Like và comment trước khi vèo truyện nò :
P/s: Đừng để ý lỗi chính tả nho, rất yêu :
...
Giữa trưa, hai người ngồi trên giường cùng nhau loay hoay tìm cách xử lí, Katherine gần như sắp khóc tới nơi:" Sao anh không nói sớm chứ!"
Levi oán về:" Tôi cũng đâu biết em lại làm chuyện ngu ngốc đến mức này."
Cô xì mũi không thèm chấp với anh, ồ một tiếng lập tức thả lỏng:" Khi trước không phải anh là tội phạm sao? Mau đến mở khóa đi."
Levi lạnh nhạt đạp nát hi vọng của cô:" Cái chìa khóa đó là đồ định chế, cơ quan bên trong rất cứng, lỗ khóa lại nhỏ, phải dùng thép hàn cả tháng mới sử dụng được."
" Em nghĩ tôi thiên tài đến mức chỉ dùng cọng dây ráp một hồi liền có thể sao?"
Ngây thơ.
Katherine hóa đá:" Anh làm chi rắc rối dữ vậy..?"
Levi liếc mắt:" Đề phòng em dễ dàng mở khóa chạy."
Katherine:"..."
Được rồi, được rồi, tất cả là do em sai.
Cô giật giật khóe mắt, rầu rĩ hỏi:" Vậy chúng ta mấy ngày này đều phải sống như thế sao?"
Anh gật đầu, dáng vẻ bình thường tựa như chẳng xảy ra chuyện gì:" Ừ."
Đoạn anh hơi dừng lại, khóe môi hơi nhấc lên tạo thành độ cong mờ nhạt:" Chẳng phải em nói muốn bồi tôi / còn gì?"
" Chủ động chiều chuộng như vậy, tôi không ngại đâu."
Katherine:"..."
Chân thành khuyên anh làm người đi.
Trực tiếp bị câu nói này của người kia công kích cho câm nín, Katherine lẳng lặng nhìn cái còng trên tay, âm thầm rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
" Tới giờ phải nấu cháo rồi." Levi nhìn đồng hồ, hơi nhíu mày nói.
Cô vẫn còn ngơ ngác ngồi trên giường, cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của anh rơi trên người mình, mới hơi ngẩng đầu đáp lại.
Muốn nấu thì tự anh nấu, nhìn cô như vậy làm gì?
Nhận thấy đồng tử của Katherine lóe qua tia mờ mịt nhàn nhạt, Levi lui người ra sau vài bước, dùng tác dụng của còng tay, trực tiếp khiến cô lảo đảo.
Ngụ ý muốn nói: Em không đi làm sao tôi đi?
Vì thế nên cuối cùng Katherine vẫn đành phải theo anh xuống sau bếp phụ việc, cô tay chân vụng về, đó giờ ngoại trừ biết ăn vẫn là biết ăn, đối với cái bếp quả thực xa lạ.
Mà người đối diện lại thuần thục vo gạo, điêu luyện đến không tả được, Katherine ngược lại chỉ ngồi bắt lò, lại bị khói hun làm cho lấm lem hết cả mặt.
Trận chiến với đống củi lần này, thật sự là long trời lở đất.
Đợi đến khi cái nồi được bắt lên, cô mới được anh lôi kéo rời đi.
Sắc mặt Levi rất khó coi, lạnh lùng nói:" Dơ chết được, mau đi tắm."
Katherine không có ý tốt cười cười, tay còn lại lén lút mò ra sau nắm vào một đống bụi than, đứng dậy chọi thẳng vào mặt anh.
Này thì chê cô dơ.
Cho chừa.
"..."
Khoảng không gian bỗng chốc im lặng hẳn.
Gió lạnh hồi hộp thổi qua.
Nụ cười trên mặt Katherine vụt tắt, đối diện với đôi con ngươi màu đen âm trầm đặc trưng của Levi, cô không đợi anh kịp nói lời gì, bán sống bán chết nhận lỗi:" Đừng, em sai rồi!"
