Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Điều kiện tiên quyết nhất bây giờ là mau chóng hồi phục sau đó đi tìm nhóm người Tiểu Vũ. Đang định nhắm mắt dưỡng thần thì trên cây đột nhiên xuất hiện một vật thể đi bằng hai chân.
"Mịa hôm nay đi hong coi ngày sao"
Vật thể đó nhanh chóng phóng nhanh đến bên người cô, trái với những gì cô suy đoán trong đầu thì vật thể này chính là một con người. Người này quần áo đơn giản, bộ dáng nhìn qua mười hai, mười ba tuổi, thân cao khoảng một thước bảy, mặc một bộ trang phục màu lam nhạt. Còn ai khác ngoài Đường Tam đây, nhìn hắn bây giờ cũng rất thảm.
"Tử nhi! " Đường Tam hốt hoảng nhìn Huyết Tử một thân chỉ toàn là máu.
"Xương cốt hầu như bị gãy hết rồi, hồn lực tiêu hao, mất máu khá nhiều. Nói chung muội còn sống chán, huynh đừng lo" Cô cất giọng khàn khàn giải thích tình hình của mình hiện giờ.
"Đã như vậy rồi mà muội còn như vậy được sao? " Là một câu hỏi cũng là một câu chất vấn, cô có biết hắn lo cho cô như thế nào hay không.
Mặc dù hiện tại Đường Tam đang rất kiệt sức nhưng vẫn không ngừng truyền hồn lực vào trong người cô. Được sự trợ giúp cỏ hồi sinh của hệ thống cộng thêm hồn lực của Đường Tam, Huyết Tử nhanh chóng hồi phục được một nửa sinh mạng.
[Tình trạng máu: / ]
Đường Tam ngồi tại chỗ thở dốc từng hơi, miễn cưỡng làm cho tinh thần hồi phục một chút, sau đó mới tiến hành tu luyện để khôi phục hồn lực. Hắn nhẹ nhàng nhất có thể bồng Huyết Tử lên, để tránh tổn thương đến xương cốt của nàng. Đến bây giờ hắn mới để ý xung quanh, hóa ra ở đây còn có xác của một hồn thú.
Dường như hiểu được Đường Tam đang nghĩ gì Huyết Tử nhanh chóng trả lời " Là hắn! "
Hắn nhíu mày người thanh niên đó lần đầu xuất hiện cứu Tiểu Vũ, sau đó lại không dấu vết xuát hiện ở đây cứu mạng của Huyết Tử. Tên đó rốt cuộc có mục đích gì hay chỉ là thuận đường ra tay tương trợ, nhưng cho dù là gì Đường Tam cũng rất biết ơn hắn.
Đường Tam nhanh chóng loại bỏ những suy nghĩ ra ngoài, bây giờ phải nhanh chóng đưa Huyết Tử rời khỏi đây chữa trị. Thân ảnh của hai người bọn họ nhanh chóng biến mất để lại khoảng không tĩnh lặng.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Trên tay bồng lấy Huyết Tử, Đường Tam không ngừng phi hành nhưng bất quá cũng chỉ bay được không quá ba ngàn mét rồi rơi xuống đất. Đến khi hồn lực gần như cạn kiệt hắn mới ngừng lại để nghĩ ngơi một chút. Đột nhiên, một trận âm thanh kỳ lạ thu hút sự chú ý của hắn, Huyết Tử cũng mở mắt tỉnh dậy. Âm thanh tựa như có người đang thay đổi y phục, lại giống như tiếng lá cây cọ xát vào nhau. Trong lòng cảnh giác, Đường Tam cẩn thận quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Ngay sau đó, họ đã thấy được kẻ đã gây ra âm thanh đó.
Một màu đen, khiến Đường Tam tràn ngập sự chán ghét. Cái thứ đột ngột xuất hiện này giống như Thái thản cự viên trước đó, thân thể cũng hiện ra bởi một màu đen, chỉ có điều thân thể nó bé hơn Thái thản cự viên nhiều, nhưng so với đồng loại, thì nó lại lớn đến đáng kinh ngạc.
Xuất hiện trước mắt hai người chính là một con nhện, một con nhện quái dị đường kính cơ thể hơn một mét rưỡi, tám chân dài hơn ba mét, cả người đen xì. Chân dài mảnh khảnh, mỗi bước đi đều cắm ngập vào đất không một tiếng động, có thể thấy được sự sắc nhọn.
Đường Tam phát hiện ra nó, nó tựa hồ cũng phát hiện ra Đường Tam, tám chân di chuyển rất nhanh, thậm chí tạo thành một chuỗi ảo ảnh liên miên. Trong nháy mắt đã tới trước mặt Đường Tam, hai chân trước giơ lên cao, trực tiếp hướng phía Huyết Tử như muốn chộp lấy nàng.
Chân trước giơ lên cao, không thể tránh khỏi điều động cả người cũng hơi nhấc lên cao, vừa hay để Đường Tam thấy được hạ bộ của nó. Cũng chính lúc này, Đường Tam đã nhận ra nó thuộc loại gì.
Đường Tam cơ hồ không chút do dự tránh khỏi đôi chân dài của con nhện công kích, trong miệng ngược lại hít một hơi kinh khí. Hắn khổng thể nào ngờ được lại gặp phải nó tại nơi này. Hiện tại Huyết Tử đang bị thương nặng, hắn không thể nào vừa bảo vệ vừa chiến đấu được. Chỉ còn cách là phải chạy nhưng Huyết Tử lại cản hắn lại, vì cô biết thứ trước mắt có lợi với hắn.
"Đặt muội ở trên cành cây đại thụ đằng kia "
Đường Tam muốn mở miệng từ chối nhưng nhìn ánh mắt kiên định của nàng hắn đành làm theo lời nàng.
Hạ bộ con nhện có một ít hoa văn bạch sắc, nổi bật lên so với màu đen của cơ thể. Mà hoa văn bạch sắc này hợp thành một khuôn mặt người hiểm ác, tổng cộng có tám con mắt nhỏ loé lên tử quang dán chặt trên hạ bộ nó, chỉ có điều trong đó có hai con mắt tựa hồ bị vật gì đánh vào, một mảng huyết nhục mờ mờ, ngay cả lớp vỏ giáp chỗ hạ bộ cũng có vài vết rách.
Tên của nó là Nhân diện ma chu, trong các hồn thú, cũng thuộc vào loại kinh khủng.Đương nhiên, so với Thái thản cự viên vẫn không thể cùng tầng lớp. Thế nhưng, loại Nhân diện ma chu này, lại là sinh vật mà đến hồn thú cũng phải kinh sợ.
Nó có lớp vỏ giáp cứng chắc, tốc độ mau lẹ vô bì, tám chân dài có lực xuyên thấu cực mạnh, hơn nữa lại mang theo kịch độc. Đáng sợ nhất chính là lưới nhện. Lưới nhện bình thường đều là do nhả tơ để kết thành, nhưng nó thì bất đồng, lưới nhện của nó thổi trực tiếp mà ra, chẳng những có chất keo dính rất chắc chắn, mà còn vô cùng kiên cố, trên đó lại mang theo chất kịch độc ảnh hưởng kinh khủng đến thần kinh. Như hồn thú đệ nhất hồn hoàn của Đường Tam là Mạn đà la xà, trong mắt con Nhân diện ma chu này cũng chỉ đáng để làm thức ăn mà thôi.
Mặc dù con này hơi khó chơi một chút nhưng cô tin chắc Đường Tam sẽ thành công. Bây giờ cô hận mình quá đi thôi chỉ vì phút ngắm troai mà bây giờ thân tàn ma dại như thế này đây. Cô không muốn trở thành gánh nặng cho đồng đội của mình đâu.
[Trị liệu: /]
Trong lúc đợi chờ hồi phụ, bên Đường Tam xử lí xong hồn thú Nhân diện ma chu. Hắn nhanh chóng đem Huyết Tử khỏi cành cây, chuẩn bị rót thêm hồn lực cho nàng. Đúng lúc này, ba người không được mong đợi từ trong rừng cây bay nhanh ra. Mặc dù không phải là bị hồn thú uy hiếp, nhưng chứng kiến ba người này, trong lòng Đường Tam không khỏi trầm xuống.
Ba người tới đó là ba hồn sư, mà trong đó có hai người mà hắn biết, chính là hai người mới chia tay cách đây không lâu, xà bà Triêu Thiên Hương cùng cô cháu gái xinh đẹp Mạnh Y Nhiên.
Mà bên cạnh hai người bọn họ là một lão giả có vóc dáng cao gầy, nhìn qua cũng ít nhất trên bảy mươi tuổi, cũng giống Triêu Thiên Hương, đầu đầy tóc bạc, trong tay cầm một cây Long đầu quải trượng dài hơn bốn thước màu bạc nhàn nhạt. Long đầu ở trên quải trượng trông rất sống động, nhìn qua cực kỳ huyễn lệ, toàn bộ khuôn mặt đã khai báo số tuổi của hắn, trên người không ngờ lại có tám cái hồn hoàn cao thấp khác nhau chuyển động theo quy tắc. Hai vàng, ba tím, ba đen, mặc dù từ phẩm chất mà nói, hắn so với Triệu Vô Cực chỉ nhiều hơn một cái hồn hoàn ngàn năm, chỉ là hắn có tám cái hồn hoàn.
Cái này đại biểu là gì a? Là hồn đấu la tu vi trên tám mươi cấp. Không cần phải hỏi Huyết Tử cũng biết người này là ai. Chính là trượng phu của xà bà, là gia gia của Mạnh Y Nhiên, long công Mạnh Thục. Vậy là gia đình bà người đã tụ hợp. Long công căn bản không cần thả hồn lực ra, tám cái hồn hoàn trên người hắn đã làm cho Đường Tam có cảm giác khó thở.
Mạnh Y Nhiên kinh hô lên tiếng: "Không. Tại sao lại có thể như vậy, tại sao, tại sao? Là ai? Là ai đã giết ma chu của ta?" Mạnh Y Nhiên đã thay đổi trang phục, mặc một thân màu xanh, nhìn qua mười phần tinh anh. Nhưng lúc này Đường Tam cũng không có chút tâm tình nào thưởng thức.
Đường Tam đương nhiên sẽ không hy vọng gì cả gia đình kia sẽ không phát hiện ra mình. Với hồn lực của long công, chỉ cần hơi chút ngưng thần là có thể nghe được hô hấp của mình, thậm chí là tiếng tim đập. Chạy trốn khẳng định là không thoát. Đường Tam cũng không định chạy, đại trượng phu dám làm dám chịu. Từ lúc Huyết Tử bị đánh bay đi, nhìn nàng một thân chỉ toàn là máu, tâm tính hắn đã xảy ra một ít biến hoá, ngoại trừ tàn nhẫn, còn có một chút kiên quyết.
"Là ta giết đó" Lúc này thể lực của hắn mới khôi phục một chút.
Âm thanh của Đường Tam nhất thời hấp dẫn cả gia đình Cái Thế Long Xà. Mạnh Y Nhiên chứng kiến bộ dáng chật vật của hắn, nhìn người con gái nằm trong lòng hắn một thân đầy máu trong lòng không khỏi có chút hả hê, lúc trước nàng ta đánh bại nàng tâm tình vẫn còn đang tức anh ách đây. Ngay sau đó đôi mắt đỏ lựng lên.
"Là ngươi….., là ngươi…., là ngươi….., lại là các ngươi."
Đường Tam cười khổ: " Ta cũng không biết tại sao lại xảo diệu như vậy, bất quá quả thật là do ta. Con Nhân diện ma chu chẳng lẽ cũng là con mồi của ngươi?"
Mạnh Y Nhiên nhìn Đường Tam, khuôn mặt xinh xắn trở nên đỏ bừng, hiển nhiên là phẫn nộ tới cực điểm. Nhìn thấy Đường Tam và Huyết Tử, Xà Bà nhíu mày, thấp giọng nói bên tai Long Công vài câu gì đó. Ngay sau đó, Đường Tam nhìn thấy con mắt của long công. Long công bề ngoài nhìn qua rất già nua, nhưng con mắt hắn lại rất thần kỳ. Đường Tam thầm nhủ: "Mình chưa bao giờ gặp qua con mắt sáng ngời đến như vậy".
Từ chỗ hắn đến vị trí Long Công, khoảng cách ít nhất cũng hơn ba mươi thước, nhưng Long Công gây cho hắn cảm giác như gần trong gang tấc.
"Ngươi là Đường Tam?" Long công Mạnh Thục lạnh lùng hỏi. Thanh âm của hắn nghe trong suốt, không có một điểm gì giống người già nua.
Đường Tam gật đầu. Mạnh Thục lại nói: "Vậy ngươi có biết hay không, vì giết con Nhân diện ma chu này, chúng ta mất một ngày thời gian đuổi theo nó. nếu không phải vì lưới của nó vô cùng đáng ghét, nó đã sớm trở thành hồn hoàn của Y Nhiên. Nhân diện ma chu số lượng cực kỳ thưa thớt, bởi vì nó vốn không chịu tha cho hồn thú nào khác, cho dù là bên trong Tinh đấu đại sâm lâm này đi chăng nữa cũng thập phần hiếm thấy. So với Phong vĩ kê quan xà còn muốn trân quý hơn nhiều."
Đường Tam sắc mặt lúc này tái nhợt, không còn một tia huyết sắc, nhưng tâm tình hắn không có nửa phần sợ hãi, nhàn nhạt nói: "Điều ngài nói ta biết, nhưng là ta phải tự vệ. Con Nhân diện ma chu này đột nhiên xuất hiện trước mặt ta, chẳng lẽ ta để mặc cho nó giết?"
Mạnh Thục nhướng mày, "Ngươi nói, là một mình ngươi giết con Nhân diện ma chu này ư?"
Đường Tam gật đầu khẳng định. Long công cùng xà bà đứng bên cạnh liếc nhìn nhau, hai người đều nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt nhau. Con Nhân diện ma chu này mặc dù không phải là hồn thú cường đại nhất, nhưng trong số hồn thú có ngàn năm tu vi, lực công kích của nó tuyệt đối bài danh trong số mạnh nhất. Mặc dù không thể phun lưới nữa, nhưng với năng lực công kích cùng phòng ngự của nó mà có thể bị đứa trẻ hơn mười tuổi giết, sự thật này đối với phu thê lão cũng không có cách nào giải thích nổi.
"Gia gia, người phải tác chủ cho ta a!" Mạnh Y Nhiên dù sao cũng vẫn chỉ là cô gái mười sáu tuổi, mắt thấy hồn hoàn cường đại sắp tới tay lại bị mất, hơn nữa lại bị cùng một người phá hỏng, trong lòng nàng lửa giận không thể nhẫn nại chế trụ được nữa.
Mạnh Thục xoa xoa đầu cháu gái, ý bảo nàng an tâm không cần phải lo lắng, ngẩng đầu nhìn Đường Tam nói: "Đường Tam, ta bây giờ cho ngươi hai lựa chọn. Ta Long công Mạnh Thục trở thành hồn sư nhiều năm như vậy, cũng không phải không biết lý lẽ. Đỗi diện với Nhân diện ma chu, bất luận là kẻ nào cũng phải tự vệ, cho nên ngươi giết chết nó cũng là chuyện tất nhiên. Tuy vậy, trước sau hai lần bị ngươi phá hư, làm cháu gái ta không thu được hồn hoàn, chuyện này cũng không thể bỏ qua được."
"Chẳng biết tiền bối cho ta hai sự lựa chọn như thế nào?" Đường Tam lạnh nhạt hỏi.
Mạnh Thục nói: "Ta cho ngươi hai lựa chọn rất đơn giản. Lựa chọn thứ nhất, ngươi gia nhập gia tộc ta, trở thành thành viên của gia tộc ta. Đã trở thành người một nhà, việc ngươi hai lần phá hư Y Nhiên thu hồn hoàn cũng như mất đi Nhân diện ma chu trân quý ta đều quên hết."
Gia nhập gia tộc?