[Đồng Nhân Harry Potter] Kiêu Ngạo Và Định Kiến

chương 51: trận tái quidditch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

editor: Chu Muội

Mấy ngày tiếp theo, ở đâu cũng nghe thấy được những câu chuyện nhảm nhí về Black, bè lũ tử thần thực tử rồi còn cả người-mà-chúng-ta-đều-biết-là-ai-rồi-đấy. Dĩ nhiên là gia tộc Malfoy cũng bị kéo vào trong cái câu chuyện xàm xí này, não tàn nào đó ở Hufflepuff còn nói chính Draco đã mang Black vào Hogwarts nữa. Làm Draco mấy ngày này luôn xù lông nhím, động một tý là châm chọc.

“Quả nhiên, cậu đừng có hy vọng trong đầu bọn Hufflepuff có thêm thứ gì khác ngoài đồ ăn và mấy chuyện bát quái!”

Parkinson ngồi trong phòng sinh hoạt, tao nhã uống cốc cà phê.

Phoenix như có như không chú ý đến cốc cà phê trong tay Parkinson… Người ta nói giới quý tộc là rất nhạy cảm, rất biết thưởng thức cơ mà! Cà phê mà cô ta uống chính là phân của Villa nhà cô đấy, sao Parkinson có thể uống ngon lành như thế được nhỉ???!!!

Draco cũng có cùng suy nghĩ, Parkinson có rót mời hắn, tuy nhiên hắn chỉ ngửi thôi đã biết rồi! Sao cô ta lại không nhận ra???!!!

Parkinson tiểu thư, người đứng đầu Draco club, lại chỉ chăm chú nghĩ:

“Bọn Hufflepuff chết tiệt, Draco mất hứng tới nỗi chẳng buồn uống cà phê mà ta rót!”

Draco buồn bực cũng chỉ trong chốc lát, hắn đã bị phân tâm bởi công việc giúp đỡ Phoenix luyện tập thần chú gọi thần hộ mệnh.

Phoenix không chắc Draco sẽ giúp cô không, khi hắn nhận lời, cô đương nhiên là rất vui vẻ. Tuy rằng có một suy nghĩ rất nhỏ là luôn muốn đánh bại tên Draco ngày càng tiến bộ này.

Vì thế, bất cứ khi nào không cần lên lớp, thì họ đều lén lút chạy tới phòng mật thất của hội chiến đấu luyện tập.

Hai nhân vật nổi tiếng đồng thời biến mất trong thời gian nhạy cảm như lúc này đương nhiên sẽ bị mọi người chú ý, và hàng hoạt các phiên bản hư cấu ra đời…

Gryffindor: Malfoy luôn kìm kẹp, giám sát Longbottom không rời nửa bước, nguyên nhân là vì một mình hắn không thể mang Black vào Hogwarts được, cần thêm sức mạnh của Phoenix mới đủ để giúp hắn.

Ravenclaw: Hai người đấu đá nhau tranh giành thứ hạng, Longbottom muốn giữ vững vị trí số một còn Malfoy thì muốn đả bại Longbottom, giành xếp hạng nhất, cho nên họ mới lén lút đi luyện tập như thế.

Hufflepuff: Romeo và Juliet phiên bản thực tế! Yêu nhau lắm cắn nhau đau hay thương nhau cùng tiến cùng lùi đấy? Họ vì tránh né dư luận cùng phụ huynh nên mới lén lút yêu đương vụng trộm dưới danh nghĩa luyện tập… -_-!!!

Slytherin? Ôi, các Slytherin còn đang bị Malfoy quản thúc, nào dám hé ra nửa lời. Những con rắn nhỏ đều lén lún viết thư báo cáo về nhà, hỏi rõ chuyện tình…

Những câu chuyện trên đều không đến tai hai nhân vật chính, họ rất bận bịu với các hình phạt của giáo sư Snape!

Thẳng đến buổi chiều một ngày, hai người tranh thủ buổi trưa luyện tập thần chú nên đến trễ môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám tiết đầu tiên. Vốn cho rằng là giáo sư Lupin ôn hòa nên hai người còn rất điềm nhiên, những khi vào phòng, bầu không khí kì quái! Trên bục giảng là Snape! Thảo nào mà bọn học sinh im răm rắp, nhìn cái mặt âm trầm kia thì ai cười cho nổi.

Phoenix và Draco: Chạy trời không khỏi nắng!

“Xem nào, hai trò, đều đi trễ!”

Mọi người đều chăm chú nhìn diễn biến sự việc, mặc kệ là Gryffindor hay Slytherin, kịch hay bày ra trước mắt thì ai cũng như ai cả!

