cận chiến, một vị phụ trách công kích, nếu là vợ chồng hai người cùng một chỗ phối hợp, trong chốn võ lâm không địch thủ.”

Trong nguyên tác, Mai Siêu Phong không thể cường đại, đó là bởi vì mắt bị mù, lại thủ tiết, hiện tại Hắc phong song sát kỳ thật lại là một cái siêu cấp, nhưng Hoàng dược sư là tử huyệt của bọn họ.

Tuy Dương Khang có ý định nói chuyện sư phụ đang ở gần đây để cho Lục Thừa Phong an tâm, nhưng sư phụ y là ‘thần long kiến thủ bất kiến vi’, nói không chừng lúc này đã sớm ở ngoài vài trăm dặm.

“Ngươi đã cùng bọn họ giao thủ?”

Quách Tĩnh nghe xong lời của Lục Thừa Phong liền biến sắc, một phen nắm lấy cổ tay Dương Khang.

Lúc Quách Tĩnh đuổi tới, chỉ thấy Hoàn Nhan Dương gây thương tích cho Dương Khang, không nghĩ tới y đã từng một mình độc chiến với Hắc phong song sát. Quách Tĩnh vừa nghĩ tới chính mình từng để Dương Khang lại một mình, nỗi hối hận xông lên, hàm răng nghiến đến ken két.

“Không có việc gì, ta đây không phải đang hảo hảo đứng ở chỗ này sao?”

Dương Khang an ủi vỗ vỗ tay của Quách Tĩnh, đem khô lâu trên tay Quách Tĩnh thả lại mâm gỗ, quay đầu lại cười cùng Lục Thừa Phong, nói:

“Lục sư huynh, Hắc phong song sát phỏng chừng không biết người bọn họ bắt đi chính là con của ngươi, nếu không bọn họ cũng sẽ không có lá gan lớn như vậy uy hiếp ngươi.”

Tuy Dương Khang và Hắc phong song sát chỉ gặp qua hai lần, nhưng Dương Khang có thể đoán tâm tư của đôi vợ chồng này rất tốt.

Đối với sư phụ kính sợ, đối với đồng môn sư đệ xấu hổ.

Nếu bọn họ biết người mà họ bắt cóc là con của Lục Thừa Phong, kết quả tốt nhất chính là lập tức thả, hậu quả xấu nhất là lập tức hủy thi diệt tích, sẽ không lưu lại dấu vết là do ai làm. Cho nên, Hắc phong song sát sẽ không khiêu khích như vậy.

Lục Thừa Phong cúi đầu trầm tư, hắn tuy không biết tiểu sư đệ này sâu cạn ra sao, nhưng có thể xác thực là y và Hắc phong song sát đã từng giao thủ.

Tiểu sư đệ là đệ tử do sư phụ thu, nói không chừng sư phụ sẽ truyền thụ cho y mấy chiêu khắc chế Hắc phong song sát. Mà thiếu niên trẻ tuổi này đi cùng tiểu sư đệ, tuy không biết sư phụ là người phương nào, nhưng xem ánh mắt cùng khí độ, chắc là danh môn đệ tử. Tuy không trông mong bọn họ sẽ giúp được gì, nhưng tự bảo vệ bản thân hẳn là không có vấn đề.

Nghĩ như vậy, Lục Thừa Phong liền bỏ đi ý niệm bảo họ rời đi trong đầu. Dù sao bị bắt chính là con của hắn, tuy nó thường khiến hắn sinh khí, nhưng hắn chỉ có một đứa con trai. Có nhiều người hỗ trợ vẫn tốt hơn là đơn thân độc mã.

Lục Thừa Phong tâm tình nhẹ nhàng, gọi quản gia di tản người trong Quy Vân trang đi tránh nạn. Sự nghiệp Lục gia rất lớn, tất nhiên sẽ không chỉ có một Quy Vân trang là sản nghiệp.

Lục Thừa Phong vội vàng dàn xếp sự vụ trong trang, Dương Khang lại dắt lấy Quách Tĩnh từ trong thư phòng đi ra, vừa cười vừa nói:

“Còn muốn nắm tới khi nào? Cổ tay của ta đều bị ngươi nắm muốn đứt.”

Quách Tĩnh lúc này mới phát hiện, chính mình vừa mới nãy nhất thời kích động nắm lấy cổ tay Khang đệ, vội vàng buông ra, áy náy nhìn cổ tay trắng nõn để lại một dấu vòng tay.

Dương Khang lơ đễnh vuốt vuốt, vẻ mặt tươi cười thấp giọng nói:

“Ta nói muốn lưu lại hỗ trợ, ngươi không có sinh khí a?”

Trước kia Dương Khang tất nhiên sẽ không hỏi câu này, Quách Tĩnh từ trước đến nay đều nghe theo lời của y, nhưng hiện tại quan hệ của bọn họ đã không còn như trước, Dương Khang tất nhiên sẽ tôn trọng ý kiến của đối phương.

Bất quá tình thế cấp bách, lúc ấy không nghĩ tới phải đi hỏi Quách Tĩnh, tuy là thiếu thành ý, nhưng với Dương Khang mà nói, đây là lần đầu tiên.

Quách Tĩnh lắc đầu, tuy hắn không thích Lục Quán Anh.

“Hắn dù sao cũng là sư điệt của ngươi.”

Dương Khang khinh miệt hừ một tiếng, y mới không có loại sư điệt như hắn!

Tại thanh lâu một đêm kia, Dương Khang mặc dù uống nhiều rượu, nhưng về sau cũng có thể cảm giác được trong rượu bị người hạ gì đó. Sáng ngày thứ hai tỉnh lại thì dụng tâm quan sát, tất nhiên không có bỏ qua thân ảnh người nọ trên lan can tầng lầu.

Cho y là đứa ngốc sao? Lần thứ nhất bị giáo huấn còn chưa sợ?

Dương Khang vốn nghĩ đi vội vã, sẽ không cởi bỏ Niêm Hoa châm cho hắn, xem ra y còn có cơ hội trả thù. Ân, nếu muốn phương pháp so với Niêm Hoa châm còn ngoan độc…… Bất quá cái này rất khó a……

Quách Tĩnh nhìn nụ cười trên mặt Dương Khang càng ngày càng tà ác, không khỏi bất đắc dĩ nói:

“Khang đệ, chúng ta hay là đi bên ngoài tìm Lục Quán Anh a.”

“Hảo, đi!”

Dương Khang nhất thời không biết sẽ chỉnh Lục Quán Anh như thế nào, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới hắn bị Hoàn Nhan Dương bắt được, kết cục khẳng định rất thê thảm.

Y không ngại đi xem náo nhiệt a, thật sự.

———————————

Dương Khang cùng Quách Tĩnh chia nhau đi tìm người, bọn họ thế nhưng có thể xác định phương hướng để thu hẹp phạm vi tìm kiếm.

Kỳ thật việc này có thể phân tích, cái đoạn tình tiết này trong nguyên tác, viết chính là Hoàn Nhan Khang bị cầm tù, Mục Niệm Từ đi cầu Mai Siêu Phong cứu giúp, Mai Siêu Phong trốn ở cái miếu đổ nát gì đó giả thần giả quỷ.

Nhưng Dương Khang hiện tại sẽ không đi miếu đổ nát tìm người.

Khôi hài a, có tiểu vương gia Hoàn Nhan Dương ở đó, Mai Siêu Phong bọn họ làm sao có thể ở ở trong miếu đổ nát?

Huống chi Hắc phong song sát tại phủ Vương gia trong những năm này ăn uống xa hoa, từ lần trước nhìn thấy khí sắc bọn họ tốt hơn trước, khẳng định ăn không ít mỹ vị.

‘Do kiệm nhập xa dễ, do xa nhập kiệm khó’. Dương Khang mới không tin Hắc phong song sát sẽ giống như đệ tử Cái Bang, đi ngủ miếu đổ nát!

do kiệm nhập xa dễ, do xa nhập kiệm khó: lên voi thì dễ xuống chó thì khó.

