Gần đây cuộc sống của Phoenix lâm vào trạng thái khẩn trương vô cùng lo lắng, nguyên nhân không có gì lớn lao, chỉ vì nó thấy trong phòng sinh hoạt chung của Slytherin có dán một cái thông báo, nói là tụi nó sắp học môn Bay, học chung với Gryffindor.
Phoenix có bệnh sợ độ cao, mỗi lần tụi nó lên đỉnh tháp thiên văn quan sát các vì sao Phoenix đều trốn sau lưng Dominica, có điều nó luôn lấy cớ là “Trời lạnh” hoặc là “Cơ thể dễ bị cảm lạnh”. Là một Slytherin, không ai dễ dàng cho người khác biết nhược điểm của mình.
Nhưng, nó rầu rĩ không vui ngồi trong thư viện, lật quyển “Quidditch qua các thời đại” mới mượn, trong lòng âm thầm oán hận tại sao Bay không phải là môn tự chọn, nó thà chọn Cổ ngữ Rune cũng không muốn học môn này! Chẳng lẽ nó có thể cưỡi chổi bay vòng quanh Luân Đôn sao?
“Xem ra chúng ta mượn sách giống nhau.” Bên trái nó truyền đến một giọng quen thuộc, Phoenix quay sang liền thấy Granger đang cười, nó uể oải gật đầu, tiếp tục đọc sách.
“Mình nghĩ là những đứa trẻ xuất thân từ gia đình phù thủy sẽ không lo lắng chuyện bay chứ!” Granger nhỏ giọng nói, tránh ánh mắt sắc bén của bà Pince, mấy ngày qua nó ở trong phòng sinh hoạt chung của Gryffindor nghe Seamus kể đủ chuyện của những đứa trẻ lớn lên trong gia đình phù thủy, ngay cả Ron cũng kể chuyện nó cưỡi cây chổi của Percy tránh khỏi một cái máy bay trực thăng không dưới năm lần!
Phoenix nghe xong lời này càng thấy nhức đầu, mấy ngày nay Malfoy cứ ở trong phòng sinh hoạt chung nói chổi của cậu ta tốt cỡ nào, còn oán hận việc không cho học sinh năm nhất đem chổi bay vào trường, hại cậu ta đến năm thứ hai mới có thể có cây Nimbus . Đương nhiên, điều này làm nó nhớ lại lần đầu bọn họ gặp gỡ —— Phoenix cảm thấy dùng từ lần đầu gặp gỡ để nói về cuộc nói chuyện không mấy tốt đẹp kia thật sự giống như một giấc mộng, nhưng nó lại không tìm được từ ngữ nào thích hợp hơn.
Lần đó Malfoy đứng bên đường không phải là để xem cây Nimbus chứ? Nó chống cằm, rõ ràng là đang suy nghĩ, Granger cũng không quấy rầy nó, tập trung đọc quyển “Quidditch qua các thời đại” trong tay mình.
“Tụi em sắp học Bay sao?” Có người ngồi xuống bên phải nó, Phoenix có chút kinh ngạc quay đầu qua, là Cedric —— kể từ sau lần bọn họ hòa bình cùng trải qua buổi sáng đó, khi gặp lại cũng sẽ nói với nhau vài câu, Phoenix nhớ hình như hiện nay anh ấy là Tầm thủ của Hufflepuff?
“Im lặng! Không được nói chuyện trong thư viện!” Rốt cuộc bà Pince nhịn không được, cầm chổi lông gà đi qua, Phoenix nói: “Vậy, có thể đi đến hồ Đen chỉ giúp tụi em chút không?”
Granger bên cạnh cũng ngẩng đầu lên, có chút mong chờ nhìn anh.
Cedric liếc nhìn đồng hồ, gật đầu, ba người đồng thời nhẹ nhàng rời khỏi thư viện.
Nhưng rất nhanh, Phoenix liền hết hi vọng với cách giảng bài, Cedric nhấn mạnh nói bay là một loại cảm giác, bay lên sẽ có cảm giác tự do tự tại thuộc về bầu trời —— Phoenix cảm thấy đời này nó không cách nào cầm lấy cây chổi, một đứa sợ độ cao như nó tình nguyện thuộc về con mực trong hồ Đen cũng không muốn thuộc về bầu trời!
Tình trạng của Granger cũng không khá hơn bao nhiêu, dường như cô nàng thiên về kiến thức trong sách, chẳng hạn như sau khi cưỡi chổi lên phải để hợp với mặt đất một góc mười lăm độ cao thêm chút nữa thì tăng lên ba mươi độ vân vân. Nhưng mà Cedric nghe xong cười nửa phút, sau đó nói với cô nàng, anh không biết.
Sau khi tạm biệt Cedric, Granger hơi ngạc nhiên nói với Phoenix: “Không ngờ cậu lại là bạn với một Hufflepuff năm ba.”
“Anh ấy rất tốt.” Phoenix không phủ nhận.
Granger vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cô nàng biết tuốt càng chú trọng thành tích học tập hơn, đề nghị: “Chúng ta có thể cùng học ở thư viện không? Cậu học Lịch sử Pháp thuật, Bùa chú và Thảo dược học đều rất tốt!”
Thật ra Phoenix rất muốn nói môn Độc dược của nó tuy giỏi, nhưng là do hợp tác với Malfoy, nếu so với Malfoy, dường như nó vẫn còn kém hơn chút, Malfoy luôn biết một ít bí quyết. Nó nhớ đến lời đồn ở Slytherin, hình như giáo sư Snape là cha đỡ đầu của Malfoy?
Phoenix kéo sự chú ý của nó trở lại cái đề nghị của Hermione, một Slytherin và Gryffindor học tập chung với nhau? Nó không cảm thấy đây là một ý kiến hay, nhưng Granger học Biến hình rất tốt, nó nên nhờ cô nàng chỉ bảo nhiều hơn.
“Mình nghĩ chúng ta có thể cùng đọc sách ở thư viện, có điều không nên để lộ quá rõ mối quan hệ giữa chúng ta.” Nó đề nghị: “Có vấn đề gì có thể giúp đỡ lẫn nhau, hơn nữa, mình có thể gọi cậu là Hermione không?”
“Tất nhiên, Phoenix!” Ở Gryffindor mọi người đều gọi tên của nhau, nhưng Phoenix vẫn luôn không cho nó gọi tên, nên Hermione chỉ có thể tuân thủ lễ nghĩa gọi là Longbottom.
Thứ năm nhanh chóng đến, Phoenix ngồi ở chỗ của mình khẩn trương đến muốn ói, nó cố gắng nuốt xuống một miếng bánh pudding, sau đó không ăn thêm được gì nữa.
“Phoenix, cậu đã gầy như vậy, còn cần giảm cân sao?” Blaise ngồi xéo ở đối diện, có chút ngạc nhiên hỏi.
“Không...” Phoenix sợ nói chuyện sẽ phun hết những thứ vừa ăn lúc nãy ra, nó miễn cưỡng cười cười: “Chỉ là ngủ không được ngon thôi.”
Lúc này, có rất nhiều cú bay đến, cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn họ, Phoenix thở phào nhẹ nhõm, Malfoy lại vô cùng đắc ý tháo kẹo mà má cậu ta gửi cho, Phoenix có chút ganh tị liếc nhìn một cái, sau đó phát hiện Neville ở Gryffindor hình như cũng nhận được gì đó.
Có lẽ, trong thời gian ngắn bà nội sẽ không quan tâm đến nó nữa. Nghĩ đến đây, tâm trạng nó càng tệ hơn.
“Hình như anh hai cậu nhận được gì đó từ nhà gửi đến, nhưng cậu lại không có.” Không biết từ lúc nào, Malfoy đã cười xấu xa đứng sau lưng nó.
“Có muốn biết là gì không?” Nói xong cậu ta dẫn Goyle và Crabbe đi về phía bàn ăn Gryffindor.
“Malfoy, quay lại!” Phoenix chỉ kịp đứng lên hô một tiếng, nhưng lúc đó Malfoy đã thành công lấy được một trái cầu nhỏ từ tay Neville. Phoenix nhận ra, đó là trái cầu Gợi Nhớ.
Nó thấy Weasley và Potter đều đứng lên, xúc động muốn nện cho Malfoy một trận.
Nhưng giáo sư McGonagall xuất hiện, cuối cùng Malfoy vứt trái cầu Gợi Nhớ lên bàn, bực tức trở về.
“Không thể không thừa nhận, trí nhớ của cậu tốt hơn anh cậu nhiều, tạ ơn Merlin, Slytherin không có nhận thêm một Longbottom.” Lúc Malfoy đi ngang Phoenix, giận đùng đùng nói.
Phoenix ở sau lưng Malfoy lườm một cái, nó căng thẳng sắp chết rồi, về việc phản kích lại cứ để qua tiết học Bay rồi tính.
Nơi học bay là phần sân cỏ bên cạnh Rừng Cấm, Slytherin đều tới rất sớm, Phoenix đang nghe Malfoy chê mấy cây chổi bay quá cũ lần thứ ba, Gryffindor mới chậm rãi đi đến —— thật ra thì nó cảm thấy Malfoy nói cũng đúng, theo nó, những dụng cụ bay thô sơ lạc hậu như vầy lại tăng thêm độ khó cho môn Bay của nó rồi.
Dạy môn Bay là giáo sư Hooch, bà kêu tụi nó đứng bên cạnh chổi và hô “Lên!”
Sau khi Phoenix hô ba lần với cây chổi không nghe lời của nó, cây chổi mới không tình nguyện bay lên tay nó. Nó thấy rất nhiều người vừa làm một lần đã thành công...
Neville tốt hơn nó một chút, lúc Neville đỏ mặt hô lần thứ hai, cây chổi liền bay lên tay nó.
Lúc bắt đầu bay, Phoenix định dựa vào Neville, chuyện nó sợ độ cao chỉ có Neville biết, Neville cẩn thận từng chút bay là là trên đất, vừa an ủi em gái: “Chúng ta chậm rãi ở bên cạnh đợi là được rồi.”
Giây phút đó, Phoenix cảm thấy anh nó quả thật là vô cùng tốt!
Nhưng, nơi nào có thiếu gia Malfoy thì đừng mong được yên bình, Phoenix cảm giác có một cơn gió và một bóng dáng xẹt ngang qua bên trái Neville, sau đó liền nghe Neville hô: “Trái cầu Gợi Nhớ của anh!”
Malfoy đã bay cách xa tụi nó đang cầm trái cầu Gợi Nhớ màu đỏ, mái tóc màu bạch kim bóng lưỡng dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt: “Longbottom, đến đây mà lấy lại!”
Malfoy, không phải cậu muốn khiêu khích Potter sao? Phoenix tức muốn hộc máu, rõ ràng nó nghe được Malfoy nói mục tiêu của cậu ta trong tiết học Bay là Potter mà!
Nhưng một giây sau, Phoenix cảm giác được chổi của nó đã không khống chế mà bay lên, đâm thẳng về hướng Malfoy với tốc độ kinh người.
Phoenix nhìn thấy Malfoy cũng đang sững sờ, nhắm mắt lại, buông tay ra, nó mới không muốn đụng vào tên khốn kia!
Nó cảm thấy lúc cả người nó rơi xuống, đi kèm với nhiều tiếng kinh ngạc thốt ra, hình như còn có ——”Harry?”
Sao lại là Potter? Nó có chút thắc mắc, nhưng một giây sau, nó cảm thấy có người đang nắm lấy cổ tay nó, Phoenix nghi ngờ mở mắt ra, phát hiện hình như Potter đã cứu nó, sau đó giáo sư Hooch chạy đến, dùng bùa bay thành công đưa nó xuống mặt đất.
“Có sao không? Phoenix.” Potter nói có vẻ vô cùng thân thiết, Phoenix nghe thấy Malfoy bên kia hình như phải đi lao động phạt, trong lòng có chút hưng phấn, cũng không tiếp tục gọi cậu ta là Potter, gật gật đầu: “Harry, cảm ơn cậu.”
Mặt cậu bé tóc đen có chút hồng, tụi nó còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Malfoy đang đi tới.
Lúc Malfoy cho rằng tên tiểu lưu manh này định lời khó nghe gì đó, đối phương lại chỉ giật giật môi, hừ lạnh một tiếng đi về phía Blaise.
“Cậu bay giỏi lắm.” Giỏi đến có thể cứu được nó, thật sự làm Phoenix ngạc nhiên.
“Mình cũng không biết... Chỉ là đột nhiên... Cảm ơn.” Mặt Harry càng đỏ, Phoenix cười cười, vừa rồi cả người nó đổ mồ hôi lạnh, Neville cảm thấy nên đưa em nó đến bệnh thất một chuyến, nó cảm thấy lúc nãy Harry nắm cổ tay em nó rất có thể làm con bé bị trật khớp.
Sau đó hai nhà tiếp tục hòa bình ở ngoài mặt học chung với nhau, Malfoy cũng không mở miệng nói tiếp. Cổ tay Phoenix bị Harry nắm lúc nãy đã sưng đỏ lên, Dominica đưa nó đến bệnh thất, đến lúc tụi nó trở về phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin thì Malfoy đang nói với Parkinson đêm nay cậu ta sẽ quyết đấu với Potter.
“Như vậy sẽ bị trừ điểm đó!” Vừa về đến phòng Dominica liền nói, tất nhiên cô nàng vô cùng kinh ngạc về chuyện đó.
“Không, mình nghĩ Malfoy sẽ không đi đâu.” Hôm nay Phoenix cực kỳ mệt mỏi, nó muốn ngủ một giấc thật ngon.
“Tại sao?”
“Quyết đấu không phải cần trợ thủ sao? Nhưng Goyle và Crabbe đều đã đi ngủ, Blaise sẽ không mạo hiểm như vậy, còn lại Parkinson? Cô nàng đại khái chỉ có thể la hét để gọi Filch và con mèo chán ghét kia đến.” Phoenix ôm tiểu thư Villa, so với Mrs. Norris, tiểu thư Villa thật sự đáng yêu hơn nhiều, ít ra nó cũng không âm thầm đứng ở một góc chăm chú nhìn người khác.
Sáng hôm sau, đối thoại của Phoenix và Dominica liền có kết quả, bởi vì Malfoy có chút giật mình nhìn bàn ăn nhà Gryffindor, mà bên đó Weasley và Harry tuy mệt mỏi nhưng vẫn đang tươi cười.
“Mình cảm thấy mối quan hệ giữa Malfoy và Potter không bao giờ tốt lên được.” Dominica lè lưỡi một cái, nhỏ giọng nói.
“Có lẽ là gần đây vận may của cậu ta không được tốt?” Phoenix suy đoán.
Vận rủi của Malfoy liên tục kéo dài, một tuần sau, Harry lại nhận được một cây Nimbus , đồng thời được đặc cách vào đội Quidditch nhà Gryffindor, trở thành Tầm thủ.
“Đây là công khai làm bậy! Tao phải nói cho ba tao biết!” Thiếu gia Malfoy tức muốn điên lên trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin.
Tuy rằng thuộc nhà Slytherin, nó nên vì sự vẻ vang của nhà mình mà lo lắng, nhưng nó vẫn cảm thấy một Potter năm nhất thì có thể làm ảnh hưởng gì đến đại cuộc —— dù sao Slytherin cũng đã đoạt Cúp nhà bảy năm liên tục!
Nên đối với chuyện này Phoenix vẫn duy trì thái độ lạc quan, trên con đường trưởng thành gặp khó khăn thật sự là một chuyện làm người ta cao hứng, nhìn thiếu gia Malfoy gặp khó khăn, thật sự là chuyện vui của cả nước mà!