Hai người đều có chút xấu hổ, Snape ý tứ rõ ràng, lại còn có bao nhiêu là con mắt nhìn chằm chằm không thiện ý như vậy… Neville nữa, ánh mắt như muốn đâm thủng người Malfoy.

Tuy nhiên, cứu thế chủ quả đúng là cứu thế chủ, Potter đã cứu hai người thoát một kiếp nạn, hứng trọn lửa giận của Snape.

Gryffindor oan ức bị trừ tận năm mươi điểm.

Tiết học bắt đầu, điểm của Gryffindor lại tiếp tục giảm xuống, bởi vì Hermione tranh cãi với Snape về nội dung bài giảng.

Hermione không tán thành việc học người sói, đây là bài gần sau cùng, hiện giờ chưa học tới.

Mặc kệ thế nào, Snape vẫn thắng, hắn lại giảng cực kỳ chi tiết về Người sói, đây là nội dung bài thi cuối năm chăng?

Phi phi phi, Snape là người lương thiện đến thế sao?

Ngày tái đấu Quidditch, thời tiết cực kỳ tệ, trời đen sầm sì, gió mạnh như muốn thổi bay mọi thứ.

Draco từ sáng sớm thức dậy liền rất quy củ, chậm rãi mà từ tốn ăn bữa sáng, trông không có vẻ gì là vội vàng hồi hộp cả. Hắn thay đồng phục Quidditch, vuốt lại những nếp áo rồi tự phù phép lên người một tá phép chống nước… vô dụng thôi, loại phép này đứng trước cái thời tiết điên cuồng kia thì chỉ để làm cảnh!

Phoenix và Dominica ăn xong cũng qua xem Draco, Phoenix mang chút bánh ngọt đến cho hắn, dù nhai kỹ nhưng căn bản là ăn quá chậm, quá ít. Nhìn hắn gầy như thế, Phoenix chỉ lo không phải hắn cưỡi chổi bay mà là gió hất hắn bay đi mất.

Dỗ Draco ăn được nửa cái bánh ngọt đã bị Flint kêu đi rồi.

“Nhớ xem mình thi đấu đấy!”

Nửa tháng nay Draco tập luyện rất nghiêm túc, cũng tiến bộ rất nhiều, tất cả đều chuẩn bị cho Potter.

Phoenix và Dominica khi đi ra ngoài phải đeo ủng, mặc áo mưa rồi cả che ô, đứng trên mặt đất mà cũng bị gió thổi cho lảo đảo. Mưa quá mức sắc và lạnh, đến mở mắt còn khó chứ đừng nói là quan sát chung quanh.

“Chết tiệt, cái loại thời tiết gì đây! Lát nữa lên trên khán đài cao như vậy thì còn kinh khủng như thế nào nữa?”

Phoenix thật bức xúc với thời tiết, ngoài miệng cô nói vậy nhưng vẫn từng bước đi lên khán đài. Càng lên cao gió càng lớn, nhiệt độ càng thấp, cảng giác như khán đài lung lay sắp đổ, cực kỳ không an toàn. Cả một đám ngồi đó run rẩy, ai cũng thủ sẵn đũa phép phòng ngừa bất trắc sẽ lập tức niệm chú bảo vệ mình.

Tiếng còi bắt đầu trận đấu hôm nay như lạc điệu, bị gió phiêu tán đi không còn vang dội như ban đầu. Tuy quan sát rất khó nhưng chút chuyện ấy là gì, làm một phép tinh mắt là giải quyết xong.

Phoenix dễ dàng quan sát Draco, hắn rất nổi bật trong đám người Quidditch to lớn cơ bắp, cứ như hạc trong bầy gà…

“Malfoy sẽ không bị thổi bay chứ?” Dominica hỏi, cô nghĩ Potter rất có khả năng sẽ ngã trước, hắn trông gà như thư sinh. “Mình thấy Potter bay lảo đảo lắm, hắn không có nhiều kinh nghiệm trong loại thời tiết này, mong rằng mọi người đều an toàn.”

Tuy mắt nhìn được rõ ràng nhưng căn bản là không thể mở mắt mà nhìn được, gió lạnh băng thổi qua làm mắt cay xè, chảy cả nước mắt.

Gryffindor hiện đã dẫn đầu với năm mươi điểm, Phoenix khẩn trương đứng lên, bàn tay nắm chặt. Cô biết Draco rất khát khao chiến thắng, cô biết rõ hơn ai hết!

“Mưa gió như tát vào mặt mình vậy!”

Parkinsn ngồi đằng trước gào lên một tiếng, rất nhanh lại bị tiếng gió át đi.

Goyle và Crable bị Draco phái đến một phải một trái bên cạnh hai cô, như vậy rất tiện, vừa chắn đỡ mưa gió, vừa không phải lo bị gió thổi bay rồi.

Tuy nhiên Phoenix vẫn thấy rất lạnh, nhất là cái mặt lộ ra ngoài bị mưa ướt, lạnh đến tê cứng không còn cảm giác, cả người cơ hồ đều run lẩy bẩy.

“Sao hiệu trưởng không đổi ngày thi đấu đi?”

Học sinh không thể chịu được rét lạnh liên tục rì rầm oán thán, dù thích xem Quidditch nhưng chẳng ai chịu nổi cái loại thời tiết và cảm giác lạnh tê tái cả.

Đột nhiên, bóng tối ấp đến, cái khí lạnh rét băng như từ địa ngục ập vào cả không gian, cái cảm giác ngọt ngạt và hắc ám mà không ai có thể quên được, đặc trưng dễ nhận biết nhất của những bảo vệ của nhà tù Akazan!

“Giám ngục!”

Phoenix ngẩng đầu, Giám ngục xuất hiện khắp nơi, dưới đất, trong không trung, cả trên đầu bọn họ cũng có rất nhiều.

Mọi người kinh hoảng, có không ít học sinh bị dọa hoặc tố chất cơ thể kém không chịu được đã ngất đi.

Khán đài bốn nhà là bốn mảnh hỗn loạn, Phoenix cũng khó mà bình tĩnh nổi.

Cô không nhìn thấy Draco đâu cả, khi thi đấu không được mang đũa phép, nếu như…

Hắn đang ở đâu, hắn có được an toàn, hắn không được phép bị thương ở đâu, hắn phải thật lành lặn.

Mọi sức mạnh như được tập trung lại, đưa vào đũa phép hóa thành luồng ánh sáng trắng ấp áp mà mạnh mẽ.

"Thần Hộ Mệnh!!!"

Luồng sáng mạnh mẽ phi thẳng lên trời, dần hiện rõ hình một con bạch xà to lớn, toàn thân tỏa ra sức mạnh như muốn lấn áp bóng tối kia.

Cũng trong khoảnh khắc đó, các giáo sư cũng kêu gọi thần hộ mệnh của mình bảo vệ cho học sinh. Trong chốc lát, bóng tối đã bị đẩy lùi, các hình dáng thần hộ mệnh tỏa sáng: phượng hoàng, mèo Ai Cập, con dơi, báo đốm, trăng tròn,…

‘Nhất định phải thắng!’, Draco mang theo ý niệm đó cạnh tranh với Potter đuổi theo trái Snitch. Hai người bay song song, thỉnh thoảng đụng nhau một cái, tự dưng không biết vì sao Potter và chổi của hắn lại rơi xuống. Cơ hội trước mắt, Draco mạo hiểm dùng cả hai tay bắt trái Snitch trước mặt.

Các thành viên khác đều tạm dừng việc thi đấu để tránh đụng chạm Giám ngục, nhưng hắn vẫn đuổi theo trái Snitch lên thật cao, cao đến nỗi không khí đã loãng đi, gió to như bão, Draco bị hất ra khỏi chổi bay.

Hắn rơi trong không trung, tưởng mình sẽ xong rồi. Nhưng một đạo ánh sáng trắng rực rỡ đỡ lấy hắn, đó là một con bạch xà bay từ phía khán đài nhà Slytherin.

Hơi thở quen thuộc, mang theo sự ấm áp và dịu dàng, Draco vuốt ve thân mình con rắn, cái lạnh giá bây giờ không là gì cả bởi trong lòng hắn rất ấm áp.

Phoenix, đây chính là Thần hộ mệnh của Phoenix!

Hắn nắm chặt trái Snitch trong tay, hắn muốn dành tặng nó cho cô, chiến thắng này chính là dành cho cô.

Thi triển Hú hồn Thần hộ mệnh có thể dùng hai loại phương pháp, một loại là khoái nhạc nhớ lại, mà một loại khác còn lại là kiên định tín niệm.

Để gọi ra thần hộ mệnh có hai phương pháp, một là thả lỏng tinh thần nhớ về những điều hạnh phúc, hai là dùng niềm tin, khát vọng mạnh mẽ chuyển thành sức mạnh. Phoenix, cậu tin tưởng, mong muốn điều gì vậy?

Draco cưỡi con bạch xà trở lại trong tiếng reo hò của nhà Slytherin, trái Snitch trong tay giơ lên cao, trong mắt hắn hiện chỉ có một bóng hình nhỏ bé màu tóc xanh lá cọ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio