[Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Ta Là Đệ Tử Của Đào Hoa Phái

chương 53: vô đề

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm, tại đại môn Sử Lai Khắc học viện.

Phất Lan Đức, Liễu Nhị Long, Triệu Vô Cực, Đại Sư đứng ở trước cửa học viện, nhìn tám đứa nhỏ trước mắt với tinh thần hưng phấn, trong lòng ai cũng đều tràn ngập kiêu hãnh.

Bốn mươi cấp, hồn sư bình thường đều tại trên dưới ba mươi tuổi mới có thể đạt tới cảnh giới này, nhưng đó lại là hồn sư phải có thiên phú rất cao. Nhưng mấy đứa nhỏ trước mắt này, đứa lớn nhất bất quá mới mười bảy tuổi, nhỏ nhất còn không tới mười bốn tuổi, nhưng bọn chúng cũng đã đạt tới cấp bậc cao như vậy.

Không nghi ngờ là có một vài kỳ tích xuất hiện, nhưng quan trọng hơn chính là thiên phú đám tiểu quái vật này thật là kinh người. Mà bọn họ chính là những người đào tạo, đám người Phất Lan Đức như thế nào lại không cảm thấy kiêu hãnh kia chứ?

Bởi vì Phất Lan Đức cùng Đại Sư sau khi thương lượng liền quyết định, lần này quá trình liệp sát hồn thú, đều do bọn họ chính mình tự hoàn thành. Trừ phi vạn bất đắc dĩ, còn ở trong tình huống bình thường sẽ không ra tay.

Cho nên, từ khi bước vào rừng Lạc Nhật thì Sử Lai Khắc Bát Quái ai nấy đều chuẩn bị công phu sẵn sàng săn hồn thú.

Khoảng cách hồn sư học viện tinh anh đại chiến thời gian chính thức bắt đầu còn có nửa tháng nữa, đây cũng là kỳ hạn để cho Sử Lai Khắc Bát quái liệp sát hồn thú cho bản thân mình. Trong vòng nửa tháng đó, bất luận bọn họ có liệp sát được không cũng đều phải trở về học viện, tham gia dự tuyển tại Thiên Đấu thành phân khu của Thiên Đấu đế quốc.

Tiến vào Lạc Nhật sâm lâm đã được nửa ngày, trên đường gặp phải số lượng hồn thú so với ở Tinh Đấu đại sâm lâm không khác nhau nhiều lắm, nhưng tố chất thì lại yếu hơn khá rõ rệt. Mặc dù cũng có gặp một số đầu hồn thú cấp bậc ngàn năm, nhưng đại đa số đều là vừa mới đạt được ngàn năm tu vi, hiển nhiên đây không phải là những con mà mọi người hi vọng, mà đại đa số những hồn thú này cũng không có tìm đến trêu chọc bọn hắn.

" Nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai sẽ tìm." Phất Lan Đức nhìn sắc trời đã dần tối sầm xuống, liền nói với Sử Lai Khắc bát quái đang tìm kiếm ở bốn phía xung quanh.

Bởi vì có hồn đạo khí trợ giúp, mọi người người chuẩn bị cũng rất dễ dàng, chỉ trong một chốc lát, hai tòa doanh trướng to lớn đã nhanh chóng được dựng lên, bởi vì đây là ở trong Hồn Thú sâm lâm nên mọi hành động đều phải phản ứng thật nhanh, mọi người chia nhau vào doanh trướng đó mà nghỉ. Bốn vị sư phụ một tòa, Sử Lai Khắc bát quái một tòa, còn chuyện canh gác buổi đêm hiển nhiên là do Sử Lai Khắc thất quái phân công nhau.

Do đây không phải là lần đầu tiên hợp tác, nên Sử Lai Khắc bát quái phối hợp với nhau rất ăn ý, Mã Hồng Tuấn, Áo Tư Tạp, Đới Mộc Bạch ba người phụ trách việc chuẩn bị doanh trướng, còn Liễu Nhị Long dẫn các nữ hài tử đi chuẩn bị thức ăn, còn Đường Tam đi xung quanh một vòng, dùng một ít dược phấn đặc biệt trên người để cách ly khu vực trướng với bên ngoài, chẳng những đối với hồn thú có những uy hiếp nhất định, đồng thời cũng tránh để sâu bọ rắn rết xâm nhập.

Bởi vì tám người cùng ngủ chung cho nên xuất hiện vấn đề phân chỗ ngủ như thế nào?

Mã Hồng Tuấn là người mà những nữ tử không muốn gần nhất, nên trực tiếp bị đá vào vị trí ngoài cùng bên trái, mà Chu Trúc Thanh lại chủ động yêu cầu nằm ở phía ngoài cùng bên phải.

Bởi vì Sử Lai Khắc Bát quái có bốn nam bốn nữ, điều này hiển nhiên sẽ có một nam một nữ phải nằm cạnh nhau.

Đái Mộc Bạch đương nhiên nguyện ý ở giữa cạnh với Chu Trúc Thanh, nhưng bị Chu Trúc Thanh mạnh mẽ cự tuyệt.

Áo Tư Tạp nguyện ý cùng Trữ Vinh Vinh ở giữa nhưng cũng bị Trữ Vinh Vinh từ chối.

Cứ như vậy, trong số những nữ tử bên trong trướng bồng chỉ có Huyết Tử hoặc Tiểu Vũ là có thể, có điều Tiểu Vũ giơ tay nói bản thân muốn nằm bên cạnh Trữ Vinh Vinh cho nên vị trí còn lại liền thuộc về Đường Tam.

Sao cô có cảm giác mình bị người yêu bỏ rơi thế nhỉ?

Ai đó hãy nói cho cô biết là không phải đi?

Lúc này Đới Mộc Bạch ở bên ngoài gác đêm, mọi người mặc dù tiến vào chỗ nằm nhưng khoảng cách giữa Đường Tam và Huyết Tử lại gần quá. Mặc dù vậy, hai người họ lại mang hai tâm lí khác nhau, một người thì thân thể cứng đớ còn một người ngủ ngon lành.

Nhưng đột nhiên bên ngoài trướng bồng vang lên một tiếng hét lớn, Đường Tam cùng Huyết Tử phản xạ đồng loạt bậc người dậy.

Nhìn hung thủ phá đám giấc ngủ là con bò cạp có tên là Đại địa chi vương, hỏa thuộc tính hồn thú, cực kì bá đạo, hiếu sát thành tính, mặc dù không có kịch độc giống như Nhân Diện Ma Chu khiến cho các hồn thú khác sợ hãi, nhưng những hồn thú cùng cấp bậc cũng ít có con nào dám trêu chọc nó, tuyệt đối là một đầu Hỏa hệ hồn thú cao cấp. Từ cái đuôi bao gồm chín đốt của nó thì có thể nhìn ra, con Đại địa chi vương này có tu vi trên dưới bốn ngàn năm, bởi vì cứ mỗi năm trăm năm thì đuôi của nó lại dài thêm một đốt.

Đại địa chi vương chia làm ba loại màu sắc, Đại địa chi vương tu vi dưới một ngàn năm thì có màu đỏ. Khi tu vi của nó đạt tới trên ngàn năm, thân thể khổng lồ liền dần dần thu gọn lại, mỗi lần nhỏ đi thì màu sắc trên thân thể nó chuyển từ màu đỏ sang màu trắng. Sau khi tu vi tiến đến trình độ vạn năm, màu sắc của nó mới lại biến đổi một lần nữa, khi đó chuyển thành màu lam.

Từ màu sắc cùng với số đốt trên đuôi, Huyết Tử liền có thể chuẩn xác phán đoán đúng thực lực của nó. Chính xác đầu hồn thú này rất thích hợp với bốn mươi cấp hồn lực của bọn họ. Đường Tam, Đới Mộc Bạch, Huyết Tử liên hợp đem nó hạ bệ.

"Đúng là ba quái vật kết hợp lại với nhau thì hậu quả khôn lường a~~" Mã Hồng Tuấn đứng một bên bình luận.

"Oi, mập mạp hồn thú có lẽ thích hợp với ngươi đấy." Huyết Tử vẫy tay với Mã Hồng Tuấn.

Mã Hồng Tuấn trong mắt tràn đầy tinh quang nhanh chân chạy đi giết chết con Đại địa chi vương đã không có lực phản kháng nữa. Mã Hồng Tuấn rất nhanh ngồi xuống bắt đầu phóng xuất ra vũ hồn của chính mình để hấp thu hồn hoàn.

Trữ Vinh Vinh, Tiểu Vũ và Chu Trúc Thanh nhìn nhau một cái, liền nhanh chóng bước vào trong lều vải. Áo Tư Tạp cùng Đới Mộc Bạch cũng đi vào lều trại.

Huyết Tử tặc lưỡi, ngồi trước đống lửa trại chống cằm, Đương Tam lắc đầu cười trừ đi lại ngồi bên cạnh. Hai người không nói với ai câu nào cứ lẳng lặng mà ngồi. Thật lâu sau đó, Đường Tam cảm nhận được một sức nặng đè lên vai mình.

Đường Tam cười đầy bất đắc dĩ nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự ôn nhu, miệng hắn mấp máy vài từ. Song hắn liền quay đầu, nhắm mắt rơi vào trạng thái ngồi thiền.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio