Ảnh đầu chương chính là của Tam gia, hôm nay trả lại sân khấu cho cục dàng của tôi :
Mấy cô like và comment ( follow tôi càng vui ) để tiếp tục ủng hộ truyện nha •~•
Rất yêu :
---
Trong căn nhà gỗ quen thuộc.
Katherine cầm tờ kiểm tra thường kì của Kayaki trên tay, lướt qua nàng một bài đáp án.
...
Thuần một sắc C.
"..."
" Kayaki Ackerman!!"
Cô buồn bực cầm một xấp bài kiểm tra điểm thấp lè tè đi đến sô pha, nơi cô gái nhỏ đang xem phim hoạt hình.
Kayaki giật mình quay phắt người lại, nhận ra người nào đó đang nổi trận lôi đình, đồng thời nhìn bản thân với ánh mắt cực kì hung ác, nàng giả ngốc tuột người xuống ghế, thanh âm nhỏ vang lên:" Mami tìm con có chuyện gì nha? "
Thâm tâm thì niệm chú thôi miên bản thân phải thật điềm tĩnh trăm lần, ngoài mặt thì ngốc ngốc bán manh.
Sagami ngồi bên cạnh nhìn xấp giấy trên tay Katherine liền tự mình hiểu, cậu làm một bản mặt lạnh cố hết sức tránh xa Kayaki, cật lực đè ép cảm giác tồn tại xuống thấp nhất.
Rõ ràng là biểu hiện chẳng muốn dính vào.
Katherine tức giận quăng bài kiểm tra xuống bàn, mấy tờ giấy tựa như lá rụng mùa thu rơi lả tả, Kayaki thoáng rùng mình một cái, trong lòng thầm khóc đến hoa lê đái vũ.
Nàng thật không ngờ đến, giấu kĩ như vậy vẫn bị phát hiện.
Chưa đợi người nào đó nổi trận lôi đình, Kayaki nhanh chóng bò tới bên người cô, mếu máo:" Huhu, mami ơi, lần sau Kayaki nhất định sẽ chăm chỉ hơn mà."
Katherine day day thái dương, nhíu mày xách đứa nhóc đang bán manh với mình lên như một con gấu con, gằn giọng:" Trong đầu con nghĩ cái gì thế?! Bài kiểm tra đơn giản đến vậy mà cũng có thể làm sai được?"
" Đã vậy còn không biết dùng phương pháp loại trừ, hai mươi câu mà khoanh có một chữ duy nhất là sao!?"
"..."
Kayaki bĩu môi lầm bầm:" Khoanh một chữ còn đúng được năm câu, khoanh bừa thì chả đúng câu nào."
Katherine thật sự khùng lên:" Còn dám nói!?"
" A a a! Mami ơi con biết sai rồi, tha cho con lần này đi." Cô gái nhỏ mếu máo khóc, đôi mắt đen thuần xinh đẹp đáng thương nhìn cô.
" Chiều này không làm bài tập xong thì có mà khỏi ăn cơm." Katherine cực kì giữ vững lập trường, không chút cảm tình đi vào trong phòng.
Kayaki hóa đá, rạn nứt tại chỗ.
Sagami lia mắt nhìn biểu hiện của nàng, từ đầu tới cuối không phát biểu cái gì, quay đầu mở cửa rời đi.
Cơn gió lạnh hiu hắt thổi vào.
Kayaki hắt xì một tiếng, nước mắt đã thu lại từ bao giờ, biểu cảm vô thần nhìn trần nhà.
Xong, cuộc đời nghiệt ngã này của nàng sắp kết thúc rồi.
Kayaki rũ mi mắt, cảm giác hối hận lan tràn, sớm biết như thế thì đáng lẽ nàng nên chọn cha mẹ ngốc một chút, sinh ra ở thế giới ngốc một tí, thế nào lại đến một chỗ thế này?
Sống không được, thì đành phải sống tiếp thôi.
Bởi vì muốn Kayaki đi chết là chuyện không thể nào, cắt cổ tay thì nàng lại thật sợ đau, siết cổ hay nhảy sông đều sẽ bị nghẹt thở, rất buồn nôn, trực tiếp đâm đầu tự tử càng không được, lỡ như không đủ mạnh, chấn động não rồi càng ngốc hơn bây giờ thì phải làm sao!?
...
Kayaki xoa xoa cái đầu nhỏ của mình, nàng không thể tưởng tượng thêm được nữa.
Quá kinh khủng rồi.
Bao tử vào lúc này lại ùng ục kêu hai tiếng, Kayaki uất nghẹn một hơi, bĩu môi đem con heo đất trên đầu tủ vọt thẳng ra cửa.
Không cho ăn thì nàng sẽ tự lấy tiền tiết kiệm mua đồ ăn.
Muốn quật ngã nàng bằng cách bỏ đói sao?
Đừng hòng!
Kayaki cẩn thận đem cửa đóng lại, sau đó chạy ra chỗ con hẻm nhỏ đầu đường, vươn tay nhặt lấy hòn đá cuội bên cạnh, đục ra một cái lỗ trên người con heo.
Bên trong chỉ là tiền nàng tiết kiệm trong một tháng qua nên cũng không nhiều lắm, đếm sơ thì chỉ đủ mua một cái bánh bao nhân thịt.
Cô gái nhỏ nhíu nhíu mày, tuy là nàng thích ăn thịt, nhưng nếu như ăn bánh không nhân thì sẽ no hơn.
Kayaki thở ra một hơi.
Thôi thì vì cuộc sống dư dả sau này, nàng đành phải ăn chay vậy.
Nhanh chóng mua được ba cái bánh bao nhỏ ở đoạn ngã rẽ, Kayaki vừa đi vừa nhấm nháp mùi vị thơm phức của nó, định bụng ăn xong sẽ đi đến nhà chú Eren, nhưng nàng càng nghĩ càng cảm thấy không ổn.
Lỡ như chú Eren lợi dụng sự tin tưởng của nàng, đem chuyện này báo cho baba thì làm sao bây giờ?
Tới chừng đó đảm bảo kết cục của nàng sẽ thực thảm a!
Trong lúc Kayaki đang đau đầu vì chuyện chỗ ở, đám người ở bên đường không hiểu bu đầy lại một nơi, lập tức làm khơi dậy lòng hiếu kì của nàng.
Dựa vào thân hình nhỏ nhắn, Kayaki thành công lẫn vào bọn họ, ở giữa trung tâm vòng tròn, thiếu niên khoanh tay ngồi xổm trước mặt đám quý tộc vận chuyển hàng trái phép, khuôn mặt xinh đẹp thập phần không có tí uy áp nào.
Đám quan nhân quý tộc kia liên tục dập đầu kêu réo xin tha, nước mắt nước mũi tèm lem dính vào nhau, nào còn bộ dạng kiêu ngạo hống hách như trước.
" Giao toàn bộ giấy thông hành cùng vàng thỏi ra đây." Thiếu niên đập nhẹ con dao xuống đất, thanh âm lạnh nhạt nói.
" V-Vâng!"
Đám quý tộc đầu hàng lập tức sai người phía sau đem hết giấy tờ cùng một túi vàng thỏi đi đến, run rẩy chuyển qua tay người đối diện.
Thiếu niên không có quá nhiều biểu tình, trực tiếp nhận lấy toàn bộ nhét vào tay áo, ngữ khí đều đặn thong dong:" Lần sau còn bán loại mặt hàng như thế này nữa... thì ngươi chết chắc."
Kayaki bị dáng vẻ tiêu soái của thiếu niên làm cho thất thần giây lát, đến khi nhận ra người sắp đi mất, nàng liền gấp gáp đuổi theo, kêu lên:" Anh gì ơi khoan đi đã! Đứng lại nói chuyện một chút đi mà!?"
Thiếu niên dừng chân, miễn cưỡng hỏi:" Chuyện gì?"
