Chương này là ngoại truyện cuối cùng rồi, mọi người thoải mái thưởng thức nha.
Like và comment đi nào~
Ta đã chuẩn bị xong chương tiếp rồi, cho nên hiện tại chỉ cần đạt đến số lượt like mà ta mong muốn thì sẽ có chương mới ^_^.
Chương này ta viết nhiều quá huhu, tại viết quài viết quài mà chưa tới đoạn mình mong muốn kết thúc :((
Tổng là chữ.
P/s: Bỏ qua lỗi chính tả, thanks ạ :
...
..
.
Hôm nay vẫn là một ngày đẹp trời, đó là theo suy nghĩ của riêng cô.
Bởi vì ở thành phố ngầm thì đời nào thấy được bầu trời chứ.
Vươn vai ngáp dài một tiếng, Katherine yên lặng di chuyển đi đánh răng, vì căn phòng chỉ có mỗi cái giường duy nhất cho nên Levi đã quyết định ra ghế sopha nằm ngủ, đồng thời cái tính ưa sạch sẽ của cậu ta thì không cho phép nơi mình nằm có sinh vật khác.
Sau khi nói xong câu đó với cô, Levi thẳng tay xách gối ra ngoài sopha nằm.
Katherine đã phải đấu tranh tâm lí rất dữ dội mới không ra tay đánh vào đầu cậu.
Cái thằng cha chết bầm đó.
Một ngày không khiến cô tức chết thì không yên mà!
Nhìn đến cánh tay mình, tức giận trong lòng liền vơi đi không ít, vết thương bữa trước đập nhau với bọn kia dường như đã hồi phục, việc này khiến tâm trạng cô trở nên thư thả hơn.
Aiz, vậy là không cần phải hạn chế vấn đề ăn uống nữa.
Mấy chai rượu lần trước tiện tay mua trong cửa hàng, Katherine vẫn chưa có cơ hội uống một miếng thì vết thương này đã đến rồi, nó khiến cô trong một thời gian dài mà chỉ có thể nhìn chứ không được 'ăn'.
Tức thật.
À mà chai này không phải loại lần trước cô thấy trong cửa hàng trà kia, chất lượng không tốt bằng.
Vô tình bắt gặp thì đem về thôi.
" Chị cầm gì vậy?" Levi thanh âm trầm thấp bỗng vang lên từ sau lưng, dọa Katherine xém nhảy dựng.
Được rồi, cô không chấp nhặt mấy chuyện cỏn con này với cậu.
Bình tĩnh lại nào.
Chợt nhớ tới cái gì đó, Katherine giật mình a lên một tiếng, hấp ta hấp tấp chạy vào trong nhà sau lôi ra một cái túi lớn:" Bữa trước tôi có mua cho cậu mấy bộ quần áo, thử xem vừa người không?"
Levi nhướn mày đứng im tại chỗ, không hề có ý tứ bước đến:" Thà mua cho tôi một cơ hội lên mặt đất còn tốt hơn."
Katherine bĩu môi:" Mặt đất phức tạp như vậy, sao cậu cứ một hai đòi lên đó làm gì?"
Thiếu niên phức tạp con ngươi nhìn chằm chằm cô:" Đối với người luôn hưởng ánh sáng mặt trời như chị thì sao hiểu được cảm giác của tôi?"
Nói đoạn, Levi liền xoay người ra khỏi nhà, để lại Katherine bên trong một mặt ngơ ngác không hiểu.
Đang trách cô đấy à...?
Dù không biết bản thân mình làm gì sai, nhưng thâm tâm cô lại thấy hơi có lỗi.
Katherine rầu rĩ dẹp đống đồ mình cất công lựa chọn qua một bên, thẫn thờ ngồi xuống sopha.
Cái tên nhóc con này, sao lại khó chiều như vậy chứ!?
