Đến khi hoàn thành xong bảy người cơ hồ trước sau ngã xuống đất, Áo Tư Tạp, Trữ Vinh Vinh, Mã Hồng Tuấn cơ hồ cùng lúc bất tỉnh. Người tới đích mà còn nhiều năng lượng nhất chỉ có đúng một người chính là Huyết Tử. Đừng ai thắc mắc tại sao, vì buổi sáng nào cô cũng chạy bộ để rèn luyện sức khỏe cả, với lại lúc trước cô cũng đã từng đi nghĩa vụ quân sự huấn luyện vài lần cộng thêm lúc ở học viện bị phạt hoài nên quen rồi.
Đái Mộc Bạch ngả bên người Chu Trúc Thanh, thở hổn hển từng ngụm, toàn thân run nhè nhẹ. Đường Tam dìu thân thể Mã Hồng Tuấn cùng Áo Tư Tạp, cho bọn chúng tựa vào giỏ tre của chính mình, sau đó lấy ra phụ trọng dư thừa, lúc này trước mắt hắn đồng dạng là một mảnh mông lung, nhưng trong ý thức còn có một vài thứ chống đỡ hắn. Đối với người khác mà nói, trừng phạt, hay nói cách khác là huấn luyện đã chấm dứt, nhưng đối với hắn thì chưa. Tay chống lên cái bàn để thùng nước, lưng đeo mười lăm cân phụ trọng, Đường Tam miễn cưỡng đứng lên, từng bước từng bước di chuyển về phía trước. Mặc dù không cần phải đỡ người khác nữa, nhưng bước chân hắn hoàn toàn lảo đảo.
"Tiểu Tam, ta đi cùng ngươi"
Người nói chính là Đái Mộc Bạch, đồng dạng đeo phụ trọng sau lưng, lảo đảo đuổi tới bên người Đường Tam.
Huyết Tử nhìn bóng của hai người bọn họ khuất dạng nói " Đúng là người ta thường nói Đồng vợ đồng chồng tác biển đông cũng cạn. Quả không sai a! Aizzz"
Sử Lai Khắc bát quái, tám người thụ phạt, lúc này cả bảy người đều nằm gục xuống.
Đại sư mắt nhìn thấy bọn chúng từng người từng người lần lượt ngã xuống, nhưng thuỷ chung không động. Cho đến khi Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch cuối cùng đồng thời té xỉu, hắn trên mặt mới toát ra một tia cười nhàn nhạt.
"Không từ bỏ, không vứt bỏ. Tốt lắm, tốt lắm."
Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực và mấy vị sư phụ khác yên lặng xuất hiện bên cạnh đại sư. "Đại sư, ngươi làm tốt lắm. Đủ nhẫn tâm."
"Sư phụ của con mới không nhẫn tâm như vậy!" Huyết Tử từ đầu chui ra bên cạnh Đại sư làm Triệu Vô Cực giật cả mình.
Đại sư nhìn thoáng qua Huyết Tử nói " Ngươi đó, tiểu nha đầu đừng tưởng ta không biết ngươi đã làm gì"
Huyết Tử chu môi lại giở cái thói ăn vạ " Sư phụ~~~ con ngưỡng mộ người như nước sông cuồn cuộn, liên miên bất tuyệt,........"
"Thôi đủ rồi! Lát nữa phụ giúp ta một số việc là được, mau trở về ký túc đi"
Huyết Tử tươi tắn trả lời " Aye!"
Đại sư nhìn hình ảnh Huyết Tử khuất dạng không khỏi lắc đầu, trong hai đồ đệ người khiến hắn luôn lo lắng nhất chính là nữ đồ đệ này đây. Hắn không biết nên dạy thế nào để nó có thể trưởng thành được đây.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Huyết Tử sau khi trở về ký túc xá liền tắm gội bằng nước nóng sạch sẽ rồi chạy tới thực đường. Vừa đi cô vừa ngâm nga hát vừa nhảy chân sáo.
