[Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Ta Là Đệ Tử Của Đào Hoa Phái

chương 41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ăn xong bữa sáng liền cùng Sử lai khắc đi diện kiến ba vị giáo ủy tiền bối. Thiên Đấu hoàng gia học viện, giáo ủy khu được đặt ở trung tâm giáo khu, là tòa kiến trúc lớn nhất, mặc dù cũng là kiến trúc đơn tầng, nhưng lại cao hơn mười thước, nhìn qua có vài ba phần giống Vũ hồn điện.

Khi bọn họ bước vào bên trong khu giáo ủy…ba vị lão nhân đã đứng đợi sẵn tự bao giờ.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Ba lão nhân trên người đều mặc hắc sắc trường bào, trên áo dùng chỉ vàng thêu một ít đồ hình kỳ dị....Trường bào loại này không phải là do học viện đặc chế cho họ, mà là hơn tám mươi cấp hồn đấu la mới có thể đến vũ hồn điện nhận, đại biểu cho thân phận của mình và cũng là lễ phục định chế, tiếp cận hồng sắc lễ phục của phong hào đấu la.

Bình thường mà nói, hồn đấu la và phong hào đấu la rất ít mặc loại lễ phục này, nó không những đại biểu cho thân phận mà còn mang ý nghĩa trịnh trọng. Chỉ khi cùng cấp bậc đối thủ quyết đấu hoặc trong tình huống cực kỳ trang nghiêm mới gặp phải loại lễ phục này. Mà hiện tại ba vị lão nhân đều mặc loại lễ phục này, tự nhiên sẽ không vì bọn họ muốn đi quyết đấu, vậy thì chỉ có thể chứng minh đây là sự xem trọng của họ đối với Sử Lai Khắc học viện, hơn nữa họ lại tự mình đến trước cửa giáo ủy nghênh đón!

Phất Lan Đức nhanh chóng bước lên, khi cước bộ dừng lại thì hai tay đã giao nhau có chút khom lưng: "Sử Lai Khắc học viện, Phất Lan Đức vũ hồn Miêu Ưng, mẫn công hệ bảy mươi tám cấp bảy hoàn chiến hồn thánh...ra mắt tiền bối."

Trong giới hồn sư mà nói, đây chính là lễ mà vãn bối phải làm khi ra mắt các bậc tiền bối. Phất Lan Đức tuy đã ngoài năm mươi nhưng đối diện với ba vị lão nhân hơn tám mươi tuổi này thì dùng lễ vãn bối cũng không có gì quá đáng!

Lão nhân ở giữa vừa cười vừa bước tới trước, tay một đặt lên vai Phất Lan Đức nói: "Phất Lan Đức viện trưởng không cần khách khí, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Được các vị sư phụ của "quái vật học viện" đích thân đến chỉ đạo, tệ viện lấy làm vinh hạnh.Ta là giáo vụ thủ tịch, Mộng Thần Ky, vũ hồn Hắc yêu, khống chế hệ tám mươi sáu cấp tám hoàn, chiến hồn đấu la. Ta giới thiệu cho ngươi một chút."

Mộng Thần Ky vóc người bình thường, rất gầy,giọng nói có chút âm trầm, nhưng lại không hề khó nghe, làm cho người ta có loại cảm giác thân thiết. Râu tóc bạc trắng, người mặc dù rất gầy nhưng tinh thần lại dị thường quắc thước, sắc mặt hồng hào.

Vừa nói, Mộng thần Ky vừa hướng lão giả bên trái "Vị này là nhị thủ tịch của giáo ủy, Bạch Bảo Sơn hồn đấu la. Vũ hồn Thiên Tinh Lô, phòng ngự hệ, tám mươi lăm cấp tám hoàn chiến hồn đấu la."

Bạch Bảo Sơn hình thể so với Mộng thần Ky lại hoàn toàn trái ngược, vóc người không cao nhưng lại rất mập, là tiêu chuẩn cho kiểu người thân cao bốn thước, vòng eo cũng là bốn thước. Theo như Bích Linh tướng tá như bánh mì.

Trên mặt thủy chung luôn mang theo nụ cười ôn hòa, ngay cả thịt trên mặt cũng theo nụ cười mà rung động. Nghe Mộng Thần Ky giới thiệu đến mình lão liền hướng Phất Lan Đức gật đầu mỉm cười.

Mộng Thần Ky chỉ vào vị cuối cùng, nói: "Vị này là tam thủ tịch của giáo ủy, Trí Lâm hồn đấu la, vũ hồn Thiên Thanh Đằng, khống chế hệ tám mươi ba cấp tám hoàn khí hồn đấu la."