Kayaki theo thói quen tung ra tuyệt chiêu của mình, bán manh nói:" Nhận em làm đệ tử có được không?"
"..."
" Không có nhu cầu, cảm ơn." Thiếu niên hơi nghẹn họng, cuối cùng bất đắc dĩ buông một câu.
Thấy người đối diện toan bỏ đi, nàng lập tức ăn vạ bám lấy vạt áo hắn, thanh âm nhu nhu mềm mại:" Không thu nhận thì chúng ta cũng có thể kết bái huynh muội."
"..."
Thiếu niên lập tức cự tuyệt:" Không muốn."
Kayaki vốn chính là thể loại người ai dính vào liền khó dứt ra được, cơ mặt cũng rèn luyện rất tốt, tươi cười như một đóa hoa nói:" Thế nói cho em biết tên của anh nhé? Sau này ở cùng, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau."
"..."
Bắt đầu nghe không hiểu tiếng người rồi phải không?
Thiếu niên có dấu hiệu mất kiên nhẫn, ngữ khí lành lạnh không tốt lắm:" Nói tên xong sẽ được rời đi?"
Kayaki hàm hồ ừm một tiếng.
" Tam U."
Thanh âm người đối diện phi thường mát lạnh, tựa như khe suối trong vắt va đập vào tảng đá, róc rách róc rách.
Kayaki nghe thấy câu trả lời ưng thuận, lập tức ngọt ngào kêu lên:" Tiểu Tam ca."
" Sau này cảm phiền Tiểu Tam ca giúp đỡ em."
Tam U:"..."
Chết rồi, sắp không kiềm lại được nắm đấm nhỏ của mình.
Tam U không cao hứng, mái tóc màu hồng nhạt bị làm cho lộn xộn cả lên, lắc đầu nói:" Ta đi đây."
" Được."
Kayaki sảng khoái đồng ý như vậy ngược lại khiến Tam U cảm thấy không bình thường, hắn từ từ di chuyển bước chân, quả nhiên cô gái nhỏ bên kia cũng bắt đầu dịch qua một chút, duy trì khoảng cách không xa không gần.
"..."
Được rồi, dù sao thì cũng chỉ là một đứa con nít, so đo làm gì?
Tam U day day thái dương, rốt cuộc cũng không còn cách nào đầu hàng, vươn tay nói:" Nắm đi."
Kayaki thụ sủng nhược kinh, thế nhưng cũng không nề hà gì, lập tức đem tay nhỏ đưa đến, mặc cho hắn dắt mình đi.
Nàng không sợ bị lừa gạt, tâm ý của người này rất rõ ràng, nếu như muốn bắt cóc nàng, tuyệt đối ngay từ câu đầu tiên liền nhận thấy được ý đồ, Kayaki bày ra vẻ mặt vừa manh lại vừa ngu ngốc như vậy, bất kì tên tội phạm nào nhìn qua đều sẽ cảm thấy cô gái nhỏ thật dễ lừa.
Chỉ là ai lừa ai, còn thật sự không biết.
Trái lại, Tam U bên này đến lạc mềm buộc chặt chẳng thèm chơi, trực tiếp muốn đuổi nàng đi.
Kayaki quan sát sắc mặt của hắn, đều không thấy chút xíu ngụy trang nào, thiếu niên lành mạnh như vậy, tuyệt đối là người tốt.
Với cả biểu hiện vừa nãy của hắn thoạt nhìn quá mức lợi hại, làm bảo tiêu của nàng thì thật hoàn mỹ.
Kayaki điên cuồng tính toán một hồi, rất nhanh liền được dẫn đến một căn nhà gỗ nhỏ, Tam U buông tay nàng, tiến tới lấy chìa khóa mở cửa.
Nhìn tới chùm chìa khóa bằng bạc trong tay hắn, Kayaki âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
T-Thật có tiền nha.
Nàng bỗng chốc có cảm giác giống như chính mình bắt đại một cọng hành tươi ven đường, hiện giờ có người nói cho nàng biết, cọng hành đó thật sự là một con rùa vàng.
" Tiểu Tam ca."
Kayaki kêu càng ngày càng nhuần nhuyễn, thanh âm mềm mềm ngọt ngào, làm cho người ta muốn tiến tới đem nàng ôm vào lòng, bảo vệ thật tốt.
Thế nhưng Tam U không phải người bình thường, một tiếng này trực tiếp làm hắn nổi da gà.
Thiếu niên quay đầu, thành thật hướng về phía nàng nhận xét:" Rất mắc ói."
Kayaki:"..."
Một dao này, đâm thấu tim.
Phũ phàng như vậy với một cô gái nhỏ xinh xắn như nàng, đây còn là người sao!?
Đả kích nhanh chóng qua đi, may mà nàng học cách kiềm chế cảm xúc rất tốt, mặt nạ tươi cười từ trước đến giờ chưa ai có thể đem nó làm nứt đôi được, Kayaki xoa xoa bụng, bĩu môi nói:" Em muốn ăn thịt."
Tam U đang định lấy vàng thỏi từ trong tay áo ra, nghe xong liền đột ngột dừng động tác, từ từ nhét trở về.
"..."
Khóe mắt Kayaki hơi giật một cái, cục tức nghẹn giữa cổ họng bị nàng ép vào, nói:" Tiểu Tam, có thể không?"
Một tiếng 'ca' đằng sau, hắn không xứng!
Thiếu niên rõ ràng bị danh hiệu quen thuộc này làm cho hơi khựng lại, không hiểu thấu nhấp nhấp môi, cuối cùng vẫn đem mấy đồng vàng nhỏ trong túi ra, gật đầu:" Ừm."
Kayaki không ngờ đến việc bản thân bạo phát tính tình mà hắn lại dễ dàng chấp nhận như vậy, hoàn toàn không giống với những người nàng tiếp xúc trước đây tí nào.
Ví như chú Armin hay chị Isabel đều cực kì yêu thích dáng vẻ manh manh, đáng yêu của nàng, nào có chỗ giống với cái người đối diện này.
Dễ thương không thích, thích bà chằn hả!?
Kayaki âm thầm cào xé một hồi, rốt cuộc cũng không phát ngôn thêm cái gì, vui vẻ cầm lấy bàn tay xinh đẹp của thiếu niên, nhảy chân sáo bám đuôi hắn.
Tam U dắt theo cô gái nhỏ đi đến một tiệm mì, vẻ bề ngoài của hai người vốn dĩ cực kì bắt mắt, đi qua chỗ nào đều sẽ trở thành tâm điểm ở đó.
Theo tình hình quan sát từ nãy đến giờ, Kayaki rất vừa lòng với con rùa vàng mà bản thân mới bắt được, ai mà lại chả thích người xinh đẹp, hơn nữa lại còn vô cùng có tiền, trình độ vũ lực cũng thực tốt.
Nghĩ nghĩ một hồi, rùa vàng lập tức biến thành rùa kim cương.
Tam U thảo luận món ăn với đầu bếp xong liền đối diện với ánh mắt sáng rỡ của nàng, không hiểu sao rùng mình một cái.
Kayaki thấy hai chữ bị dọa hiện rõ trong mắt thiếu niên, nhanh chóng thu liễm chính mình lại, trở về với bộ dáng ngoan ngoãn thanh thuần thường ngày.
So về độ giả manh, bán manh mà nói, tuyệt nhiên không có thể sánh được với nàng.
Tiểu nhị bên trong rất nhanh liền đem một tô mì nhỏ đặt trước mặt nàng, Kayaki liếc mắt nhìn bàn Tam U ở phía đối diện trống rỗng, nhỏ giọng hỏi:" Tiểu Tam không ăn sao?"
" ...Không." Thiếu niên thanh âm lạnh nhạt, đem muỗng nhỏ vừa lau xong đẩy đến, thúc giục:" Nhanh ăn đi."
Kayaki nhìn muỗng nhỏ trước mặt, ý vị thâm trường nói:" Em lớn rồi, có thể dùng đũa."
Nàng nhổm người đem đũa trong khay lau lau, đặt vào lòng bàn tay, cẩn thận chỉnh tư thế một chút, sau đó ở trước mặt Tam U gắp lên vài cọng mỳ cho vào miệng, hãnh diện nói:" Thấy chưa."
Thiếu niên lẳng lặng nhìn, không có ý định đáp lại.
Kayaki cũng không rảnh đâu mà quan tâm, nhanh chóng ăn xong tô mì, cuối cùng còn húp nước cho sạch.
Thấy cô gái nhỏ động tác gấp gáp hoàn thành, Tam U nhướn mày, cảm giác quen thuộc tràn ngập.
Giờ mới để ý, khuôn mặt của con nhóc này có chút giống với vị kí chủ kia của hắn.
Mấy năm không gặp, Tam U giữ vững tâm thế chẳng vui chẳng buồn, chỉ là cùng nhau trải qua khoảng thời gian dài như thế, có chút tưởng niệm.
" No chưa?" Thiếu niên mặt mày thanh lãnh, thấp giọng hỏi.
" Rồi ạ." Kayaki siêu ngoan đáp.
Nàng duỗi tay lấy cái khăn nhỏ lau bàn một cho sạch sẽ, khép đũa lại đặt ở bên trên.
Tam U lẩm bẩm:" Không giống."
Kayaki:"...Hả?"
Tự nhiên lảm nhảm cái gì?
Thấy người đối diện thần sắc thản nhiên như chưa có chuyện gì, Kayaki mặc định bản thân mình nghe nhầm, trượt người khỏi ghế đi đến bên cạnh hắn, chủ động nắm tay.
Tam U nhìn nàng một chút, cuối cùng cái gì cũng không nói, lặng lẽ dắt Kayaki trở về nhà mình.
Cô gái nhỏ ăn no rõ ràng có sức sống hơn hẳn, cười sáng lạng như một đóa hoa, đập đập nệm nhỏ bên cạnh mình, dụ dỗ:" Tiểu Tam, mau đến đây ngồi đi."
Nếu như người này thích được gọi như thế, nàng quyết định sẽ chiều theo ý hắn.
Tam U thần sắc âm tình bất định đi đến, ngồi xuống đúng chỗ nàng chỉ.
Kayaki hào hứng nghiêng đầu nằm trên chân hắn, chôn đầu vào trong áo thun trắng, mềm mại nói:" Tiểu Tam thật tốt."
Tam U:"..."
Lời khen này có thể không nhận không?
Thiếu niên câm nín nhìn nàng, thời gian thoáng chốc trôi qua, Kayaki hơi thở đều đều, ngủ say như chết.
Tam U làm gối đầu cũng có chút mỏi, vì thế liền trực tiếp bế bổng nàng dậy, từng bước một đi vào trong phòng.
Sau khi vén chăn cẩn thận, hắn không phản ứng quá nhiều rời khỏi nhà, đặt chìa khóa dự phòng lên bàn tròn.
...
Đợi Kayaki tỉnh lại lần nữa thì trời cũng đã sập tối, nàng mơ màng nhìn đồng hồ điểm đúng tám giờ, thẫn thờ.
Khôi phục tinh thần, Kayaki lật đật đem chân trần chạy quanh nhà.
Tam U không có ở đây.
Nghẹn khuất trong lòng cả ngày vào lúc này đột ngột tuôn trào, nàng mếu máo ngồi bệt xuống đất, khóc lớn một hồi.
Nửa tiếng sau, cửa chính bỗng chỗ mở ra, thiếu niên cầm túi vàng nhỏ trên tay, nhướn mày nhìn cô gái nhỏ ủy khuất hít cái mũi.
"Tiểu Tam..."
Kayaki chập chững đứng dậy, nhu nhu kêu một tiếng.
Tam U có chút không thích ứng nổi cái danh xưng này, thế nhưng cũng không đành lòng bỏ mặc nàng, mím môi hỏi:" Chuyện gì?"