Nói xong liền định quay lưng bỏ chạy, nhưng cọng dây xích trên tay trực tiếp kéo ngược cô trở về.
Katherine:"..."
Kiếp trước tạo cái nghiệp gì thế này?
Levi yên lặng nhìn cô nhảy nhót một hồi rốt cuộc cũng động, anh nghiêng người nắm lấy tay cô, lạnh lùng nói:" Hiện tại tôi rất muốn gϊếŧ chết em."
Katherine:" Đừng nói nữa, chính em còn muốn gϊếŧ chết mình."
Quả thực ngu ngốc mà!
Bột than làm cho khuôn mặt cương nghị của anh hơi bê bết, nhưng vẫn như cũ khó gần, khiến cô nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, giả vờ đáng thương:" Levi, em xin lỗi, em sai rồi."
Đời này cô còn chưa có hèn hạ trước mặt ai như vậy!
Cái còng tay chết tiệt này!
Trong lòng âm thầm gào thét nhưng bên ngoài Katherine vẫn vô cùng ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi, cô không dám ngẩng lên nhìn anh, bởi vì Levi chỉ cần dùng ánh mắt thôi là đã lăn trì cô thành muôn mảnh.
Rốt cuộc anh cũng không có thật sự làm cái gì, chỉ nhàn nhạt nói:" Tôi muốn tắm, quá bẩn."
Chỉ một giây thôi anh cũng không chịu được.
Katherine đờ người bị anh lôi đi một mạch, không hiểu thấu đã đứng trước cửa phòng tắm từ lúc nào.
Cô gượng gạo mở miệng:" E-Em đứng đợi ở bên ngoài!"
Levi lẳng lặng nhìn người đối diện tự ái trốn tránh cũng không nói gì, lạnh mặt bước vào nhà tắm cởϊ qυầи áo.
Cửa chỉ bị khép lại đôi chút, không có thật sự bị đóng, nguyên nhân là do còng tay.
Katherine nghe tiếng nước ào ào bên trong, đầu óc đã không thể kiểm soát nổi tưởng tượng đến đường cơ bắp trên thân thể anh.
Hai người chỉ cách nhau một khoảng, cô chỉ cần vươn tay một chút liền có thể chạm đến anh.
Katherine thầm hét lắc đầu.
Tỉnh táo lại!
Tỉnh táo lại!
Nếu mi còn muốn sống thì cảm phiền đừng nghĩ nữa!
Cô dùng tay còn lại vuốt vuốt ngực mình, lặng lẽ niệm một trăm lần may mắn.
Thực tốt, còn chưa có chết.
Katherine giật giật dây xích:" Levi, em muốn uống nước nóng."
Giọng nói của anh gần như hòa vào tiếng nước chảy, nói:" Hạ nhiệt thì phải dùng nước lạnh."
Cái này anh rất quen thuộc.
Cô chưa nhận ra cái gì, âm thầm cảm thấy đúng đắn, gật gật đầu:" Vậy thì nước lạnh."
Lời buông khỏi miệng mới cảm thấy có chút không đúng, Katherine âm thầm suy nghĩ lại, đợi dến khi phát hiện vấn đề, mặt cô nóng ran lên, ấu trí quát:" Em muốn hạ nhiệt hồi nào?! Anh nghĩ cái gì đấy?"
Tiếng nước chảy bên trong chợt tắt, Katherine nhướn mày tự tin nghĩ, lần này dù có nói thế nào thì bản thân vẫn chiếm lý, tuyệt đối không thể ăn thiệt thòi vào tay anh.
Levi từ trong phòng bước ra, sơ mi trên người được cài nút gọn gàng, trên áo không có bất kì nếp nhăn nào, quần thun rộng phối cùng khiến anh trông nề nếp kỉ cương hơn.
Katherine không sợ can đảm trừng mắt.
Levi cầm lấy tay cô hôn lên, hương thảo mộc từ trên người anh tỏa ra nhàn nhạt, mặt mày đẹp đẽ đến không có thiên lý, làm tim người đối diện khẽ hẫng một nhịp.
Katherine ánh mắt hơi yếu đi vì kinh sợ, không tiếng động chờ đợi.
Anh đổi địa điểm, nhẹ nhàng hôn đến cánh môi của cô gái, thanh âm đều đều lại rõ ràng:" Tôi nghĩ muốn em."
" Có được không?"
Con ngươi màu hổ phách rục rịch, cơn nóng bức từ trên người Levi truyền đến khiến cô hơi tỉnh ra, yếu ớt nói:" Em... "
Dù không muốn từ chối anh, nhưng bản năng Katherine vẫn còn kiêng kị.
Cô chưa từng trải qua loại chuyện này lần nào, trong mơ không thể tính, bởi vì mơ cũng chỉ là mơ thôi.
Katherine dựa vào lòng anh, khẽ hỏi:" Anh chờ em nhé?"
Người nọ ánh mắt đạm bạc vòng tay ôm lấy cô, ngữ khí ôn nhu đến cực điểm:" Ừ, tôi chờ."
Chờ em thật sự sẵn sàng.
Katherine nổi hứng trêu chọc:" Mặt em còn dính bụi than đó, anh không sợ bẩn sao?"
Levi nhướn mày:" Trên đời này thứ tôi không sợ nhất là bẩn."
Bình thường muốn giữ sạch sẽ, chẳng qua là thói quen thôi.
Loại thói quen này, cứ vậy mà duy trì hơn năm.
Nghe câu trả lời không mặn không nhạt của anh, khóe mắt cô hơi nóng lên, tay vươn ra đằng sau vuốt vuốt lấy tấm lưng rộng lớn, khẽ nói:" Nhưng em không muốn anh bẩn."
Cảm nhận được thân thể người nọ hơi khựng lại, cô tiếp tục:" Levi, anh là người em trân trọng nhất trên cuộc đời này, cho nên em muốn cẩn thận bảo vệ anh, khiến anh cảm nhận được sự an toàn vĩ đại nhất thế giới."
Đáy mắt Levi tràn ra cơn thủy triều thật nhỏ, anh hỏi:" Dù tôi đã từng bị người ta dẫm đạp dưới chân, em vẫn thấy sạch sẽ sao?"
Katherine gật đầu:" Ừm."
Levi:" Dù hai bàn tay tôi dính đầy máu người, vẫn thấy vậy sao?"
Cô khẽ cười:" Ừm."
Levi cau mày:" Dù cho- "
Katherine bất đắc dĩ nói:" Không bẩn là không bẩn, sao hôm nay anh ấu trĩ vậy?"
Levi siết bả vai cô, ngữ khí đều đều chậm rãi:" Bởi vì tôi rất vui."
Anh không nghĩ tới, trong mắt cô mình lại là người tốt đẹp đến thế.
Katherine ngẩng đầu nhìn đến sắc mặt lạnh lùng của Levi, khóe môi cô hơi cong lên, nâng tay đặt lên ngực trái anh, nói:" Tim đập nhanh như vậy mà lại có thể giữ nguyên bộ dạng này, lợi hại nha."
Đối diện với đôi con ngươi hổ phách của cô, đồng tử màu đen đậm của anh hơi giãn ra, đáp:" Từ trước tới giờ chưa có bất kì người nào có thể khiến tôi bày ra nhiều trạng thái đến thế."
" Trước đó tim tôi từng ngừng đập vì em, hiện tại, cũng vì em mà trở nên gấp gáp."
Nói đoạn, đôi mắt anh ánh lên tia yếu ớt mơ hồ:" Bởi vậy nên đừng đi nữa, một lần lại một lần, em như vậy không khác gì bức điên tôi."
Thanh âm Levi thật thấp lại khàn khàn, tựa như một người có thể tan vỡ bất kì lúc nào, muốn vươn tay dùng chút sức lực cuối cùng để níu kéo cô.
Katherine duỗi tay siết lấy eo anh, mù quáng gật đầu:" Em không đi, vĩnh viền đều bồi bên cạnh anh."
Levi không phản ứng gì, hai người cứ như vậy ôm nhau một hồi, đợi đến khi cô phát hiện ra trên sơ mi đã bị mình cọ ra một ít than, mới cười cười buông lỏng tay:" Sao cũng được, trước để em tắm lại đã."
Cái mặt đẹp này của cô sắp giữ không nổi nữa rồi!
Katherine thoát khỏi vòng ôm, cô tinh ý phát hiện đáy mắt anh hơi mất mát, liền nói:" Tắm xong lại có thể ôm."
Người đối diện khẩu thị tâm phi:" Ai muốn cùng em ôm?"
Cô nhún vai, giả vờ định đi vào trong:" Không muốn thì thôi, là em tự đa tình rồi."
( Viêm Đề:" 'Là em tự đa tình' là bài hát ta siu thích á, mụi ngừi có hứng thú thì nghe thử nhơ :((." )
Levi nhanh chóng tiến tới bắt lấy tay cô, ngữ khí nhàn nhạt:" Nếu em muốn thì có thể."
Katherine không tiện vạch trần, lễ phép đáp:" Vinh hạnh thật đó."
Levi:"..."
Ý tứ châm biếm của em thật sự quá rõ ràng.
Cô cười cười đi vào trong xả nước, tiếng chảy ào ạt hòa lẫn với âm thanh quần áo ma sát, khiến bầu không khí bao quanh trở nên hơi lạ lùng.
Katherine liếc mắt nhìn bóng người quay lưng ngồi dựa vào cửa, khẽ lên tiếng:" Anh muốn vào không?"
Tuy không thấy được biểu cảm trên khuôn mặt anh, nhưng cô thoáng thấy cái bóng bên ngoài hơi khựng lại, sau đó là thanh âm lạnh nhạt vang lên:" Em muốn thì tôi vào."
Nụ cười trêu chọc trên khóe môi hơi cứng lại, Katherine nghiêm túc buông một câu:" À không, em chỉ đùa thôi."
Bên ngoài truyền vào tiếng cười trầm thấp, trong nhà này ngoại trừ cô là sinh vật sống thì cũng chỉ còn anh.
Từ trước tới giờ số lần Levi cười rất hiếm, dù chỉ là mỉm cười cũng không có, chứ đừng nói tới loại cười ra tiếng thế này.
Katherine bị cảm giác thành tựu đánh cho không kịp trở tay, cô nghiêng người men theo còng xích nắm lấy tay anh, chân thành nói:" Sau này, cười nhiều một chút."
Tay người nọ khẽ siết chặt, thanh âm bị ép xuống thật thấp:" Thay đồ xong rồi?"
Cô ngơ ngác không hiểu lắm, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:" Ừm."
Vừa dứt lời, tay bên ngoài bỗng bị một lực mạnh kéo ra, may mà Katherine kịp đẩy cửa, nếu không thì chắc đã bị đập no.
" Anh làm cái gì vậy?" Cô nhíu mày gắt gỏng, trên người còn đọng lại vài giọt nước trong suốt lọt thẳng vào lòng anh, làn da mát mẻ đụng vào thân thể tựa như chạm phải một cái bếp lò.
Levi chầm rì rì nói:" Giải nhiệt."
Katherine:"..."
Không biết nói gì hơn.
Cô vẻ mặt lộ ra biểu tình phức tạp, khẽ nhắc nhở:" Anh không đi lo lắng cho nồi cháo sao?"
Bàn tay chế trụ trên người bỗng nhiên thả lỏng, Katherine thở hắt ra một hơi đứng dậy cùng anh, lẳng lặng đi ra sau bếp.
Nồi cháo vẫn êm ru trước đống than cháy hồng, bọt trắng bên trên đông lại thành từng đoàn nho nhỏ, Levi nhanh chóng dùng muôi vớt hết ra.
Vẻ mặt anh điềm tĩnh lại lạnh nhạt mười phần, nhìn như đã làm chuyện này đến quá mức quen thuộc.
" Cốc cốc."
Cửa bị gõ vào hai tiếng, Levi vốn không có ý định đi mở, rốt cuộc người kia cũng không dừng lại, dường như muốn chơi trò so kiên nhẫn với anh.
Levi bị gõ đến phiền, vứt mạnh cái muôi xuống bàn, sau đó âm trầm tiến đến mở cửa.
Người bên ngoài không phải ai xa lạ, là Isabel.
Katherine ở sau lưng anh trộm liếc mắt nhìn cô ấy cười một cái.
Isabel hì hì hai tiếng, bên má trái của cô ấy vẫn còn hơi sưng, chắc là dấu vết của việc Levi tẩn cho một trận hôm bữa.
Isabel móc trong túi áo một tờ giấy, đưa cho Levi:" Nè, đây là địa chỉ của bữa tiệc khôi phục thân phận cho chị hai tối nay, đồng thời chúc mừng chị ấy trở về, anh trai nhất định phải dẫn chị theo đấy nhá."
Levi biểu tình nhạt nhẽo, tay cầm then cửa không có ý định nhận lấy.
Isabel bĩu môi, nhanh nhẹn nhướn người nhét vào trong tay Katherine ở đằng sau, chạy đi:" Chị là chủ bữa tiệc, nhất định phải đến đó!"
Katherine mặt mày rối rắm đáp:" Được."
Cô nhìn qua bên cạnh, quả nhiên sắc mặt Levi đã đen thành đáy nồi rồi.
Trước khi anh kịp phát giận, cô nhanh chóng cầm lấy bàn tay rộng lớn của anh đặt lên tờ giấy, cười cười nói:" Nếu Levi không cho em đi thì em không đi."
Khí lạnh tràn lan nháy mắt bị rút sạch, đôi con ngươi đen lạnh của anh lóe lên tia ôn hòa hiếm có, lãnh đạm thanh âm vang vang:" Tôi không phải không cho em đi."
" Chỉ là ở đó rất phức tạp, lại có quá nhiều món không tốt cho sức khỏe, bao tử em không tốt, đừng làm liều."
Cô hơi ngạc nhiên nhìn anh, khóe môi bỗng cong cong hiện lên nụ cười:" Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không ăn những thứ không tốt."
Levi nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay, thanh âm đè ép thật thấp:" Được..."
Katherine ngẩng đầu, lấy lòng hỏi:" Vậy em có thể đi sao?"
Anh nhìn cô, gật gật đáp:" Có thể."
Katherine áp đầu vào cổ anh:" Anh sẽ đi cùng em sao?"
Levi cau mày:" Em không muốn tôi theo?"
Cô cười vội hai tiếng:" Không phải như vậy, em chỉ hỏi thôi, đó giờ anh đâu có thích mấy bữa tiệc thế này."
Levi không phủ nhận:" Ừ, nhưng em quan trọng hơn sở thích của tôi, hiện tại sức khỏe của em không tốt, nếu lại xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?"
Katherine rầm rì:" Em cũng đâu có yếu đến vậy..."
Levi nhìn cô:" Nhưng em yếu hơn tôi."
Katherine trừng mắt:" Anh đừng có so với em! Mạnh như vậy thì ai mà so nổi chứ!"
Vượt qua ngoài tầm với của nhân loại rồi, ok?
Cô tức giận:" Em muốn về phòng."
Levi duỗi tay đổ nước tắt lửa bếp, đem cháo trong nồi múc ra bát nhỏ, nói:" Ăn trước đã."
Katherine không thể cãi lời, đành hậm hực ăn vài miếng rồi cùng anh quay về phòng.
...