" Giờ ăn đến rồi! Giờ ăn đến rồi! Mời anh xơi! Mời chị xơi! Giơ chén lên cho cao nào! Giơ chén lên cho cao nào! Ta cùng ăn! Ta cùng ăn"
Giọng hát vàng oanh của Huyết Tử vang khắp học viện, khiến cho bao nhiêu phải thổn thức lắng nghe. Chim đang chuẩn bị bay vào tổ để nghĩ ngơi thì lộn cổ xuống ao, Đại sư đang rồng bay phượng múa những nét chữ thật đẹp thì bị lệch đi. Bảy con người đang rơi vào trạng thái bất tĩnh cũng đồng loạt tỉnh dậy.
Người vào thực đường đầu tiên: Hạ Huyết Tử
Đang ăn đột nhiên có người bước vào, người này không xa lạ gì chính là Đới Mộc Bạch người tình của Đường Tam, à nhầm của Chu Trúc Thanh.
"Tử nhi, không ngờ người đến trước lại là ngươi. Cảm thấy thế nào! "
"Đồ ăn rất ngon! "
Mộc Bạch cười cười không nói, ngồi xuống dùng bữa của mình. Không khí thật tĩnh lặng chỉ tiếng đũa va chạm chén dĩa ngoài ra không ai nói một lời. Bỗng ngoài cửa lại có người tới phá vỡ sự tĩnh lặng, Huyết Tử và Mộc Bạch đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa.
"Tiểu Tam, mau tới ăn đi, mùi vị đúng là không chê được."
Hai con ngươi tà dị trong mắt Đái Mộc Bạch đã khôi phục bình thường, nhìn thấy Đường Tam, vẻ mặt nhất thời mỉm cười. Bọn chúng đã hơn một lần đồng cam khổ, chia hoạn nạn, cái loại cảm giác này không cần ngôn ngữ biểu đạt, chỉ cần nhìn nhau đã có thể thấy tình bạn của đối phương. Nhưng tại sao cái đứa ngồi bên cạnh lại không cảm thấy như vậy thế, mùi hường phấn đang lãng vãng đâu đây.
Đi tới bên người Huyết Tử rồi ngồi xuống, trên bàn ăn trong thực đường còn có sáu phần thức ăn để riêng biệt, hiển nhiên là chuẩn bị sẵn cho hắn cùng những người khác. Trên bàn đồng dạng lưu lại mẩu giấy có chữ viết của đại sư. "Cơm nước xong, đem bát đũa rửa sạch sẽ. Dọn dẹp thùng gỗ trong phòng, thanh tẩy sạch sẽ. Không được ngủ, phải tu luyện hồn lực cho đến lúc hừng đồng. Sáng sớm tập hợp đi học."
Bữa cơm thập phần thịnh soạn, một chén lớn thịt bốc mùi thơm nức mũi, năm cái bánh bao lớn trắng như tuyết, còn có một chén súp, rau vào một ít hoa quả. Lượng thức ăn cho nữ đệ tử ngoại trừ bớt đi hai cái bánh bao thì giống mọi người.
Huyết Tử cố gắng ăn hết một cái bánh bao, hai cái còn lại cô để vào dĩa Tiểu Vũ. Ây da! Dạo này vợ cô hơi ốm phải ăn nhiều một chút thì mới đầy đặn được a~.
Đường Tam bên cạnh nhất thời toát ra một tia mỉm cười, tay đưa lên xoa đầu cô rồ đẩy dĩa bánh của mình cho nàng.
Mộc Bạch ho một tiếng để nói cho họ biết sự hiện diện của mình. Lần lượt, lại thêm hai người nữa tới, Tiểu Vũ và Chu Trúc Thanh.
Tiểu Vũ ngồi xuống bên cạnh không có một chút bộ dáng thục nữ nào với đống đồ ăn trước mặt. Chu Trúc Thanh đi vào, trên mặt thần sắc hết sức bình tĩnh, đến lúc nhìn thấy Đới Mộc Bạch khuôn mặt mới có chút biến đổi, nhưng từ trong mắt của nàng, Huyết Tưt rõ ràng không có tìm ra chút tâm tình bài xích nào hết.
Động tác ăn của Chu Trúc Thanh ưu nhã hơn nhiều so với Tiểu Vũ, nhai kỹ càng, mỗi một động tác càng nhìn càng thấy đẹp, mà đằng sau mỗi động tác thanh tú đó lại ẩn chưa một thứ, đó là tốc độ. Nếu không phải mắt nhìn thấy vật thực trước mặt nàng nhanh chóng giảm bớt, Huyết Tử thật sự rất khó tin rằng những động tác chậm rãi như thế mà có thể ăn với tốc độ nhanh không ngờ.
"Thoải mái thật. Ăn no rồi."
Đới Mộc Bạch nói: "Áo Tư Tạp bọn họ ba người còn chưa có dậy, xem bộ dáng có vẻ rất mệt. Chúng ta trở về tu luyện đi, không biết ngày mai đại sư còn cho chúng ta huấn luyện ma quỷ như thế nào nữa đây."
Đường Tam gật đầu, liền thu thập bát đũa của mình, nhưng bị Tiểu Vũ ngăn cản. "Đi đi, việc rửa chén bát này không thể để nam nhân các ngươi làm được. Giao cho bọn ta được rồi."
Huyết Tử đôi mắt cún con nhìn Tiểu Vũ, " Tiểu Vũ~~"
Tiểu Vũ bẹo má bánh bao của cô cười tươi nói " Đương nhiên, Tử nhi không cần phải làm, mau trở về túc xá nghỉ ngơi đi thôi. Mọi chuyện còn lại cứ để ta lo"
"Aye!"
Ánh mắt Đái Mộc Bạch lạc sang người Chu Trúc Thanh. Chu Trúc Thanh lúc này vãn chưa ăn xong,nhưng một tay nàng đem bát đũa của Đái Mộc Bạch để vào một chỗ. Miệng không nói ra, nhưng hành động đã chứng tỏ ý tứ của mình. Đái Mộc Bạch mừng rỡ, hắn tự nhiên biết da mặt Chu Trúc Thanh mỏng, nên cũng không lên tiếng, bước vội vàng đuổi theo Đường Tam và Huyết Tử.
Lúc ba người bữa ra tới cửa thực đường, sau lưng truyện đến âm thanh của Tiểu Vũ. "Việc rửa chén bát không phải việc nam nhân các ngươi nên làm, bất quá, thùng nước thuốc lưu lại cho các ngươi. Sáng mai nhớ dậy sớm giúp chúng ta nhé. Tử nhi đương nhiên không cần phải làm"
Đường Tam cùng Mộc Bạch nghe xong hai chân lảo đảo, suýt nữa bước hụt ngưỡng cửa. Huyết Tử đưa tay lên che miệng cười, tình cờ Đường Tam quay đầu nhìn Huyết Tử thì vừa lúc chứng kiến trên mặt nàng hiện ra nét tươi cười giảo hoạt. Hắn không khỏi lắc đầu cười khổ.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Tiếng chuông quen thuộc vang lên, Sư Lai Khắc bát quái cơ hồ cùng lúc chạy đến thao trường.
Đại sư đã đứng ở giữa thao trường đợi bọn chúng. Nhìn khuôn mặt bình tĩnh nhưng cứng rắn của đại sư, ngoại trừ Đường Tam, những người khác không tự giác cảm thấy có chút khẩn trương, thậm chí có chút e ngại.
"Tốt lắm. Hôm nay các ngươi đến đây rất nhanh."
Đại sư gật đầu, ánh mắt theo thói quen đảo qua mặt từng người một. "Hành động ngày hôm qua của các ngươi làm ta rất hài lòng, mặc dù có người không hoàn thành trừng phạt, nhưng điều làm ta hài lòng chính là, ta thấy được trên người các ngươi tinh thần không từ bỏ, không vứt bỏ. Là đồng bọn, như thế nào mới có thể làm cho mọi người yên tâm giao hậu tâm của mình cho người khác? Phải là hai chữ tín nhiệm. Các ngươi làm tốt lắm, tín nhiệm lẫn nhau, cho nên các ngươi đã hoàn thành rất tốt bài kiểm tra ngày hôm qua."
"Trước khi khoá trình hôm nay bắt đấu, Đường Tam, đi hoàn thành trừng phạt của ngươi ngày hôm qua đi."
"Vâng" Đường Tam đáp ứng một tiếng, xoay người hướng học viện chạy đi.
"Tiểu Tam, ta chạy cùng ngươi, ngày hôm qua đã nói rồi mà." Tiểu Vũ nhanh nhảu đuổi theo.
Trữ Vinh Vinh đột nhiên nói: "Chúng ta cùng đi đi, chúng ta không phải là một chỉnh thể hay sao?"
Áo Tư Tạp mở rộng cánh tay, "Làm nóng người cũng tốt, lần này chúng ta không phải là bị phạt, mà chỉ là chạy cùng, dù sao cũng không cần mang phụ trọng."
Mập mạp có chút buồn rầu nói: "Xem ra nếu thật sự phải giảm béo, tưởng ta nuôi béo chỗ thịt này đơn giản lắm sao?"
Huyết Tử một bên nói " Ta nói này mập mạp à! Đã mập thì không khí nó cũng mập không cần phải lo"
Đới Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh đã chạy đi, "Nói nhảm ít thôi, mau đi nào."
Chỉnh thể, là một chỉnh thể tốt. Đại sư có chút ngạc nhiên nhìn đám đệ tử chạy đi, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác xúc động. Trong đầu hắn thoáng hiện lên bốn chữ "Thiên chi kiêu tử". Mặc dù tám đứa nhỏ này mới ở cùng với nhau chưa đầy một tháng, nhưng từ hành động lúc này có thể nhìn ra, tình bạn của bọn chúng kéo dài cả đời.
Hai bàn tay nắm chặt, Đại sư âm thầm quyết định, nhất định phải cố gắng hết sức mình bồi dưỡng đám nhỏ này thật tốt. Cũng từ ngày hôm nay, đại sư khiến cho Sử Lai Khắc bát quái hiểu rõ ràng ý nghĩa của hai từ "ma quỷ".
Quái vật mà gặp ma quỷ thì sẽ như thế nào?
Ba tháng huấn luyện ma quỷ, đối với hồn lực của Sử Lai khắc Bát quái cũng không tăng lên nhiều, trong đó chỉ có hồn lực của Mã Hồng Tuấn tăng lên một bậc mà thôi. Nhưng trong ba tháng huấn luyện cực hạn như vậy, tố chất thân thể thay đổi rất nhiều.
Bây giờ, Đường Tam với Đới Mộc Bạch không còn như ngày đầu tiên nữa, phụ trọng mang theo đã vượt quá năm mươi cân, kết quả vẫn còn cảm thấy dư sức. Phải biết rằng, dưới tình huống không sử dụng hồn lực, đó cũng là một sự đáng sợ rồi.
Áo Tư Tạp biến hoá càng rõ ràng hơn, cả người gầy hơn một chút, nhưng nếu bây giờ nhìn vào đường nét trên cở thể hắn, tuyệt đối không có ai nghĩ rằng hắn là phụ trợ hệ hồn sư. Thân hình cường tráng giống như đại đa số chiến hồn sư, đương nhiên giọng nói của hắn vẫn mềm nhũn như cũ, trên mặt, bộ râu quai nón rậm rạp cùng cặp mắt hoa đào đều không có gì biến hoá.
Bề ngoài Đường Tam biến hoá rất nhỏ, tướng mạo vẫn bình thường như trước, nhưng cả người nhìn qua càng thêm nội liễm, vóc người cũng không có phô trương thái quá, chỉ cao hơn một chút. Cảm giác giống như là một thiếu niên bình thường, nhưng lại tuyệt đối là dạng hiếm có khó tìm.
Điều khiến người khác phải vui mừng lẫn sợ hãi chính là, hồn lực của Đường Tam đã đạt tới ba mươi hai cấp, cái này không phải là kết quả của ba tháng huấn luyện mang đến, mà đến từ hồn hoàn của Nhân diện ma chu lúc đầu.
Mã Hồng Tuấn thì gầy đi khá nhiều, nhìn qua không giống như tên béo trước kia, mặc dù vẫn còn mập mạp nhưng khiến cho người khác cảm giác mạnh mẽ.Hồn lực tăng lên tới hai mươi tám cấp, theo xu hướng bước thẳng tới mức đạt ba mươi cấp. Biến hoá thân thể khiến toàn thân hắn nhìn qua vô cùng sắc bén.
Tiểu Vũ vẫn bộ dáng như cũ, trong tất cả đám đệ tử thì nàng ngay cả biến hoá bên ngoài nhỏ nhất cũng khó thấy, ngay cả da tay cũng không có sạm đen đi, suốt ngày đều là bộ dáng vui sướng hoạt bát. Bất quá, mỗi ngày khi tiến hành đối chiến, nàng khiến cho mọi người nếm không ít đau khổ. Đệ tam hồn kỹ của nàng là Thuấn Di xuất quỷ nhập thần, ngay cả Đái Mộc Bạch với Đường Tam cũng gặp không ít đau khổ.
Đồng dạng Huyết Tử cũng như Tiểu Vũ, không ai nhìn ra sự thay đổi của nàng nhưng hai kẻ ngoài lề thì hiểu rất rõ.
Nhân vật: Hạ Huyết Tử
☆ Tuổi:
☆ Level:
☆ Tông môn: Đào Hoa phái
☆ Vũ khí tông môn: Băng Phách Hàn Tâm Liên, Bảo Tiêu, Cung Tên
☆ Hồn hoàn: Nữ đế Thanh Khâu Hồ, Phượng Hoàng Chi Vương
☆ Hồn cốt: Chưa có
♡ Máu: /
♧ Mana: /
♤ Lực chiến:
Ban ngày theo huấn luyện của Đại sư, buổi tối được Nhược Ly cùng Phượng Hoàng trợ giúp thực lực của cô tăng lên một cách đáng kể.
Trữ Vinh Vinh trên đôi mi toát vài phần anh khí, tính cách nội liễm làm nàng càng trở nên tràn ngập mị lực. Về phía Chu Trúc Thanh, không thể không nói, nghị lực của nàng không kém nam tử chút nào, trong ba tháng huấn luyện ma quỷ chưa bao giờ thốt ra một tiếng khổ, chẳng những cắn răng kiên trì đến cùng, mà thậm chí còn từng chủ động yêu cầu gia tăng cường độ. Người gầy đi một chút, nhưng là mẫn công hệ hồn sự, dưới tính huống thân thể mạnh mẽ, tốc độ của nàng gia tăng lên rất nhiều.
Ba tháng huấn luyện ma quỷ rốt cục kết thúc ngày hôm qua, đại sư cho phép Sử Lai Khắc bát quái nghỉ ngơi tám ngày, để cho bọn chúng tự mình điều chỉnh trạng thái. Rốt cục cũng có cơ hội nghỉ ngơi, Áo Tư Tạp ngay lập tức ôm lấy cái giường làm một giấc, Đường Tam tiếp tục luyện tập như mọi khi, Chu Trúc Thanh kiên trì rèn luyện trụ cột thân thể, nên Đới Mộc Bạch cũng chủ động yêu cầu được giúp đỡ. Tiểu Vũ, Huyết Tử và Trữ Vinh Vinh không khác biệt lắm so với Áo Tư Tạp, tranh thủ tám ngày nghỉ ngơi thật tốt. Chỉ có Mã Hồng Tuấn là không có việc gì làm, trong đợt huấn luyện ma quỷ vừa rồi, hắn là người chịu khổ nhiều nhất, nhưng lúc này là nghỉ ngơi, gã mập này lập tức ra ngoài học viện, vào Tác Thác thành giải quyết vấn đề tà hoả.