Hơn nữa những thủy tặc truy lùng Hoàn Nhan Dương mấy ngày nay vẫn không có đầu mối. Không phải bọn họ không có đổi địa phương, chính là sau khi Hoàn Nhan Dương đào tẩu, gần đây vừa mới trở lại, hắn còn gọi thêm nhân lực. Lấy địa vị tiểu vương gia ra hô, chắc chắn những quan viên ở Thái Hồ sẽ không chiêu đãi ở miếu đổ nát a?

Dương Khang dắt lấy Quách Tĩnh tại trong thành chạy tán loạn, địa điểm tất nhiên là khu nhà giàu. Hiềm nghi lớn nhất chính là quý phủ tri huyện đại nhân.

Nếu như Dương Khang nhớ không lầm, Hoàn Nhan Dương là khâm sử Kim quốc, tuy nơi này là triều đại Nam Tống, nhưng Kim quốc cường đại, những quan viên triều đại Nam Tống cũng chỉ có khúm núm.

Dương Khang cùng Quách Tĩnh ở xa xa đi vài vòng quanh phủ tri huyện đại nhân. Nhưng e ngại trời còn sáng, thoạt nhìn thủ vệ còn không ít, không cách nào ẩn vào đi dò xét.

Bất quá điểm ấy không làm khó được Dương Khang, Dương Khang càng xem càng cảm thấy đại viện tri huyện đại nhân kỳ quái, càng quyết tâm muốn đi vào.

Quách Tĩnh muốn khuyên Dương Khang buổi tối lại đến, nhưng cứu người như cứu hỏa. Nhìn Dương Khang đánh xỉu hai hạ nhân, Quách Tĩnh cũng thuận theo Dương Khang, thay trang phục thành gã sai vặt, giấu đi bội kiếm, cúi đầu cùng Dương Khang trà trộn vào phủ tri huyện.

Nếu nói Quy Vân trang phú, đó là cướp của người giàu chia cho người nghèo. Còn tri huyện cũng phú, là vơ vét của dân, làm chuyện thất đức. Thái Hồ là trọng trấn, Giang Nam đất lành, làm tri huyện là một công việc béo bở, tất nhiên béo đến chảy mỡ.

Đại viện trong tri huyện thật lớn a, hạ nhân cùng thị vệ thật nhiều a, Dương Khang cùng Quách Tĩnh vốn là lần đầu lẻn vào trong phủ giữa ban ngày ban mặt, còn không nhanh tay nhanh chân sẽ bị người phát hiện, bất quá sau khi đi vào liền phát hiện, trong này không có trận pháp như Quy Vân trang, nhưng lại có đình viện xen kẽ, điển hình là phong cách lâm viên Giang Nam, cũng giống như mê cung làm cho người ta hoa mắt.

Quách Tĩnh và Dương Khang hai người đi dạo một hồi, ngẫu nhiên gặp được người có võ công, làm cho Dương Khang càng xác định suy đoán của mình.

Trong lúc bất tri bất giác hai người đi đến một tiểu viện thanh tịnh, bên ngoài viện có thị vệ canh gác, xa xa còn nghe được tiếng khóc.

Hai người liếc nhau một cái, cùng nghe được đây là thanh âm nữ tử, đúng lúc có hai nữ tử mặc bạch y từ trong sân đi ra, Dương Khang tinh tế nghe qua, từ trong miệng các nàng nghe được chút ít tin tức.

Cái gì Trình đại tiểu thư a, cái gì Thiếu chủ a, không ăn cơm a……

Di? Chẳng lẽ Trình Dao Ca hiện tại đã bị Âu Dương Khắc bắt đến đây? Nguyên lai Hoàn Nhan Dương không chỉ gọi Hắc phong song sát tới trợ giúp, ngay cả Âu Dương Khắc cũng bị kéo tới?

Dương Khang giận tái mặt. Tuy Dương Khang hiện tại không truy cầu nương tử xinh đẹp, nhưng Trình Dao Ca là một thiếu nữ xinh đẹp, thuộc loại mỹ nữ có ‘số lượng không nhiều lắm’ trong Xạ điêu anh hùng truyện, sao có thể bị Âu Dương Khắc giày vò như vậy?

Nghĩ tới đây, Dương Khang liền dắt lấy tay áo Quách Tĩnh, đi ra phía sau sân nhỏ, lại phát hiện cái nhà này xây trên ao nước, ngoại trừ cửa sân, căn bản người khác không thể đi vào.