" Muốn ôm ôm." Thanh âm cô gái nhỏ vừa mềm vừa uất ức, vươn tay đi đến trước mặt hắn, yêu cầu.
Thiếu niên biểu tình trầm mặc, hiển nhiên trong lòng có chút cự tuyệt thỉnh cầu này, thế nhưng Kayaki trước mặt trực tiếp dùng sát chiêu, bày ra bộ dạng nếu không ôm nàng, nàng sẽ khóc chết hắn.
Tam U cuối cùng cũng không còn cách nào, khom người bế nàng lên, để lộ vẻ mặt sống không còn nuối tiếc.
Kayaki được voi đòi tiên, ôm chầm lấy cổ hắn, mếu máo nói:" Vỗ vỗ lưng an ủi em đi."
Tam - chưa bao giờ an ủi ngưòi khác - U:"..."
Thiếu niên cứng ngắc duỗi tay làm theo, đập vào lưng nàng mấy cái.
Xác thực là đập.
Kayaki nghẹn một hơi, nước mắt chảy ra càng nhiều, nàng khóc càng ngày càng to, khiến Tam U bên kia có chút héo.
Hắn... thật sự không biết dỗ con nít.
" Thôi đừng vỗ nữa." Kayaki mềm mại quăng cho thiếu niên một bậc thang bước xuống, nàng còn nhỏ tuổi xinh xắn thế này, không có nhu cầu đi gặp Diêm Vương sớm đâu.
Đem nước mắt quét quét một hồi, nàng hài lòng nhìn vào vạt áo trên bả vai bị thấm ướt loang lổ của thiếu niên, hì hì hai tiếng.
Sát gần như thế này, Kayaki mới để ý đến lân phiền bên khóe mắt hắn, hiếu kì xoa xoa một chút, ngạc nhiên hỏi:" Đây là bẩm sinh sao?"
"...Ừm." Người nọ không được tự nhiên gật đầu.
" Thật xinh đẹp." Nàng cũng muốn có.
Tam U trong lòng nổi lên cảm giác thành tựu, từ trước đến nay hắn đều thích được khen ngợi, nhất là về vẻ ngoài.
Kayaki làm loạn một hồi liền thu tay, ôm lấy cổ hắn, ù ù cạc cạc nói:" Kayaki nhớ nhà rồi."
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi gia đình mình lâu đến thế.
Chắc mami cùng baba đang lo lắng cho nàng lắm.
Kayaki rũ mi mắt, mếu máo:" Dẫn em về nhà đi."
Tam U vuốt lưng thuận khí cho nàng, có chút cao hứng, gật đầu:" Được."
Kayaki nhìn vẻ mặt sáng láng của hắn, bĩu môi nói:" Cảm thấy em phiền, muốn lập tức đuổi cổ chứ gì."
Tam U vốn dĩ muốn khen nàng đoán lòng người thật giỏi, thế nhưng vừa mới nhìn đến giọt nước mắt siêu lớn trên khuôn mặt nàng, mấy lời dao găm đó liền chui tọt trở về.
Cuối cùng chỉ có thể phun ra hai chữ:"...Không có."
Kayaki thu nhỏ người nép vào vạt áo hắn, ôn nhu nói:" Thực ra dù có là thế đi nữa, em cũng không trách Tiểu Tam đâu."
Tam U không chần chừ kêu lên:" Thật tốt quá."
Kayaki:"..."
Là không trách chứ không phải không tức giận!!
Cái người này làm sao lại có thể quá đáng như vậy?
Nàng nghẹn một hơi, nhất thời không biết nên vui hay nên buồn, Tam U hành xử quá mức không giống người, thế nhưng hắn đem chân tâm mà đối đãi nàng, một khắc cũng thực cố gắng làm cho nàng vui vẻ.
Kayaki có điểm phát sầu, rũ mắt nói:" Nhà em ở đường lớn phía Đông, Tiểu Tam cứ bỏ em ở trước cửa là được, đoạn còn lại Kayaki sẽ tự mình tới."
Thế nào baba cũng sẽ thật tức giận cho mà xem, nàng đã chuẩn bị tinh thần sưng mông rồi.
Tam U mơ hồ ừm một tiếng, căn nhà này của hắn nằm ở ngay trung tâm náo nhiệt nhất của thành phố, cách đường lớn ở phía Đông không xa lắm, nếu không thì Kayaki cũng sẽ chẳng lội ngược đến đây.
Giữa khu chợ chen chúc ồn ào, nàng được thiếu niên vác trên vai, sừng sững tiến về phía trước, Kayaki tinh thần minh mẫn vô cùng thích thú ngắm qua một loạt sạp hàng, buồn bã trong lòng vơi đi gần hết.
Vừa nãy nàng cũng ngủ hết một giấc dài, cơ thể không có mệt mỏi gì.
Dù cho nhìn mấy quán nhỏ ven đường có rất nhiều món ăn hấp dẫn, thế nhưng Kayaki cũng chỉ sơ sài liếc mắt một cái, không có ý định nếm thử.
Nàng ngại thức ăn không được vệ sinh tốt.
Kayaki chỉ bị ám ảnh cưỡng chế nho nhỏ, không giống như baba của nàng, cái gì hơi bám bụi một chút đều sẽ nhìn không vừa mắt.
Nhà cửa phải luôn được giữ gọn gàng ngăn nắp, thật nhỏ lộn xộn cũng không được tồn tại.
Âm thầm nghĩ ngợi một hồi, cửa chính quen thuộc lập tức hiện lên ở trước mặt, Kayaki được Tam U thả xuống, đi tới đi lui chần chừ không dám gõ cửa.
Thiếu niên nhìn nàng loay hoay hết nửa tiếng, trong lòng cảm thấy thật phiền, trực tiếp duỗi tay đập vào cửa ba cái.
Kayaki hơi trừng mắt, tay chân nàng xoắn hết cả lại, nội tâm có chút héo.
Tiếng bước chân dồn dập nối tiếp vang lên, cửa gỗ ngăn cách trước mặt trong chốc lát bật mở, tia lo lắng trên khóe mắt vẫn còn vươn lại, Katherine trầm mặc nhìn Kayaki đứng mếu máo, trong lòng một lời khó nói hết.
Cô gái nhỏ bày ra vẻ mặt hối lỗi, rầu rĩ kêu lên:" Mami."
Xong rồi xong rồi, nhân sinh huy hoàng của nàng đến đây là chấm dứt.
Thế nhưng Katherine bên kia chỉ duỗi tay xoa đầu nàng, thở dài:" Con đi đâu mà giờ này mới về?"
Cô đã rất lo lắng.
Kayaki hít mũi, rơi nước mắt nói:" Thật xin lỗi."
Katherine vươn tay lau khóe mắt nàng, dỗ dành:" Trước đó là do mami không tốt, đáng lẽ không nên nói với con như thế."
" Không phải đâu, mami không sai, tại con không chịu chăm chỉ học tập, điểm thật xấu." Kayaki ngoan ngoãn nhận lỗi.
Tay nàng vẫn còn nắm vạt áo của Tam U bên cạnh, hơi run run nói:" Kì thật khoảng thời gian này đều là Tiểu Tam chăm sóc cho con."
Katherine men theo cánh tay nàng nhìn qua thiếu niên, đồng tử màu vàng nhạt lóe lên tia kinh ngạc hiếm có.
" Tam U?"
" Lâu rồi không gặp." Hắn gật đầu, khóe miệng hơi nhấc lên, nói:" Cô sống tốt nhỉ?"
Katherine cười nhạt, khách sáo đáp một câu:" Sao bằng ngươi được."
Sống tốt tới nỗi quên mất kí chủ của nó luôn mà.
Tam U vừa nhìn bộ dạng của cô liền biết người này lại không vui, chần chừ tâng bốc:" Có cả con gái... đáng yêu như vầy."
Kayaki lườm qua, trực tiếp làm hắn nghẹn lại một đoạn, cô gái nhỏ hiếm khi bày ra bộ dạng ngũ vị tạp trần, thực không ngờ nàng gặp ai không gặp, lại có thể đụng trúng người quen cũ của mami.
Đúng là duyên trời định, tránh không thoát mà.
Thế nhưng Kayaki có chút tò mò, nhìn Tam U cùng lắm cũng chỉ mười mấy tuổi, nếu mà là người Katherine quen biết thì chắc cũng chỉ tầm mấy năm gần đây, làm sao nàng lại không nhớ mặt?
Nhận thấy ánh mắt hiếu kì của cô gái nhỏ, thiếu niên nhướn mày, duỗi tay xoa đầu nàng, hỏi:" Sao vậy?"
Kayaki nắm lấy tay hắn, mềm mại nói:" Tiểu Tam với mami biết nhau từ khi nào thế?"
Tam U thẳng thắn:" Trước khi sinh ra ngươi."
Kayaki:" Ồ..."
" Vậy Tiểu Tam bao nhiêu tuổi?"
Nhìn bộ dạng cũng chỉ hơn nàng năm sáu năm.
Thiếu niên mở miệng định trả lời, liền bị Katherine tiến tới bịt miệng lại, mặt mày trấn định nhắc nhở:" Con mau vào ăn cơm với Sagami đi, baba cũng sắp về rồi đó."
Nghe đến hai chữ kia, Kayaki thất thố kêu lên một tiếng, mặt mày ủ dột đi vào trong, trước đó còn tri kỉ nhắn:" Ngày mai em sẽ đến chỗ Tiểu Tam."
Người nọ được nhắc tên khẽ ngẩng đầu nhìn nàng, nhíu mày:" Không được gọi Tiểu Tam–"
" Vâng, biết rồi Tiểu Tam." Kayaki nhanh chóng cắt đứt lời hắn, dùng tốc độ cá kình đóng cửa nhà lại, vọt vào trong.
" Aiz." Tam U thở ra một hơi, đối mặt với Katherine bên cạnh, nhíu mày:" Sao vừa nãy lại bịt miệng ta?"
Cô trừng mắt đáp:" Chứ không lẽ để mặc ngươi khai báo tuổi thật cho nó biết?"
Thiếu niên mím môi, nói:" Ta đâu có ngu ngốc như vậy."
Katherine:" Đó là do ngươi chưa nhận ra thôi."
Tuy hắn trưởng thành không ít, thế nhưng đầu óc vẫn không thể nhạy hơn được miếng nào.
Cô nghiêng đầu, cẩn thận nhìn khuôn mặt của hắn một lát, đánh giá:" Có chút tư chất của một thiếu niên xinh đẹp, tiếc là không thể có nổi tính cách như thế."
Tam U xùy cười:" Đây là đang khen hay chê?"
Katherine:" Muốn hiểu sao thì tùy, nhóc con ạ."
Tam U:"..."
Chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô quay qua thúc vào vai hắn một cái, hỏi:" Thế nào, làm Thiên Đạo của một thế giới chắc hẳn là bận rộn lắm hả?"
Mơ ước một chức vị nhiều năm như thế, giành được tới tay rồi, chắc Tam U vui vẻ lắm.
Thiếu niên đáy mắt tràn đầy tự hào, gật đầu:" Ừ, có rất nhiều chuyện chỉ có ta mới giải quyết được, tuy phiền phức, thế nhưng cảm giác cũng rất tốt."
Katherine cười cười, bâng quơ đọc một câu khẩu quyết:" Sinh tử bất diệt, chủ nhân của linh đài, sở hữu cả thế giới."
" Tam U."
Thiếu niên hơi ngẩn người, cuối cùng thấp giọng nói:" Tất cả là nhờ cô, cảm ơn."
Katherine nhướn mày:" Không cần làm vậy đâu."
Tam U nhìn cô, trầm mặc không đáp.
Thiếu niên quay người tiến về phía trước, cuối cùng vẫn không nói tạm biệt.
Hai người bọn họ, nhất định sẽ còn gặp lại.
...