" Đói... chết mất!!"
" Sao cô nói là... 'hai giờ' thôi mà?"
Mặt trời dần khuất sau chân núi, nhóm học sinh lớp A mới thất thểu về được khu biệt thự. Đồng phục của đứa nào cũng tơi tả, từ trên xuống dưới ai nấy đều dính bụi bẩn. May ra thì có Koutaro trông đỡ hơn một chút, nhưng cũng nằm gục trên vai Bakugo mà ngủ luôn rồi.
Mandalay và Pixie-Bob đồng loạt giả ngơ, vừa cười vừa đáp lại đám nhóc:
" Xin lỗi nhé! Hai giờ đối với bọn cô là bình thường!"
Lời nói ra lại càng khiến tinh thần của lớp A giảm đi.
" Vậy đó là để khoe cổ giỏi hơn bọn mình sao...?"
" Ôi, nói vậy cô bị ngượng đấy... Nhưng nói thật thì cô nghĩ mấy đứa sẽ mất nhiều thời gian hơn cơ."
Pixie-Bob liếm môi, nhìn về nhóm dẫn đầu của lớp A:" Mấy con quái thú bằng đất bị hạ nhanh hơn cổ tưởng. Mấy đứa cũng khá đấy... Nhất là các em kia."
Nhưng cũng chỉ ngầu được vài giây, sau đó Pixie-Bob liền xông về phía đám nhóc, đôi mắt lấp la lấp lánh:
" Cô mong chờ mấy đứa ba năm sau lắm đó nha!!! Cô xí trước mấy đứa rồi đó!"
Aizawa im lặng nhìn đám Bakugo bị đuổi vòng vòng:"... Mandalay, cô ấy--lúc nào cũng vậy à?"
Mandalay cũng câm nín với đồng đội nhà mình:"... Thì cũng tới tuổi đó rồi mà, giờ cậu ta đang cuống lên thôi..."
" Còn nhóc tóc vàng kia nữa! Thả em trai nhóc xuống một chút được không, thằng bé đáng yêu quá đi ~~ "
" Pixie Bob-san! Cậu ấy mới ngủ được một lúc mà!"
Bên này bắt đầu loạn thành một nùi, vị siêu anh hùng 'với tâm hồn tuổi' đuổi theo Bakugo, hòng 'bắt cóc' đứa nhóc trên lưng hắn, cùng với sự ngăn cản của dàn học sinh lớp A.
Trải qua ngày đầu tiên của kỳ huấn luyện, ai cũng phát hiện ra vài điều khá thú vị trong việc sinh hoạt chung.
Nhất chính là Bakugo, một người tuy trông dữ dằn, hoá ra lại có thuộc tính của một vị bảo mẫu. Phải tận mắt thấy cách hai anh em nhà họ ở chung mới rõ được.
Từ lúc trở về từ rừng quái thú, Koutaro rơi vào tình trạng ngủ gục. Bakugo bất đắc dĩ kéo nó dậy ăn cơm, xếp đồ trong hành lý ra cho nó, rồi lại còn trải nệm đắp chăn. Y chang một vị bảo mẫu chuyên nghiệp luôn!
" Bakugo... Cậu đỉnh thật đó. Cái gì cũng biết hết!"
Cho tới khi Bakugo túm Koutaro dậy để bắt em trai uống hết một hộp sửa, Kirishima không nhịn được cảm thán.
" Tao mà còn không biết làm thì hai đứa tụi tao sống kiểu gì?"
Năng lực tự lập của Koutaro xếp trên thang điểm thì cùng lắm chỉ được điểm. Nhờ đi mua đồ cũng có thể tự mình đi lạc, thức đêm chơi game tới kiệt sức, đi ăn quên mang tiền,... Nếu không có Bakugo thì cậu nhóc đã đi đời từ lâu rồi.
Nhìn cậu bạn đắp chăn đi ngủ dù hoàng hôn còn chưa xuất hiện, Kirishima gãi đầu:
" Phải ha..."
Koutaro mông lung nhìn mặt trời mới ló rạng phía xa xa, sau đó lại quay về nhìn hầu hết bạn cùng lớp đang ngáp lên ngáp xuống. Cậu tròn mắt kinh ngạc, sau đó tự lẩm bẩm:
" Tớ tỉnh táo trong khi mọi người đang buồn ngủ sao...? Nghe lạ thật đấy! Tớ giỏi quá đ--"
" Koutaro-kun. Giờ là giờ rưỡi sáng, và cậu ngủ từ giờ chiều hôm qua lận đấy."
Không chờ Koutaro kịp tự hào về bản thân thì Kirishima đã lên tiếng vạch trần sự thật. Nhìn Koutaro mím môi, bối rối không đáp lại được, lớp A cũng vui vẻ hơn.
Đúng là cậu ấy dễ khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu hơn mà ~
Mở đầu buổi huấn luyện hôm nay, Aizawa đã cho đám học sinh của mình một cú shock nặng. Bọn họ vốn tưởng bản thân đã tiến bộ rất nhiều từ lúc nhập học, dù sao thì cũng đã trải qua Hội Thao, khóa học kinh nghiệm từ các trụ sở anh hùng, thậm chí còn đối mặt với Liên Minh Tội Phạm kia mà.
Nhưng mà...
" Trong tháng vừa rồi, các em đã tiếp thu được nhiều kinh nghiệm. Vậy nên mấy đứa đúng là đã tiến bộ. Tuy nhiên, đó chỉ là kĩ thuật và tinh thần của các em mà thôi. Còn bây giờ, chúng ta sẽ tập trung sức khỏe và sức bền của các em."
Cả lớp hơi rụt lại khi nhìn thấy nụ cười quen thuộc của thầy chủ nhiệm. Cái điệu cười này, là khi thầy ấy đang tính toán một điều gì đó... Không được hay cho lắm.
" Vậy nên từ hôm nay, các em sẽ phải cường hóa năng lực của mình... Nó sẽ khắc nghiệt tới nỗi các em muốn chết đi sống lại đấy. Nhưng mà mấy đứa cố gắng đừng có chết nhé..."
Lớp B đứng hình nhìn 'địa ngục trần gian' của lớp A.
" C-Cái gì đây trời...?"
" Nhìn đáng sợ quá--"
Aizawa đang đứng một bên đeo mắt kính chuyên dụng quan sát cậu học trò 'cưng'. Koutaro sẽ liên tục điều khiển ngọn lửa cháy trong không khí, phát tán càng nhiều càng tốt, sau đó khiến nó bùng lên rồi lặp lại từ đầu. Mắt kính mà Aizawa đang mang có tác dụng nhìn được những hạt phân tử đặc biệt của Koutaro trong không khí, cái này là ông đã nhờ cô học sinh Hatsume của khoa Hỗ Trợ thiết kế, vô cùng đáng tin.
Hiện tại chỉ cần Koutaro gật xuống một cái, vị thầy giáo đáng kính sẽ ngay lập tức kéo cậu dậy.
" Thầy đã nghe báo cáo về năng lực của em rồi. Em không cần ngủ, Koutaro. Em chỉ là thiếu năng lượng, ăn đồ ngọt giống Sato là được rồi."
" Nhưng mà em buồn ngủ lắm..."
" Đó là do thói quen, chứ không liên quan tới năng lực."
Dáng vẻ không thể thương lượng của Aizawa đã khiến tim của Koutaro chết lặng một chút. Lúc trước chưa bao giờ sử dụng năng lực liên tục như vậy, hiện tại cậu muốn gục tới nơi rồi.
Lại nhìn qua Bakugo đang gào ầm ĩ bên kia, cậu bạn Shoto đáng thương đang đứng giữa nóng và lạnh, còn có Izuku bị vật lên vật xuống. Koutaro hít một hơi, cậu muốn khóc tới nơi rồi.
Cái này là tập luyện gì chứ?! Là tra tấn học sinh trá hình đó! Thoát được Endeavor thì lại gặp cái buổi tập luyện này, biết vậy ở nhà cho rồi!!!
" Cái vẻ mặt này... Em đang nghĩ 'biết vậy ở nhà cho rồi' đúng không?"
" Sensei, thầy có khả năng đọc suy nghĩ từ khi nào vậy?"
" Đáng tiếc là em không thể về nhà lúc này được đâu. Ngoan ngoãn tập luyện đi."
" Híc..." Muốn về quá...