Dương Khang con mắt chuyển vòng vòng, đi phòng ăn một chuyến, cầm hộp cơm với lí do đưa cơm cho đại tiểu thư. Thủ vệ biết bên trong đại tiểu thư đã đánh đổ hết cơm canh, cho rằng hai thị nữ không muốn đến nên kêu hai gã sai vặt đi thay, cho nên không có hỏi nhiều liền cho vào.

Dương Khang cùng Quách Tĩnh theo tiếng khóc tìm được một gian phòng, cửa ra vào tất nhiên có người canh gác. Bọn họ cúi đầu đẩy cửa vào, Dương Khang liếc thấy một nữ tử ngồi trước bàn đang rơi lệ, trong thoáng chốc lại nhớ về mấy tháng trước. Tại vương phủ đêm đó, ngồi trước bàn là Mục Niệm Từ.

Hiện tại lại đổi thành Trình Dao Ca.

Dương Khang từ đáy lòng bay lên một cổ tức giận.

Y tuy trước đây từng nghĩ muốn phao những muội muội như thế này, nhưng đó là muốn kết hôn làm lão bà chứ không phải một đêm rồi vứt bỏ. Âu Dương Khắc cùng Hoàn Nhan Dương dựa vào cái gì chà đạp lung tung khuê nữ? Không sợ có báo ứng, từ nay về sau vợ của mình cũng bị người ta đối đãi như vậy?

Quách Tĩnh biết Dương Khang sinh khí, chính đáy lòng hắn cũng không chịu nổi, bất quá thoạt nhìn Trình Dao Ca vành mắt sưng đỏ, nhưng quần áo vẫn hoàn hảo, tóc tuy tán loạn nhưng không giống bị người chà đạp qua.

Trình Dao Ca thấy thay đổi hai gã sai vặt tiến đến, nàng rốt cuộc là đại tiểu thư phú quý, không biết nói lời cự tuyệt như thế nào, chỉ có thể lạnh như băng từ chối nói:

“Đi ra ngoài, ta không ăn cơm. A! Ngươi làm cái gì?”

Trình Dao Ca kinh ngạc nhìn gã sai vặt nhỏ gầy thoát quần áo, không khỏi đứng người lên lui về phía sau.

Dương Khang cười một cái thật to sau đó trấn an nàng, hạ giọng nói:

“Trình đại tiểu thư, chúng ta là tới cứu ngươi. Ngươi nhanh mặc y phục của ta, để bằng hữu của ta mang ngươi đi ra ngoài.”

“Là…… Là phụ thân kêu các ngươi tới?”

Trình Dao Ca kinh hỉ.

Dương Khang không muốn giải thích nhiều, nhẹ gật đầu, đem quần áo của gã sai vặt đưa tới. Trình Dao Ca nhận lấy vội vàng vọt đến sau tấm bình phong đổi y phục. Dương Khang vừa quay đầu lại, thấy Quách Tĩnh cau chặt lông mày, vẻ mặt lo lắng.

“Yên tâm, sau khi ngươi mang nàng đi ra ngoài, ta sẽ tự mình thoát thân.”

Ao ở tiểu viện này tuy lớn, nhưng cùng Thái Hồ so không bằng. Dương Khang vỗ vỗ vai Quách Tĩnh cười nói.

“Ngươi vẫn chưa yên tâm?”

Thật lo lắng. Quách Tĩnh không biết vì sao Trình đại tiểu thư bị bắt, ai bắt nàng tới. Nhưng nhìn Trình Dao Ca đã mặc xong y phục gã sai vặt, chải búi tóc giống kiểu của Dương Khang từ bình phong đi ra, biết rõ sự tình khẩn cấp, hắn cũng không khả năng thấy chết mà không cứu được.

“Ta đây lưu lại, ngươi cùng vị cô nương này đi ra ngoài.”

“Ngươi nói giỡn a? Lúc tiến vào là một cao một thấp, đi ra ngoài lại thay đổi, sợ người khác nhìn không ra a?”

Dương Khang trừng mắt liếc Quách Tĩnh một cái, Quách Tĩnh cho là y nguyện ý lưu lại a?

Quách Tĩnh bị nghẹn lời, tuy không muốn thừa nhận, nhưng là biết rõ Dương Khang nói có lý, lập tức đành phải thấp giọng ở bên tai Dương Khang dặn dò:

“Chính ngươi chú ý, ta sẽ trở lại.”

Dương Khang nhẹ gật đầu, phất tay nhìn bọn họ đi ra ngoài.

Trình Dao Ca so với Dương Khang thấp một chút, nhưng bởi vì đi bên cạnh Quách Tĩnh, sẽ làm cho người ta ảo giác, không quen biết sẽ không chú ý.

Thủ vệ thấy hai gã sai vặt đi ra ngoài, hướng trong phòng nhìn lại, Dương Khang khoác quần áo của Trình Dao Ca, dỡ xuống búi tóc đánh rối lên, cho bọn họ một cái bóng lưng.

Thủ vệ không có chú ý trong phòng kỳ thật đã thay đổi người, chỉ nhìn một cái rồi đóng cửa lại. Dương Khang trong phòng ngây người trong chốc lát, nghe bên ngoài không có âm thanh hỗn loạn, liền biết ít nhất bọn họ đã bình an đi ra cái tiểu viện này.

Bất quá phải chờ tới bọn họ đi ra khỏi đại viện, mới tính an toàn.

Dương Khang cũng không vội vàng chạy trốn, cực nhàm chán ở trong phòng nhìn loạn, sau đó liền phát hiện trên giá sách bày một trang giấy. Dương Khang không chút khách khí lấy xem, lập tức thay đổi sắc mặt.

Bởi vì đây là Cửu âm chân kinh được viết bằng tiếng Phạn.

Lúc trước cùng Hoàng dược sư tập võ, Dương Khang biết Cửu âm chân kinh là cái hố trong lòng sư phụ, không dám ở trước mặt hắn nhắc đến.

Nhưng đối với Vương Trùng Dương, Dương Khang lại biết Cửu âm chân kinh là đại biểu cho võ học của hắn. Dương Khang tuy e ngại Hoàng dược sư nên không thể hướng Vương Trùng Dương học Cửu âm chân kinh, nhưng Dương Khang có thể cầu Vương Trùng Dương dạy y vài câu tiếng Phạn.

Bởi vì Dương Khang biết, Cửu âm chân kinh là dùng tiếng Phạn để viết, năm đó Vương Trùng Dương trước khi xuất gia đã ở trong cung với Nhất Đăng đại sư mấy tháng, mà Nhất Đăng đại sư biết tiếng Phạn, Vương Trùng Dương khẳng định cũng có học.

Cho nên tuy Dương Khang ở chỗ Vương Trùng Dương học tiếng Phạn không nhiều lắm, nhưng Dương Khang có thể nhìn ra được hai trang giấy trên tay, mở đầu ghi đúng là bốn chữ tiếng Phạn “Cửu âm chân kinh”, nhất định là Cửu âm chân kinh viết bằng tiếng Phạn.

Dựa vào! Chẳng lẽ đây là gian phòng của Âu Dương Khắc? Vật trọng yếu như vậy lại không mang theo bên người mà lại vứt tùy tiện?

Dương Khang vui mừng quá đỗi, cũng không có suy nghĩ vì sao Âu Dương Khắc tìm được Cửu âm chân kinh viết bằng tiếng Phạn, phi thường không khách khí mà đem hai trang giấy này bỏ vào trong ngực, kiểm tra thoáng cái trong phòng không còn chiến lợi phẩm nào, ý định vỗ vỗ cái mông rời đi. Bất quá Dương Khang suy đoán, trên người y có hai trang giấy này, rời đi như vậy sẽ không dễ dàng.

Dương Khang vuốt cái cằm nghĩ nghĩ, phát hiện cơ thiếp Âu Dương Khắc đều là ăn mặc áo bào trắng che mặt, như vậy y phải đi gian phòng khác lấy quần áo……

Không nên không nên, y đường đường một nam tử hán, làm sao có thể mặc nữ trang? Dương Khang lập tức xóa tan ý nghĩ này, đang lúc do dự, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

“Tham kiến thiếu chủ.”

Hai thủ vệ gọi như thế.

Dương Khang không nói gì, như thế nào trùng hợp như vậy? Tính tính thời gian, Quách Tĩnh cùng Trình Dao Ca chỉ sợ còn chưa kịp ra khỏi đại viện, xem ra đành phải day dưa với Âu Dương Khắc một lúc.

Dương Khang một bên thấp giọng nguyền rủa, một bên xông vào nội thất, dùng chăn quấn mình thành một cái nghiêm nghiêm thực thực.

Bất quá, cụ thể như thế nào để kéo dài thời gian, Dương Khang lại không có thời gian nghĩ.

Vốn trong kế hoạch của Dương Khang, không có tình huống Âu Dương Khắc đột nhiên xuất hiện a! Nhớ tới lần trước ở kinh thành phủ Vương gia, Dương Khang đối Âu Dương Khắc sở tác sở vi, Dương Khang thật muốn lập tức từ cửa sổ nhảy xuống hồ tháo chạy đi.

Nhưng là không được, Dương Khang không nỡ để Cửu âm chân kinh bị ướt.

Đang lúc suy nghĩ, Dương Khang nghe được tiếng bước chân của Âu Dương Khắc vọt vào nội thất, thanh âm trầm thấp lạnh như băng đã lâu chưa nghe vang lên:

“Trình đại tiểu thư, hết thảy đều là hiểu lầm. Thủ hạ của ta tự chủ trương bắt nàng tới, ta cũng là vừa mới biết được. Thật sự xin lỗi.”

Dương Khang nghe vậy không khỏi bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.

Hiểu lầm? Hết thảy đều là hiểu lầm sao còn có thủ vệ làm cái gì? Xem nữ hài tử là vật gì, tùy tiện bắt tới lại tùy tiện thả? Một đêm, chỉ cần một đêm, cho dù không phát sinh chuyện gì, danh tiết của người ta cũng là bị hủy a!

Âu Dương Khắc như là nghe hiểu được suy nghĩ của người nằm trong chăn, không khỏi cười khổ nói:

“Tại hạ trước kia xác thực là còn trẻ hết sức lông bông, đã làm một ít chuyện hồ đồ như thế này, bất quá mấy năm gần đây đều không có làm nữa. Những thuộc hạ kia của ta đại khái là thấy tâm tình của ta không tốt, cho nên làm chuyện ngu xuẩn này để nịnh nọt ta, mạo phạm Trình đại tiểu thư, thật sự có lỗi.”

Dương Khang sững sờ, y biết rõ Âu Dương Khắc người này rất xấu, nhưng không có ngờ tới hắn có can đảm tự thừa nhận mình là tiểu nhân.

Thiết, đồ ngụy quân tử!

Lúc này Âu Dương Khắc đứng ở bên giường cũng đã bắt đầu không kiên nhẫn, tuy là hắn sai, nhưng hắn đường đường thiếu công tử Bạch Đà sơn trang lại ăn nói khép nép như vậy, đối phương lại một điểm đáp lại đều không có, làm hắn phi thường khó chịu.

Nhìn xem trên giường nổi thành một đoàn, Âu Dương Khắc vừa định quay đầu rời đi, lại nhìn thấy lộ ra ngoài chăn là một đoạn tóc dài phát ra ánh sáng mê người. Âu Dương Khắc dưới chân dừng lại, đột nhiên sinh ra một tia hiếu kỳ, muốn nhìn xem đệ nhất mỹ nữ Thái Hồ bộ dáng ra sao.

Đương lúc Dương Khang đang cân nhắc nói như thế nào để hống Âu Dương Khắc đi, đột nhiên chăn bị xốc lên, trong tầm mắt thoáng cái phát sáng lên.

Thấy Âu Dương Khắc bởi vì giật mình mà trợn tròn đôi mắt màu hổ phách, Dương Khang một bên lộ ra bạch nha cười đến phi thường sáng lạn, một bên sớm có chuẩn bị vận khởi Lan hoa phất huyệt thủ, hướng đại huyệt Âu Dương Khắc điểm tới.

“Ha hả! Tiểu Khắc Khắc, đã lâu không gặp!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio