Aizawa túm đám học sinh lớp mình tới phòng riêng để bắt đầu công cuộc nhồi nhét lý thuyết, hôm nay bọn họ còn 'bất đắc dĩ' học cùng với người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó của lớp B.
Sau một hồi loay hoay chép bài, cuối cùng Koutaro cũng đã tìm ra niềm vui trong việc đấu khẩu với Monoma, mà vừa hay cả hai ngồi cạnh nhau, lời qua tiếng lại càng ngày càng nhiều.
" Viết từ trên bảng xuống cũng sai, hóa ra trình độ học vấn của cậu cũng chỉ là vậy thôi nhỉ?"
" Đây là sự sáng tạo trong ghi chép. Á khoa đầu vào mà rớt thi cuối kỳ, cậu có quyền lên tiếng à?"
" Nguyên cả một lớp chỉ có một mình cậu rớt, vậy cũng đủ chứng minh cậu kém thế nào rồi nhỉ?"
" Ha ha! Cậu ngồi đây mà cũng có tư cách nói câu đó à?"
"..."
-- Bốp!
Koutaro ngẩng đầu nhìn vị thầy giáo đáng kính của mình, bàn tay Aizawa vẫn còn chưa thu về, hiển nhiên người vừa gõ một phát rõ đau vào đầu cậu là ông. Và nhờ sự ngăn cản 'kịp thời' của hai giáo viên, cuối cùng cả Koutaro và Monoma cũng miễn cưỡng im lặng học bài. Nhưng cũng chỉ được một lúc.
" Cười ghê quá, Monoma-kun."
" Bớt bắt bẻ người khác đi, Bakugo-kun."
" Hai cái đứa này..."
[ Mọi người!! ]
Aizawa còn định quay sang giáo huấn hai đứa nhóc thì tiếng gọi lớn trong đầu khiến mọi người đồng loạt khựng lại. Việc có một giọng nói xuất hiện trong đầu quả thật khiến đám học sinh ngạc nhiên vô cùng.
" Ồ, là năng lực thần giao cách cảm của Mandalay-san."
" Hay thiệt đó! Làm tớ giật cả mình."
" Cơ mà năng lực giao tiếp một chiều này đúng là hơi phiền..."
" Im lặng."
Giọng nói trầm xuống của Aizawa khiến mọi người lập tức ngậm chặt miệng. Sắc mặt ông vô cùng nghiêm túc lắng nghe giọng nói trong đầu kia.
[ Chúng ta đang bị hai tên tội phạm tấn công. Khả năng còn có nhiều hơn nữa. Bất kì ai có thể di chuyển được, xin hãy quay về trại ngay lập tức. Ngay cả khi chạm trán tội phạm, hãy rút lui và đừng tham chiến. ]
Trong khi mọi người trong phòng vẫn đang ngây ra không tiếp thu nổi thì Aizawa đã là người phản ứng nhanh nhất. Khuôn mặt ông tối lại, lập tức chạy đi:
" Vlad, chỗ này để lại cho anh! Tôi sẽ đi đảm bảo an toàn cho học sinh!!"
Lời nói gấp gáp và bóng lưng của Aizawa đã khiến tất cả hoàn hồn. Monoma vẫn không tin nổi mà lẩm bẩm:
" Hả...? Tội phạm? Không phải nơi này là bí mật sao..."
Căn phòng thoáng chốc chỉ còn lại Vlad, Monoma và nhóm học sinh lớp A. Vlad lập tức ổn định lại nhóm học sinh:
" Nào mấy đứa, không được manh động. Giáo viên và đội Wild Pussycats sẽ xử lý chuyện này!"
-- Rầm!
Tiếng nổ lớn bên ngoài lại chẳng khác gì lời phản bác lại câu trấn an của Vlad. Đừng nói là học sinh, ngay cả ông cũng đang cảm thấy rất bất an.
Nơi này vốn không hề nằm trong lịch trình có sẵn của trường. Việc tội phạm bất ngờ xuất hiện bên ngoài, nhất là khi đang tổ chức 'trò chơi dũng cảm', tất cả học sinh đều bị tách ra, đúng là rất đáng nghi.
Tuy nói là không được phép giao chiến với tội phạm. Nhưng tội phạm cũng không chỉ có hai người, bọn chúng xuất hiện nơi này hẳn có mục đích riêng. Lỡ như, mục đích của bọn chúng là tính mạng của học sinh, thì việc không giao chiến chẳng khác gì tự nộp mạng.
-- Cạch.
Tiếng kéo ghế rất lớn trong căn phòng. Người đầu tiên đứng dậy quả nhiên là Koutaro. Cậu nhóc bước tới trước cửa, muốn đi ra ngoài.
" Koutaro-kun.". Cánh tay của Vlad lập tức chặn ngang, ông nghiêm mặt nhìn đứa nhóc nhỏ hơn mình một cái đầu. " Aizawa đã dặn chúng ta nên ngồi im trong đây."
Koutaro là mở đầu, sau đó mọi người cũng lục đục đứng dậy.
Một anh hùng làm trái lệnh nghĩ là một anh hùng đã phạm sai lầm. Nhưng bọn họ cũng không thể ngồi không trong đây được kia mà.
" Vlad-sensei, cho bọn em ra ngoài đi--"
" Không được."
" Nhưng mà--"
" Mấy đứa chắc gì có thể giúp đỡ được mọi người bên ngoài? Hoặc là ngồi im ở đây, hoặc là thêm một gánh nặng cho các anh hùng chuyên nghiệp. Mấy đứa hẳn biết nên chọn vế nào."
Vlad không phải là kiểu người có tông giọng lạnh lẽo như Aizawa, nhưng câu nói này thốt ra đúng là khiến đám nhóc trầm hẳn lại.
Bọn họ quả thật nên nhớ tại sao bản thân lại ở trong căn phòng này mà không phải bên ngoài. Bọn họ không mạnh hơn ai ngoài kia cả, bước ra ngoài hiện tại đúng là chẳng khác gì thêm một gánh nặng. Tuy đau lòng, nhưng là sự thật.
Dù vậy, còn có một người vẫn đang im lặng suy nghĩ.
Koutaro biết rõ tại sao mình ở đây. Cậu không hẳn là quá tài giỏi, nhưng thứ cậu thua các anh hùng ngoài kia không phải năng lực mà kinh nghiệm. Cậu có thể ra ngoài, và trên hết... Katsu vẫn đang ở ngoài kia.
Nghĩ tới là làm. Ngay khi Vlad đang phân tâm với đám học sinh, Koutaro âm thầm thả phân tử ra bên ngoài. Chỉ cần thoát khỏi tầm kiểm soát của Vlad, cậu có thể ngon lành dịch chuyển đi.
-- Bốp.
Trước mặt Koutaro bỗng mờ đi, trước khi cậu nhóc nhắm mắt là hình ảnh người đàn ông đô con quen thuộc.
" Tại s..."
Vlad đỡ lấy đứa nhóc đang gục xuống. Tuy rằng ông không phải chủ nhiệm của lớp A, không biết tất cả mọi thứ, nhưng mấy buổi huấn luyện gần đây cho ông biết rõ nhóc con này có những khả năng gì, huống chi Koutaro cũng khá đặc biệt. Và Aizawa cũng từng thừa nhận Koutaro là một đứa trẻ liều lĩnh, thằng bé sẽ làm hết mọi thứ có thể để con đường của anh trai nó được bằng phẳng.
Khi nhìn thấy Koutaro đứng lên khỏi ghế, suy nghĩ này đã nằm chắc trong đầu Vlad.
-- Tuyệt đối không thể để thằng bé đi được ra ngoài.
" Ngủ một chút rồi sẽ ổn thôi, Koutaro-kun."
--oo--
Lili: Ừ, không sai đâu. Tui cho ẻm ngủ hết trận chiến luôn đấy :vv