Koutaro nằm trong phòng y tế ngủ hết trận đấu của Bakugo và Tokoyami, Aizawa vì lười quay lại phòng bình luận nên cũng ngồi lại. Đến trận chung kết thì hai thầy trò kéo nhau lên khu vực lớp A ngồi xem, Aizawa hoàn toàn quên mất việc mình cần quay lại chỗ bình luận viên.
Nhìn Koutaro được mọi người bao quanh, tâm trạng của Aizawa có hơi vui vẻ. Giống như... người cha nhìn thấy con trai mình trưởng thành vậy.
Đó là về phía Aizawa, còn Koutaro thì sắp bị xoay như chong chóng luôn rồi.
" Koutaro, cậu ổn chứ? Hay là quay về phòng y tế nghỉ thêm một xíu đi."
" Ban nãy đã thấy cậu không khỏe rồi. Đáng lẽ nên tạm ngừng trận đấu một xíu."
"..."
Koutaro vừa ngồi xuống, còn chưa kịp định hình đã bị nhóm Yaoyorozu hỏi tới tấp khiến cậu không kịp đáp lại ai cả. Cũng may là Kirishima đã lên tiếng cứu Koutaro một phen:
" Này, mấy cậu hỏi như vậy thì sao mà cậu ấy biết trả lời. Với cả nếu Koutaro đã tới đây cùng với Aizawa-sensei, hẳn là Recovery Girl đã cho phép."
Và ngay khoảng khắc Koutaro định cho rằng Kirishima là người vô cùng tỉnh táo thì cậu bạn quay sang:
" Nhưng mà tớ thấy cậu vẫn nên về phòng y tế nghỉ thêm."
Koutaro:"..." Uổng công tớ cảm kích cậu.
" Được rồi, em ấy chẳng bị sao hết. Recovery Girl đã cho phép em ấy đi lại. Thêm nữa, chúng ta tới đây để coi trận chung kết chứ không phải hỏi thăm sức khỏe, ngồi hết xuống."
Có mệnh lệnh từ thầy chủ nhiệm "kính yêu" thì đâu đứa nào dám động đậy nữa.
Koutaro còn đang sợ bị mọi người hỏi chuyện nên quyết định ngồi cách xa hội "cha mẹ" của mình ra một xíu, nhanh chân chen vào giữa Iida và Izuku.
[...]
Izuku lén lút nhìn sang người bên cạnh. Vẫn là khuôn mặt quen thuộc, hiện tại đôi mắt Koutaro hoàn toàn tập trung xuống bên dưới, đâu có chú ý đến Izuku đã nhìn mình từ rất lâu.
Im lặng quan sát một lúc, khóe môi của Izuku lại cong lên.
Tốt quá, cậu ấy vui lên rồi.
Ban nãy lúc ở trong phòng y tế, tuy rằng cả hai không nói với nhau lời nào, nhưng Izuku rõ ràng cảm thấy tâm trạng Koutaro vô cùng tệ. Nhưng Izuku không hỏi, bởi vì cậu nhóc biết, dù có hỏi ra thì Koutaro cũng không trả lời.
Izuku biết, ai cũng có ít nhất một bí mật, và chắc chắn rằng... Cậu nhóc, ít nhất là ở hiện tại, không phải là người phù hợp để biết cái bí mật đó của Koutaro.
Nhưng xem vẻ mặt 'không có chuyện gì' của Koutaro bây giờ, có vẻ như Aizawa-sensei đã giúp Koutaro được phần nào. Dù vậy, Izuku vẫn hơi khó chịu.
Kouchan... Liệu một ngày nào đó, tớ có thể là người biết được những điều cậu đang giấu trong lòng không?
Koutaro mong chờ một trận đấu vô cùng kịch tính của Todoroki và Bakugo. Đáng tiếc, chẳng có xíu "kịch tính" nào trong trận đấu này cả. Lên sân chưa tới nửa tiếng, thắng thua đã quyết xong.
" Haiz...". Koutaro ngả người ra sau thở dài
Cậu hiểu được lí do tại sao Todoroki không sử dụng phần bên lửa bên trái của mình, nhưng mà như vậy cũng quá cứng nhắc rồi. Cứ tưởng sau trận với Izuku thì Todoroki sẽ suy nghĩ lại kia chứ?
Nhưng mà... Koutaro cậu không phải người trong cuộc, cậu không có quyền quyết định thay cho Todoroki.
" Cơ mà, xem chừng vụ này khiến Katsu cáu lắm đây.".
Vị anh trai thần thánh kia mà khó ở thì cái nhà cậu nó cũng chẳng yên tĩnh được bao nhiêu đâu.
Koutaro hơi nghiêng đầu nhìn ra sau, cậu bạn lớp trưởng Iida đang nói gì đó với Aizawa-sensei, coi bộ cậu ấy cần rời đi ngay lập tức, có vẻ là chuyện gì đó rất gấp.
Chỉ thấy Aizawa nghiêm túc nghe sau đó thở dài gật đầu. Iida ngay lập tức rời đi. Aizawa nhận thấy ánh mắt của Koutaro, xách thằng nhóc học trò của mình lên:
" Đi xuống nhận giải, ngồi nhìn cái gì? Mọi người đều xuống hết, nhóc ngồi trên đây làm gì?"
" Eh... Sensei...". Koutaro lười biếng theo sau
[...]
Koutaro đứng ở vị trí số , bên cạnh là Tokoyami. Trong đầu cậu hiện tại chỉ mong cái phần trao giải này diễn ra nhanh nhanh một xíu để đi về, buồn ngủ lắm rồi.
Nhìn cái 'sinh vật' bị trói chặt trên vị trí cao nhất, trái tim nhỏ của Koutaro lại thêm mệt mỏi.
" Xíu nữa vác thằng chả về nhà kiểu gì đây?"
Midnight bắt đầu lễ trao giải, nhưng Koutaro cũng chẳng nghe được câu nào. Koutaro cũng chẳng nhớ rõ cái huy chương được quàng qua cổ mình kiểu gì.
All Might quan sát thằng nhóc đang mờ mịt nhìn ông, đeo huy chương lên cho nó rồi ôm một cái. Bởi vì ông biết, hiện tại nói câu gì thì thằng nhóc này cũng chẳng nghe được bao nhiêu đâu, chỉ phí sức thôi. Nó như sắp gục luôn trên đất ngủ rồi kìa!