Editor: Chu Muội
Buổi chiều, Phoenix có tiết học Cổ ngữ Rune. Môn học này có số lượng học sinh vô cùng ít ỏi, có vài người Slytherin nhưng Phoenix không thân với họ lắm.
Giáo sư Cổ ngữ Rune là một nhà nghiên cứu học thuật Ravenclaw, hắn rất ít khi xuất hiện trong các sự kiện. Giáo sư giới thiệu mình bình thường sẽ cả ngày ngồi nghiên cứu, sách vở tài liệu sẽ xuất hiện khắp nơi trong phòng…
Từ xa xưa, những ma thuật cổ đại đã thất truyền đều được viết bằng Cổ ngữ Rune. Thông qua giáo sư Charity, Phoenix biết thêm được thời cổ xưa, các phù thủy không cần đến đũa phép cũng có thể làm phép. Thời đó thường xuyên sử dụng loại cao cấp pháp thuật cần đến một lượng ma lực khổng lồ. Ví dụ như Niven.
Nhưng Cổ ngữ Rune lại bị thất truyền, các phù thủy cổ đại đánh mất Niven cùng với thực lực. Không còn ai nghiên cứu loại pháp thuật cao cấp này nữa, mà phù thủy có thể hiểu thấu đáo nó lại càng hiếm gặp.
Giáo sư Charity gọi Phoenix ở lại, hắn cũng rất thích Phoenix. Đây chính là học sinh đạt điểm tối đa môn lịch sử Pháp thuật, lại được giáo sư Binns khen ngợi hết lời. Hắn vô cùng vui sướng khi môn học của mình có một học sinh xuất sắc như vậy. Lịch sử Pháp thuật và Cổ ngữ Rune là hai môn học hỗ trợ lẫn nhau, một đứa nhỏ thông minh như vậy hắn thật lâu mới gặp được, lần cuối cùng đó lại trở thành kẻ mà ai cũng biết mất rồi!
Phoenix ở lại chỗ giáo sư Charity tận cả tiếng đồng hồ, được đặc cách phụ đạo riêng. Charity dạy cô rất nhiệt tình, giới thiệu cho cô rất nhiều loại sách, thậm chí cả sách cần đến chữ ký giáo viên.
"Có rất nhiều sách là cấm kỵ, nhưng đối với những ai thực lòng yêu thích nghiên cứu nó vì mục đích tốt đẹp, ta đều rất vui lòng."
Giáo sư Charity thoạt nhìn tưởng hung dữ nhưng kỳ thực lại là một người ham thích học thuật.
Phoenix thỏa mãn ôm một tá sách nặng trịch trong lòng, cười vui sướng. Cô đăng ký học Cổ ngữ Rune đúng là một sự lựa chọn sáng suốt.
"Phoenix! Sao bây giờ cậu mới đi ra?"
Blaise đứng ở cửa với vẻ mặt lo lắng và vội vã.
"Làm sao vậy?"
Phát hiện thấy Blaise rất hoảng hốt, Phoenix cũng sốt sắng theo. Cô nghĩ ngay đến tiết học Chăm sóc sinh vật huyền bí của Neville chiều nay, chẳng lẽ…
"Là Neville à?!" Phoenix bị Blaise kéo đi, cô hỏi.
"Không, là Dominica và Draco!"
Blaise một đường kéo Phoenix đi đến Bệnh thất, vừa đi vừa giải thích.
"Giáo sư Snape đã đi mời người nhà của Dominica đến, tình hình cô ấy không được ổn lắm."
Sự việc là trong tiết Chăm sóc sinh vật huyền bí của Hagrid, Draco khiêu khích con Bằng Mã, chọc giận con thú kia. Nó dùng móng vuốt tấn công Draco, không biết như thế nào mà Dominica cũng bị nó cào một nhát.
"Draco chỉ bị trầy da tay, nhưng Dominica cả người đều bị rạch ra, nhìn thấy cả nội tạng bên trong cũng bị ảnh hưởng. Nếu không phải Gryffindor Granger phản ứng nhanh dùng phép chữa lành thì…"
Blaise ngừng lại, cúi đầu, mắt nhìn xuống đất. Chân Phoenix mềm oặt ra, cô sợ hãi, run rẩy…
Người bị rạch ra…
Nhìn thấy cả nội tạng…
Cô vùng ra khỏi Blaise, dùng hết sức của mình chạy đến Bệnh thất.
Draco với cánh tay phải cuốn băng trắng kín mít, ngồi cạnh là giáo sư Snape. Không khí khẩn trương mà im ắng. Một gian kéo rèm trắng che kín, hẳn bên trong là Dominica và y tá Pomfrey.
" Dominica sao rồi…"
Phoenix như nấc nghẹn, cô khó khăn phát ra mấy chữ, dường như chỉ cần bọn họ có một cử chỉ không đúng thôi thì nước mắt sẽ lập tức tuôn ra.
Dominica là chị em tốt của cô, hai năm trời cùng nhau sinh hoạt, cùng nhau học tập, Phoenix từ lâu đã coi Dominica như người thân mà đối đãi.
Draco không biết làm thế nào trước câu hỏi của Phoenix, hắn im lặng lắc đầu, lặng lẽ nhìn về phía rèm trắng.
Snape nhìn hai người trước mắt trao đổi mà nhíu mày. Draco không phải là một đứa nhỏ dễ dàng xúc động như vậy. Nhưng Phoenix này biểu hiện một chút thì Draco lại lâm vào trạng thái áy náy day dứt, không dám nhìn thẳng…
Lucius, ngươi về sau mệt rồi…
"Tiểu thư Longbottom rất thân thiết với tiểu thư Ford?" Snape phá vỡ bầu không khí tang thương bằng câu nói lạnh lùng.
Phoenix gật đầu.
" Vậy cùng ta đi gặp người nhà tiểu thư Ford, ta nghĩ họ sẽ muốn gặp em."
Snape nói xong liền đứng lên đi.
"Tình trạng Dominica rất nguy hiểm sao?" Phoenix sốt ruột hỏi Snape, nhìn rèm cửa rồi lại nhìn Snape.
“Chúng ta nên tin tưởng khả năng của y tá Pomfrey.”
Giọng Snape vẫn lạnh lạnh nhạt nhạt làm cho người khác không tiếp được lời. Snape rõ hơn ai hết, sự việc này là vô cùng nghiêm trọng, nếu không Dumbledore cũng không phải mời người nhà của học sinh đến.
Sau cùng vẫn là Phoenix theo Snape đến văn phòng hiệu trưởng.
Cửa vừa mở liền nghe được giọng nói của Donna, cô ấy ngẩng cao đầu chất vấn và một chút mất bình tĩnh
Donna mặc một bộ âu phục cho nữ, một bộ bá khí nữ hoàng, mái tóc xoăn lọn to rung rung theo nhịp hô hấp. Donna tức giận chất vấn Hiệu trưởng Dumbledore.
“Sao không thể đưa Dominica vào St.Mungo? Chẳng lẽ các người không có đồ bảo vệ thân thể sao? Chẳng lẽ các giáo sư Hogwarts đều nhát gan đến tinh thần chịu trách nhiệm cũng không có? Còn con vật hung dữ kia nữa, mặc kệ nó là Bằng Mã hay Phượng hoàng, cho dù nó là động vật nhưng các người định thả rông nó thế sao?”
Kể từ khi quen biết Donna, cô luôn mang đến cho Phoenix rất nhiều thứ thú vị của thế giới Muggle, ảnh hưởng rất lớn tới nhận thức của Phoenix.
(Donna chính là một ngự tỷ!)