Lia mắt tới chai rượu trên bàn, cô vươn tay tới cầm lấy, mạnh mẽ cạy nắp đổ thẳng vào trong miệng.
Vừa đúng lúc đang có chuyện không vui, uống cho đỡ phiền vậy.
Mùi vị nồng nặc của rượu khiến đầu óc Katherine trở nên thư thái hơn, cô ngã người nằm dài trên sopha, vì động tác có chút mạnh nên khiến cho chất lỏng màu đỏ thẫm trong bình hơi dập dờn, tựa như cơn sóng nhỏ lăn tăn.
Tức giận cái gì chứ, cô mới không thèm quan tâm.
Katherine nâng bình lên uống vào mấy ngụm lớn, rượu bên trong nhanh chóng vơi phân nửa.
Lúc đầu vẫn còn ổn, nhưng hiện tại thì cả người cô đều kháng nghị.
Không ngờ tới... rượu ở chỗ này lại mạnh như vậy.
Cũng đúng thôi, bởi vì bọn họ tìm đến nó đều là muốn thoát khỏi cuộc sống tàn nhẫn này mà.
Mi mắt chập chờn, Katherine nhíu mày quăng bình rượu qua một bên, khó chịu co người lại trên sopha.
Cái chuyện chó cắn này thật là...
---
" Cạch."
Tiếng mở cửa vang lên trong không gian tĩnh mịch, Levi vừa mới đặt chân vào liền đụng phải rượu từ bình chảy ra, cậu nhíu mày đi đến nơi bắt nguồn.
Bên chân sopha là chai rượu rỗng lăn lông lốc, tạo thành một vệt nước dài từ cửa sổ, chuyện này chưa gì đã khiến toàn thân thiếu niên phát ra khí lạnh.
Cuộc đời này Levi chưa bao giờ ghét cái gì nhiều bằng bẩn và bừa bộn.
Khó chịu nhìn xuống người đang ngủ ngon lành bên trên, cậu nhàn nhạt thay đổi sắc mặt.
Càng ngày càng âm trầm hơn.
Người trước đuôi mắt cong cong mĩ mãn chép chép miệng vài cái, dung nhan không tới mức nghiêng nước nghiêng thành, nhưng so với nơi này thì đã được xem là xinh đẹp, nhất là mái tóc dài đỏ rực nổi bật càng tôn lên màu da trắng nõn của cô.
Khung cảnh mơ hồ đẹp đẽ cứ như vậy hiện lên trong đầu thiếu niên, ánh mắt cậu đột nhiên trở nên khác lạ.
Nghĩ đến cái đống bừa bộn dưới sàn nhà, Levi bất giác có một tư tưởng bạo lực.
Hay nhân cơ hội này gϊếŧ chị ta luôn cho đỡ phiền?
Năm giây sau cậu liền chẳng thèm nghĩ nữa, trực tiếp rút dao ra thực hành luôn.
Tiếng bước chân của Levi rất nhẹ nhưng đều đều và khá khoan thai, trạng thái hiện tại của cậu vô cùng ổn định và sẵn sàng kết liễu mục tiêu bất cứ lúc nào.
Nhưng khi vừa định xuống dao, Katherine bất ngờ quay người ôm lấy eo thiếu niên, động tác mang tính trùng kích vô cùng lớn, làm Levi xém chút nữa thật sự chém chết cô.
"..."
Quả nhiên là nên kết liễu sớm cho yên thân.
Đứng im như vậy hồi lâu, Levi rốt cuộc cũng thu dao, vỗ vỗ cánh tay đang ôm chặt mình:" Buông ra."
Không tôi đạp chị bây giờ.
Katherine đang say giấc nồng vẫn không hề có ý định đổi tư thế, không những vậy hình như còn cảm thấy thoải mái, 'điềm tĩnh' kéo cả người cậu xuống, sau đó quay qua quay lại tìm một tư thế thích hợp, tiếp tục công cuộc sâu rượu vĩ đại.
Levi:"..."
Cậu có kiên nhẫn như vậy từ lúc nào đấy?
Levi làm một bản mặt thối nhìn Katherine chễm chệ nằm trong lòng mình, cậu cao lên một khoảng rất rõ, nhưng không đủ để giữ gọn cả người cô, cho nên Katherine chỉ đành ủy khuất cuộn người lại.
" Hmm..." Tiếng thở của người bên dưới rất nhẹ, vì tư thế nên cô vừa vặn chôn đầu vào bả vai cứng cỏi của Levi, men rượu phả ra khiến cả cơ thể cậu đều bài xích.
"..."
Levi:" Mẹ!"
Cộc cằn mắng một tiếng, cậu vươn tay đẩy người bên trên ra, nhận mệnh đi dọn dẹp lại rượu đổ dưới sàn nhà.
Không thể yên nổi.
Đối với Levi mà nói, chuyện này quả thực sắp phá vỡ giới hạn của cậu.
Muốn cho cô nếm thử cảm giác bị đập bầm dập một lần xem sao.
Katherine hí hửng nằm lắc lư vẫn chả biết bản thân mình đã làm ra chuyện tày đình gì, thoải mái như vậy, hạnh phúc như vậy ngủ thẳng cẳng.
Mà nếu cho cô nhìn biểu cảm của Levi trong lúc này, chắc Katherine cũng chả có mong muốn tỉnh lại làm gì đâu.
Vẻ mặt cậu chả khác gì đít nồi hết.
Aizz, sao cứ phải đáng sợ như vậy nha?
Dễ thương hiền hòa chẳng phải tốt hơn nhiều sao?
...
Ừ mà thôi đi, hai từ đó đặt trước mặt Levi còn ghê hơn cơ.
" Tỉnh dậy, cút vào phòng." Levi thanh âm lạnh lẽo thấu xương vang lên, cậu không nhân từ đạp lên người cô vài cái, đương nhiên là tránh mấy chỗ bị thương lần trước ra.
Katherine mi mắt chập chờn hé mở.
Lọt vào tầm ngắm đầu tiên chính là cái chân vẫn còn đang yên vị của cậu, tâm trạng cô vèo một cái rớt thẳng xuống chín tầng mây.
Katherine:"..."
Cô vậy mà lại bị đạp đến tỉnh.
Vcl thật!
Mặc dù đã tỉnh nhưng cơn say trong người vẫn còn chưa tan, Katherine mượn rượu làm càn, kêu lên:" Cậu làm cái gì vậy chứ!?"
Levi lạnh lùng đáp:" Mắt mù không thấy à?"
Cô vươn tay tới nhéo má cậu:" Sao lại hung với tôi."
Levi trầm mặc:" Với ai cũng vậy thôi."
Katherine nháo nhào trèo lên người thiếu niên, lên tiếng trách móc:" Đồ xấu xa."
Levi:"...Cút xuống."
Katherine:" Không."
Tay vòng qua cổ cậu càng siết chặt.
Sắc mặt Levi tối sầm thấy rõ, trực tiếp đem chân tới đạp vài phát:" Xuống!"
Thanh âm trong suốt của cô gái bỗng trở nên mềm mại, cơn say giống như tiếp thêm gan dạ cho cô, Katherine mang theo giọng mũi lên án:" Hung dữ quá đi."
Levi:"..."
Cả người thiếu niên đều lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cậu quyết định chủ trương im lặng để mặc cô trèo lên người mình, tay chân vẫn như không có gì tiếp tục hoạt động.
Hoàn tất việc dọn dẹp sàn nhà, Levi bất động thanh sắc tiến thẳng về phía phòng ngủ bên kia, vươn tay vỗ vỗ lưng cô:" Xuống nào."
Katherine vậy mà thật sự trườn xuống giường, đôi con ngươi màu hổ phách mang theo cơn say nhìn cậu:" Levi vừa dỗ tôi này."
" Ừm."
Katherine khó tin mấp máy:" Tôi vừa bật thêm công năng mới cho cậu sao?"
Nói tới đây, cô tựa như đã tỉnh phân nửa.
Levi lạnh nhạt vây lấy cả người cô, thân thể thiếu niên tuy sống ở nơi tồi tàn nhưng lại được giữ đến cực kì sạch sẽ, u lãnh và mang màu sắc hoang dại:" Thế nào? Không thích à?"
Katherine nằm trong vòng tay của thiếu niên, mùi gỗ mộc mát mẻ vây quanh cánh mũi khiến tâm trí cô hơi mơ hồ.
Levi vào lúc này, rất giống chai rượu vừa nãy.
Dã đến mức khiến người ta say mê.
" Trả lời đi." Thanh âm thiếu niên vang lên trong bầu không khí quỷ dị, tay cậu khẽ vươn tới sờ lấy mái tóc dài rực rỡ của cô.
" Không phải không thích, chỉ là nghe có hơi dị dị." Katherine giật mình vì hành động vô cớ của cậu, buột miệng thốt ra.
" Dị?" Levi sắc mặt thoáng cái lạnh ngắt.
" K-Không phải, ý tôi là thích, rất thích!" Đoạn cuối còn cố gắng nhấn mạnh để cứu vãn lỗi lầm.
Hù chết cô rồi!
Tía nó ơi!
Thiếu niên tâm trạng rõ ràng hòa hoãn hơn đôi chút, đôi con ngươi trập trùng sâu hút nhìn thẳng vào cô:" Rất thích cơ à?"
"...Ừm." Katherine hiện tại hào hứng đến mức viết thẳng chữ 'thích' lên mặt.
Levi thần sắc không rõ:" Chị đang nói dối."
Cô khó tin trừng mắt:"..."
Cho dù tôi có lừa gạt cậu đi nữa cũng không được phép vạch trần!
Cái người này có từng đọc qua một ngàn lẻ một cách đối đáp với con gái chưa vậy!?
Đang mắng Levi bên kia, bỗng dưng Katherine lại chuyển qua chính mình.
Lẽ ra cô không nên nói như vậy với cậu ta mới phải.
Giờ hối hận muốn rút lại còn kịp không?
Mà thôi đi.
Không nói thì chết mà nói cũng chết, chỉ khác nhau ở chỗ chết sớm hay muộn, chả giúp được gì.
Trong lúc cô nghĩ nhiều thì thiếu niên ánh mắt đột nhiên hơi biến hóa, cậu tự mình chủ động lăn qua một bên trả lại không gian thoải mái cho Katherine:" Đừng có đem cái bản mặt đó nói chuyện với thằng khác, bao gồm cả tôi."
"..."
Katherine ba chấm.
Cái dáng vẻ này là điên rồi phải không?
Thay đổi nhanh như vậy, thoáng cái từ chế độ on chuyển sang off?
Cho dù nội tâm có phun tào như thế nào đi nữa, bên ngoài cô vẫn ngơ ra, đưa tay lên mặt mình sờ sờ xem.
Xác định không có gì bất thường, Katherine hiếu kì hỏi:" Bộ trông kì lắm à?"
Levi trầm mặc:" Không."
Cô càng tò mò hơn, vươn người đến bắt lấy cánh tay đang che mắt của cậu:" Vậy thì tại sao không nhìn mặt tôi?"
Thiếu niên không có ý định chống trả, ánh mắt trở nên lạnh lẽo:" Mặt chị có gì để nhìn?"
Katherine ha một tiếng, lợi dụng việc bản thân mình còn đang say mạnh miệng:" Cậu xem thường ai vậy!? Tôi là người đứng top đầu trong quân binh của Trinh Sát đoàn đó biết chưa hả?"
Levi cười nhạt:" Nơi đó thì đào ra người đẹp gì chứ."
Dáng vẻ khinh thường tỏ rõ.
Katherine cảm thấy bản thân mình sắp bị cậu làm cho tức chết rồi, cái tên nhóc này vậy mà lại có thể xem nhẹ nhan sắc của cô!
Đỉnh cao của đời người, đỉnh cao đó có biết chưa hả!?
Giận đến mức bốc khói, nếu như là ngày trước thì cô đã bỏ ra ngoài rồi, nhưng hôm nay Katherine quyết định không ra bài theo lẽ thường, ngồi dậy vươn tay phục kích đánh cậu một cái.
Levi lạnh lẽo nhìn về phía cô.
Cậu không phát ra bất cứ tiếng động nào, nhưng chỉ cần như vậy thôi cũng đủ khiến Katherine sợ ngây người.
Nhìn cái gì mà nhìn, lực đạo của tôi rất nhẹ mà.
Hai người cứ như vậy ngơ ra cả một buổi, cô là sợ tới mức chẳng dám động đậy, còn Levi là chả buồn động đậy làm gì cho mất sức.
Cứ như vậy thoải mái, không có miếng áp lực nào.
Chả bù cho Katherine, bị dọa đến thiếu điều đổ mồ hôi hột ra.
Sau khi ngồi đến tê cả chân, cô mới gắng nâng khóe môi tạo thành độ cong kì dị, cầm tay của Levi để lên mặt mình, thành thật nói:" Nhanh và chuẩn vào, tôi chuẩn bị xong rồi."
Thiếu niên miễn cưỡng búng một cái vào trán cô:" Tôi không đánh con gái vào những trường hợp không cần thiết."
Đã vậy còn đánh vào mặt, cậu không tiểu nhân như thế.
Katherine cũng không bất ngờ mấy vì hành động này của cậu, nếu như đánh thật thì người đối diện chẳng phải Levi nữa:" Vậy cậu không giận nữa sao?"
Vẻ mặt cô hiện rõ vẻ mong chờ, Levi ánh mắt thoáng qua một tia sáng lạnh, đôi con người thâm thúy nhìn thẳng về phía Katherine:" Chị trả bằng cái khác đi."
" Gì cơ?" Cô thừ ra, hỏi lại.
" Hiện tại tôi đang muốn quăng chị ra khỏi chỗ này." Sắc mặt cậu ngày càng âm trầm.
Tới nước này rồi Katherine cũng chẳng thể cố tình không muốn hiểu nữa, cô thành thật mở miệng:" Cậu muốn gì?"
Levi dáng vẻ tựa như đang suy nghĩ gì đó, vài giây sau liền lên tiếng:" Ôm tôi một cái, đến đây."
Katherine lâm vào trạng thái mơ hồ:" Chỉ ôm thôi sao?"
" Ừm, nửa tiếng là được."
Cô không hiểu nhích người tới vòng tay ôm lấy vòng eo rắn chắc hữu lực của thiếu niên, mùi gỗ hương thoang thoảng trên người cậu càng đậm hơn, quen thuộc tới mức ăn mòn đầu óc cô.
Katherine chớp chớp mắt, gục đầu bên bả vai rộng của Levi, sự rụt rè sợ sệt năm nào thật sự chỉ trong khoảnh khắc này đều bị đáng bay, cảm giác an toàn cả người cậu tỏa ra rất mãnh liệt, khiến cô vô cùng an tâm.
" Dễ dãi quá đấy." Levi cau mày nói.
Katherine mi mắt chập chờn nhắm lại:" Ừm.... Chỉ với cậu thôi."
Thiếu niên hơi cứng người:" Chỉ với tôi sao...?"
Cô triệt để nhắm mắt:" Ừm..."
Levi nhướn mày:" Buồn ngủ rồi à?"
Katherine thanh âm khe khẽ:" Ừm..."
" Vẫn ôm sao?"
" Ừm..."
"..."
Thiếu niên vươn tay chủ động ôm chặt lấy người cô, giọng nói mang theo hơi thở kiềm nén:" Sơ mi trên người chị là của tôi đúng không?"
" Ừm..."
" Chị không sợ tôi làm gì sao?"
" Ừm..."
" Chị thích ở cùng tôi?"
"..."
Katherine miễn cưỡng đáp lại cậu đến mức bản thân có chút mệt, cô thả lỏng thân thể, hoàn toàn tựa vào người cậu:" Đừng hỏi nữa, tôi buồn ngủ quá."
Từ lúc nào mà người này lại nói nhiều đến như vậy chứ?
Cô thâm tâm thầm nghĩ có lẽ chính mình nên dứt khoát ngủ luôn cho xong.
Levi nghiêm túc:" Câu cuối cùng."
Katherine nói không ra hơi:"...Vậy nhanh lên."
Thiếu niên ánh mắt lóe lên kim quang:" Chị thích tôi?"
Katherine mơ màng nghe chữ được chữ không, gật đầu cho qua:" Ừm..."
"..."
Bầu không khí an tĩnh đến quá mức, Levi chầm chậm điều chỉnh tư thế để cô kê đầu thoải mái một chút, ngữ khí bỗng nhiên trở nên có phần ôn hoà:" Vậy... được rồi."
Có lẽ... con người cậu đã không còn thuộc về chính cậu từ lâu.
Thâm tâm thiếu niên lần đầu tiên cảm nhận được sự tốt đẹp của thế giới này.
Hơi thở cực nhẹ của cô gái khiến lòng cậu an ổn, Levi cúi người hôn lên môi cô, từ nhẹ nhàng chậm chạp đến gấp gáp mất khống chế.
Katherine khó chịu theo bản năng vươn tay đẩy người cậu, thân thể thiếu niên cực kì vững chãi không chút dao động, bỏ mặc sự gượng ép của cô, tàn nhẫn cắn xuống.
" A." Katherine đau đớn kêu lên, đôi đồng tử màu đồng của cô trực tiếp mở ra, đầu óc lúc này có lẽ đã tỉnh táo hẳn, ghi hết hành vi càn rỡ của cậu vào trong tầm mắt:" Levi, cậu làm gì thế!?"
Khóe môi cô hơi phiếm hồng, rách một lớp da nhỏ bên ngoài nhưng chưa chảy máu, vết thương không có gì đáng ngại.
Nhưng vẫn đau chết đi được!
Levi người này trước giờ chưa hề kiềm nén tính khí, nhất là ở trước mặt cô.
Katherine không ngừng hiện lên suy nghĩ tương tự, mà có lẽ cô chẳng biết được, anh ở trước mặt cô đã là rất kiềm nén rồi.
Còn nói tới dáng vẻ không bị 'giam' lại kia, có cho thì chưa chắc cô đã dám nghĩ đến.
Thiếu niên đôi mắt âm trầm không khác bình thường là mấy, thanh âm khe khẽ:" Không phải chị thích tôi sao?"
Katherine vẻ mặt chấm hỏi, sau đó tỉnh táo nói:" Vậy thì thế nào?"
Chỉ vì việc đó mà cậu cắn tôi!?
Đmm, có bị điên không vậy??
Levi:" Tôi đang biểu đạt chính mình."
Katherine:"... Tôi không có nhu cầu, cảm ơn."
Nghe câu trả lời có chút không mạch lạc của cô gái, tâm tình thiếu niên chập chờn:" Nhưng tôi có, tôi muốn chị biết."
Katherine á khẩu không đáp nổi, đối diện với ánh mắt âm trầm nhưng ẩn chứa sóng trào mãnh liệt của cậu, cô chẳng biết làm cách nào, lúng túng biện đại một lí do:" Thế nhưng cậu cũng không nên làm vậy, chúng ta như này có hơi nhanh."
" Nhanh sao?" Levi tựa như nghe không hiểu lời cô nói, vươn tay cầm lấy phần tay áo dài lỏng lẻo:" Đó là đối với chị, còn tôi thì không."
"..."
Lần này cô quyết định tuân theo chủ nghĩ im lặng.
Nói không lại.
Còn chịu đựng thêm năm phút nữa thì có lẽ Katherine sẽ phát bệnh tim mất.
Trong lòng cũng có hơi dao động trước biểu hiện của thiếu niên, cô quay đầu tránh đi ánh nhìn lãnh đạm, nhấc chân chạy:" T-Tôi phải uống thêm."
Trải qua một đời người mà còn chạy đi tìm rượu để bản thân cứng rắn hơn thì cũng chỉ có mình cô.
Katherine thà tự nhận bản thân chẳng thể nào thẳng lưng trước mặt Levi còn hơn phải suy nghĩ về vấn đề mối quan hệ kì cục này trước mặt anh.
Vừa khó xử vừa không thể từ chối.
Cô không phải vì lí do sợ hãi anh hay gì, chỉ đơn giản là không muốn làm mất hòa khí.
Nhưng nếu Katherine cố gắng suy nghĩ một chút thì liền nhận ra cái hòa khí đó cũng chỉ là do cô tự biện.
Vốn dĩ khi hai người ở chung với nhau thì chẳng có miếng hòa khí nào hết.
Levi nhìn dáng vẻ hoảng hốt muốn chạy của cô cũng không có biểu lộ gì, ánh mắt cậu hơi trầm xuống, có vẻ như đang suy nghĩ một việc quan trọng.
Một tháng... là nhanh sao?
Thiếu niên u tịch con ngươi đen lại rất rõ ràng, lập tức không cần suy nghĩ nữa đứng dậy đuổi theo bóng lưng chạy trối chết của Katherine.
" Đừng uống."
Levi vươn tới bắt lấy chai rượu vừa mở nắp trong tay cô, dọa tới Katherine lui vài bước:" H-Hả?"
" Đã nói thích tôi thì nên nghe lời, tôi cũng chỉ muốn tốt cho chị, bởi sau khi uống xong, bản thân tôi cũng chẳng thể kiềm nén được đâu."
" Được rồi." Đối mặt với lời lẽ thích đáng của thiếu niên, cô nghiêm túc nghĩ nghĩ liền thấy khá đúng, ngoan ngoãn quay trở về phòng.
Không uống thì không uống.
Chả sao hết.
Vốn đang định yên vị đánh một giấc sau chuỗi thời gian mệt mỏi vừa nãy, thì người đối diện đã làm một hành động xuýt chút nữa khiến Katherine chết đứng.
Levi cực kì tự nhiên đi vào phòng cô dọn dẹp sạch sẽ một hồi, sau đó vẫy tay với người nào đó còn đang há hốc miệng đứng ngoaì:" Vào đây."
Katherine:"..."
Vào cái cóc khô nhà cậu ấy!
Chỉ dám nghĩ nhưng không dám mắng - Katherine như một con rô bốt được cài đặt chương trình, lúng ta lúng túng bước vào trong:" Ngủ như vậy được sao...?"
Levi gật đầu:" Đã dọn qua, có thể nằm."
"..."
Cậu đừng có cố tình hiểu lệch ý của tôi!
Chả biết Levi có thực sự nghe hiểu hay không, nhưng thiên định hôm nay đã quyết, cô nhất định phải ngủ ở chỗ này.
Nằm trên giường mà vẫn không có nổi cảm giác chân thực, Katherine dưới bụng hơi xót, có lẽ là vì chưa ăn mà đã uống rượu nên mới như vậy.
Levi tinh tường nhận ra biểu hiện có điểm kì quái của cô, ngữ khí thiếu niên thoáng dịu dàng:" Qua đây."
Thanh âm u lãnh vang lên kéo Katherine trở về, cô ánh mắt hơi miễn cưỡng do dự, sau đó liền bị cậu thô bạo ôm tới:" Giả điếc giỏi thật."
Katherine:"..."
Đều là học tập cậu lúc lớn mà ra.
Danh sư xuất cao đồ, quá khen.
Lời lẽ chỉ biết giấu trong lòng, Katherine co người lại trong lòng Levi, bàn tay thiếu niên phi thường ấm áp xoa xoa bụng cô.
Cơn đau cứ vậy qua đi, Katherine bị cậu xoa đến có chút thoải mái, thất thần mở miệng:" Nay tôi có nhã hứng, kể cho cậu nghe một chuyện."
" Bữa trước khi mua đống rượu đó, có một anh trai bên đường kể mạch lạc khá hay, làm tôi cười đến quên mất việc tức g-"
Nói đến mấy chữ này, cô vô cùng thức thời ngậm mỏ lại.
Levi ánh mắt lóe tia sáng, bàn tay đang làm việc trong chốc lát dừng lại:" Chị... cười với người kia?"
Katherine thở phào nhẹ nhõm một hơi:" Ừm."
May mà không bắt đúng trọng điểm.
Nếu như anh ta mà hỏi trúng thì chẳng phải cô nhất định gượng ép nói ra việc chính bản thân Levi nấu ăn kém tới trình độ nào hay sao!?
Làm vậy chi bằng dùng một đao chém chết cô đi cho thống khoái.
Nhưng mà điều Katherine không ngờ đến chính là, cái trọng điểm này còn không thật sự đáng sợ bằng chuyện sắp xảy ra tiếp theo.
Thiếu niên bên cạnh đột ngột xoay người ngăn cản tầm mắt của cô, khuôn mặt âm trầm không chút dao động đi xuống, hôn lên cánh môi tái nhợt vì vết thương nhỏ kia.
Katherine nghiêng người muốn thoát khỏi lại đột ngột bị cậu giữ chặt.
Tay của Levi đặt bên hông cô bắt đầu không nhân từ làm rách y phục của chính mình, áo sơ mi trắng bị thiếu niên tàn nhẫn kéo xuống, lộ ra bả vai một mảnh trắng nõn.
Nhận thấy người bên dưới có hơi hoảng hốt kéo lại tay áo, Levi cười nhạt:" Vừa nãy chị nói không sợ tôi làm gì, hiện tại là thế nào?"
Katherine trợn mắt không đáp nổi.
Vừa nãy cô mắt mù, thật sự.
Thiếu niên cúi người cắn lên cần cổ cô tạo nên dấu vết khiến người ta khó xử:" Như vậy là được."
Katherine:"..."
Được chỗ nào vậy? Chỉ cho cô được không?
Tam U trong không gian thanh âm lại ngay lúc này đột ngột vang lên:" Thời gian quay về kết thúc, nên rời đi thôi."
" Cho cô một phút nán lại."
Không kịp tiếp thu Katherine cuối cùng phải cắn răng tiếp thu, cô biết dù hiện tại bản thân biến mất trước mặt anh thì Levi cũng chẳng hay, nhưng con cá xấu xí kia có cần phải biết trưng cầu thời điểm như vậy không!?
Sớm không tới muộn không tới, lại tới vào lúc cô một thân quần áo không chỉnh tề như thế này!?
Thời gian một phút không cho Katherine cơ hội nghĩ nhiều, cô vươn tay ôm chặt lấy thiếu niên đang chiếm thế thượng phong bên trên, thanh âm khe khẽ:" Tôi phải đi rồi..."
" Hẹn gặp lại, Levi."
Con ngươi thiếu niên rụt lại, ngay lúc kết thúc câu nói kia, cả người Katherine bỗng chốc tan biến.
Một tháng này, tựa như mơ.
...