Trong ba vị cao tầng giáo ủy, Trí Lâm có bề ngoài là bình thường nhất, tướng mạo cũng rất bình thường, chỉ có cặp mắt lấp lóe tinh quang, gây cho người ta một loại cảm giác rất đặc thù.

Mặc dù đã biết trước bọn họ đều là cường giả hơn tám mươi cấp hồn đấu la, nhưng khi Mộng thần Ky chính thức giới thiệu thì cảm giác vẫn rung động như trước, nhất là lại có đến hai trong ba vị là khống chế hệ hồn đấu la.

Mộng Thần Ky nói: "Các vị không nên khách khí, đã đến đây thì cứ xem như nhà của mình, mau...mời vào trong!"

Giáo ủy hội cũng không xa hoa như trong tưởng tượng của mọi người, trái lại chỗ ở bên trong của ba vị giáo ủy lại vô cùng đơn sơ. Chỉ có một số vật dụng cần thiết cùng một ít thực vật điểm xuyến mà thôi. Mọi người chia nhau ngồi xuống, bởi vì ghế trong giáo ủy hội cũng không nhiều, Sử Lai Khắc bát quái cũng chỉ có thể đứng sau Phất Lan Đức cùng các vị sư phụ. Lúc này trong ánh mắt mọi người cũng đều ánh lên vài phần hưng phấn, dù sao ở trước mặt họ là có ba vị hồn đấu la cấp bậc cường giả.

Mộng Thần Ky để cho người hầu bưng trà nước, điểm tâm lên...ánh mắt nhìn về hướng Sử Lai Khắc Bát Quái mỉm cười: "Nghe Tần Minh nói những hài tử này đã chiến thắng Hoàng Đấu chiến đội, thật sự là làm ta giật mình, "Quái vật học viện" quả nhiên là nơi hội tụ của "quái vật", thành tích của Tần Minh đã làm cho ta cực kỳ giật mình, lại không nghĩ tới quý viện cư nhiên lại còn có thể bồi dưỡng ra nhiều thiên tài vĩ đại như vậy."

Phất Lan Đức cười khổ: "Sử Lai Khắc học viện hiện đã không còn tồn tại!"

Mộng Thần Ky nghiêm giọng: "Không, ngươi hãy nhìn những hài tử sau ngươi, thành tựu sau này của chúng và cả những đệ tử đã tốt nghiệp trước kia, tất cả hào quang vốn là thuộc về Sử Lai Khắc. Tần Minh với ta đã nói với nhau rất rõ ràng. Lần này các vị đến, đây chính là vinh dự của tệ viện, trừ khi các vị sư phụ đồng ý, nếu không học viện sẽ không tùy ý ràng buộc nhiệm vụ giảng dạy đối với các ngươi. Ở chỗ này, các vị hoàn toàn tự do, có yêu cầu, chỉ cần trong khả năng thì mọi chuyện đều sẽ rất dễ dàng!"

Phất Lan Đức dù sao cũng là hơn bảy mươi cấp cường giả, tự nhiên cũng nhìn ra được sự chân thành, bọn họ là một lòng cầu tài, thậm chí không hề nghi ngờ lựa chọn tin tưởng vào Tần Minh.

Vị giáo ủy Trí Lâm, hồn đấu la ngồi một bên đột nhiên hỏi: "Nghe Tần sư phụ nói qua, được biết trong mấy vị đệ tử của quý viện có một vị thiên tài khống chế hệ hồn sư đặc biệt xuất sắc, không biết là vị nào?"

Đại Sư lạnh nhạt cười, đạo: "Không dám gọi là thiên tài, Đường Tam!"

Đường Tam đáp lời, từ trong Sử Lai Khắc bát quái đi ra, cung kính hướng ba vị giáo ủy hành lễ:" Xin chào ba vị sư phụ."

Trí Lâm mỉm cười, không khí chung quanh đột nhiên có chút vặn vẹo. Kế tiếp chính là một màn thăm dò thực lực Đường Tam.

Đợi đến khi quá trình kết thúc Huyết Tử đã muốn ngáp lần thứ , không phải cô không quan tâm đồng đội của mình chẳng qua cơn buồn ngủ của cô quá lớn. Tiếp tục chờ cho Đường Tam đả thông kinh mạch thông suốt.

Mộng Thần Ky nói: "Chuyện đã như vậy, vậy, Tần sư phụ, phiền ngươi an bài giúp."

Tần Minh vội vàng gật đầu đáp ứng. Ánh mắt hắn vẫn đặt trên người Đường Tam, ngoại trừ kinh hãi, còn có rất nhiều hâm mộ. Đồng dạng là thiên tài, nhưng hào quang của hắn đã bị phụ hồn cốt của Đường Tam ở trước mặt che khuất mất.

Đang lúc đoàn Sử Lai Khắc học viện chuẩn bị cáo từ để quay lại sân của mình, thì đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, nghe tựa hồ là hai người.

"Thủ tịch Mộng Thần Ky có mặt ở đây không vậy?" Người chưa tới, âm thanh đã truyền từ ngoài vào, giọng nói to và rõ ràng, thập phần khoẻ mạnh, tuy nhiên trong âm thanh lại mang theo vài phần ngạo khí, tuy không có vẻ khinh người, nhưng tuyệt đối không lịch sự khiêm tốn một chút nào.

Rất nhanh, từ bên ngoài bước vào ba người, trong đó có một người đám Sử Lai Khắc học viện đã gặp qua, chính là tên thanh niên ngày hôm qua ở dưới chân núi bị Đới Mộc một cước đá bay.

Lúc này, hắn đứng bên phía trái, vẻ mặt cao ngạo, trong mắt tràn ngập hận ý mãnh liệt. Đi giữa chính là một lão giả mặc y phục người Hoa. Người này mặc đại hoàng bào, trên vải thêu hoa kim tuyến, nhưng nhìn qua lại không có chút nào lộn xộn, tóc hoa râm chỉnh tề, chải vuốt ngược ra phía sau đầu, vóc người trung bình, thân thể hơi chút béo phúc hậu, tướng mạo uy nghiêm. Chỉ có điều đôi mắt có vẻ hơi nhỏ, phá hoại cảm giác ngũ quan. Đứng chắp tay, cho dù là đối mặt với ba vị giáo uỷ hồn đấu la cũng không có chút ý tứ cung kính, ngược lại, có cảm giác cao cao tự tại.

Thấy ba người này xuất hiện, cảm giác đầu tiên của đám Sử Lai Khắc học viện là chấn động. Cũng không phải bởi vì tướng mạo của ba người này, mà là bởi vì người phía bên phải của lão giả Hoa phục. Cho dù thực lực yếu nhất trong đám Sử Lai Khắc học viện là Trữ Vinh Vinh, hay Sử Lai Khắc học viện cực mạnh là viện trưởng Phất Lan Đức đều chỉ nghe được tiếng bước chân của hai người, mà tại nơi đây lại xuất hiện ba người, điều này chứng tỏ cái gì?

Đứng bên phải lão giả Hoa phục cũng là một lão giả, nhưng khác hoàn toàn so với Hoa phục lão giả. Lão giả này thân người gầy gò, nhìn giống như một mũi lao bình thường, thế nhưng râu tóc lại có màu xanh biếc, đôi mắt như hai viên lục bảo thạch sáng lóng lánh. Toàn thân gây cho người khác một cảm giác hư ảo, tựa hồ như là ảo ảnh, nhìn không thấy bước chân di động, nhưng thuỷ chung vẫn theo sát người Hoa phục lão giả.

Khuôn mặt người này không chút thay đổi, hay nói cách khác là toàn bộ khuôn mặt cứng ngắc, hai má hõm sâu, mái tóc trên đầu rối bời, trên thân là một bộ trường bào màu xám đơn giản, so với Hoa phục lão giả đúng là đối lập hoàn toàn. Người này hai tay thu trong ống tay áo, đi vào Giáo uỷ đại sảnh, hắn cũng chỉ nhắm hai mắt, không thèm nhìn mọi người đến một cái liếc mắt.

"Thân vương đại nhân, sao người lại tới đây?" Mộng Thần Ky tiến lên, hơi khom người, hướng Hoa phục lão giả hành lễ. Nhưng bất luận là hắn hay hai gã Hồn đấu la kia, ánh mắt đều dừng trên thân lão giả tóc xanh, người này, cho dù là bọn hắn cũng không nhìn ra nông sâu.

Hoa phục lão giả lạnh nhạt cười, ánh mắt nhìn lướt qua đám Sử Lai Khắc học viện, thanh niên bên người hắn tên là Tuyết Băng, lúc này vội tiến đến thấp giọng nói vài câu với hắn.

Hoa phục lão giả lúc này mới nói: "Sao vậy? Ba vị Giáo uỷ nơi này có khách nhân? Sao không giới thiệu một chút với bổn Vương?"

Mộng Thần Ky nói: "Thân vương điện hạ, ta giới thiệu với ngài một chút, vị này là viện trưởng của Sử Lai Khắc học viện, Phất Lan Đức. Lần này là tới đây muốn cùng chúng ta bàn bạc hợp tác. Phất Lan Đức viện trưởng, vị này là Thiên Đấu đế quốc Tuyết Tinh Thân vương điện hạ, Hoàng gia học viện bây giờ nằm trong sự quản lý của Thân vương điện hạ."

Phất Lan Đức mặc dù đối với vị Thân vương cao cao tại thượng này cũng không có quá cảm mạo, nhưng cũng hơi thi lễ nói: "Ngài hảo, Thân vương điện hạ."

Tuyết Tinh Thân vương lại không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ lạnh lùng nói: "Sử Lai Khắc học viện? Tựa hồ không nghe nói qua, hẳn là học viện không chính thống. Mộng Thần Ky thủ tịch, ngài như thế nào lại có thể để cho mấy kẻ không rõ lai lịch này tới học viện của chúng ta?"

Vừa nghe lời này, đám người Sử Lai Khắc học viện không khỏi giận tím mặt, đứng bên cạnh Phất Lan Đức, Triệu Vô Cực nhân tiện muốn phát tác, nhưng bị Phất Lan Đức mạnh mẽ giữ lại.

Mộng Thần Ky biến sắc, "Thân vương điện hạ, cũng không thể nói như vậy được. Sử Lai Khắc học viện bồi dưỡng ra vô số hồn sư xuất sắc, cũng giống như học viện của chúng ta. Tần lão sư cũng đã từng theo học ở Sử Lai Khắc học viện. Lần này viện trưởng Phất Lan Đức cùng với các vị sư phụ của Sử Lai Khắc học viện nguyện ý đến giảng dạy ở học viện chúng ta. Bọn họ đều là những nhân tài hiếm có."

"Ồ?" Tuyết Tinh Thân vương vừa nghe nói Tần Minh đã từng tốt nghiệp Sử Lai Khắc học viện, sắc mặt mới dễ coi một chút, ánh mắt nhìn về phía Phất Lan Đức nói: "Mộng Thần Ky thủ tịch, dựa theo quy củ học viện, nếu muốn thỉnh giáo viên đến giảng dạy, phải thông qua khảo hạch, không biết mấy vị này đã thông qua hay chưa?"

Trí Lâm đứng bên cạnh Mộng Thần Ky nhịn không được, nói: "Các vị sư phụ của Sử Lai Khắc học viện đều đạt cấp bậc Thiên đấu, thực lực không cần phải khảo hạch. Thân vương điện hạ, ngài hôm nay đến đây, chẳng lẽ vì việc này sao?" Âm thanh của hắn rõ ràng đã có vài phần không khách khí nữa.

Tuyết Tinh thân vương hừ lạnh một tiếng, "Thiên Đấu hoàng gia học viện là trụ cột của đế quốc, là nơi dành cho những người có khả năng và tiềm năng to lớn. Thân là sư phụ trong học viện, đối với đệ tử sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn. Ta tuyệt đối không hy vọng học viện mời một hạng người kiêu ngạo lỗ mãng. Ta nghe Tuyết Băng nói, ngày hôm qua mấy vị khách quý này mới đến học viện đã ra tay đánh hắn. Tuyết Băng nói thế nào cũng là Tứ hoàng tử của đế quốc, đại biểu cho tôn nghiêm của hoàng gia, há có thể dễ dàng chịu nhục?"

Huyết Tử lập tức hiểu được vị Tuyết Tinh thân vương vì sao mà đến. Nhìn tứ hoàng tử Tuyết Băng đứng bên cạnh vẻ mặt đầy hận ý đang gắt gao nhìn chăm chú vào Đới Mộc Bạch, cô không khỏi thởi dài trong lòng. Cứ cái đà này không biết khi nào cô mới đi tìm chu công được.

Phất Lan Đức lạnh nhạt nói: "Vậy Thân vương điện hạ muốn giải quyết chuyện này như thế nào? Không biết ngài đã hỏi Tuyết Băng điện hạ xem hắn bị đánh vì lý do gì chưa?"

Hồn sư là chức nghiệp xa hoa đắt tiền bậc nhất trên đại lục. Hồn sư căn bản không xem quý tộc vào trong mắt. Phất Lan Đức bản thân đã là hạng người kiêu ngạo không tuân lệnh người khác bao giờ, nếu không phải vì hy vọng mấy vị hảo huynh đệ đi theo mình nhiều năm sau này có nơi chốn tốt để trở về, thì ngay từ thời điểm Tuyết Tinh thân vương nói câu đầu tiên nhằm vào Sử Lai Khắc học viện, hắn đã muốn phát tác.

Tuyết Tinh thân vương hừ lạnh một tiếng, "Bổn vương luôn luôn đối xử tử tế với nhân tài. Các vị đã tới kiếm Thiên Đấu hoàng gia học viện của chúng ta hợp tác, chuyện ngày hôm qua dù sao Tuyết Băng cũng đã có lỗi trước, chuyện này có thể cho qua đi. Bất quá..." Nói tới đây, ánh mắt hắn đảo qua trên người Phất Lan Đức cùng đám sư phụ của Sử Lai Khắc học viện, "Các ngươi phải chứng minh cho ta thấy, các ngươi quả thật là nhân tài mới được."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio