Ngày hôm sau, Blaise đau khổ ôm lấy cái cổ đắng thương của hắn, kể rằng chiếc giường chẳng hiểu sao bị sập tan tành, hắn phải ghé qua bệnh xá để khám xem sao.
Phoenix và Dominica chẳng hiểu gì sất, Draco nói bâng quơ:
“Đừng có bịa chuyện như vậy, tối qua cậu có về phòng đâu.”
Quả nhiên, một câu này khiến nhiều người nghĩ khác. Pansy đinh ninh Blaise đã bị trúng bùa mộng du của ai đó, còn Daphne lại cho rằng ký ức tối qua của hắn có vấn đề. Dominica rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng điệu không thể tin nổi:
“Mình nghe nói, trong giới quý tộc, sáng tạc ra rất nhiều tư thế...ừm, quái dị. Blaise, cậu thử rồi à?”
Dứt lời, tất cả mọi người trên bàn ăn đều nhìn Blaise đầy ý vị.
Blaise mặt vẫn nhơn nhơn, bàn tay ôm cổ hạ xuống, nắm chặt dưới gầm bàn. Draco Malfoy, coi như cậu lợi hại!
Draco thật không biết chuyện sẽ diễn biến theo chiều hướng này.
Dùng xong điểm tâm, em gái Greengrass như vô tình đi ngang qua, cô rưng rưng đôi mắt to nhìn Draco:
“Tối qua Blaise là có ở trong phòng ngủ, đúng không?” Đôi mắt to chớp chớp hồn nhiên.
Draco cảm thấy một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, hắn vô cảm nhìn em gái Greengrass đang tỏ ra mình rất đáng yêu:
“Blaise sẽ rất hy vọng được xưng hô bằng tên họ với cô. Còn nữa, tiểu thư Astoria, tôi nói rồi, đối tượng nói chuyện của cô là ở bên kia, đừng để Malfoy lặp lại lần hai.”
‘Bên kia’ của Draco chỉ là một đám Hufflepuff năm ba đang đùa giỡn lẫn nhau, Astoria mặt đỏ bừng vì nhục nhã: Hắn rõ ràng là vị hôn phu của mình mà!
Chẳng buồn xem sắc mặt đặc sắc của em gái Greengrass, Draco quay sang Phoenix.
“Có người tán tỉnh bạn trai của mình sao?”
Phoenix một bụng ghen nhìn Draco, cô biết hắn là hàng đắt giá chất lượng cao có một không hai trên thị trường mai mối. Nhưng sự thật khi nhìn hắn được người khác ‘để ý’ như vậy, cô suýt chút nữa là nhịn không nổi rồi.
Draco ôm nhẹ Phoenix vào lòng, xoa đầu cô:
“Bạn trai của cậu rất kiên định, xứng đáng được thưởng phải không nào?”
Kèm theo một cái nháy mắt vô cùng rõ ràng, biểu hiện rất muốn được ‘thưởng’ hậu hĩnh.
Phoenix cắn môi, bậy giờ đang là giờ lên lớp, trên hành lang cũng không có ai. Cô nhón chân, hướng tới cằm Draco thơm nhanh một cái.
“Này!” Người nào đó bất mãn.
“Đi thôi!” Phoenix ôm lấy sách, cúi đầu xuống đất mà đi rất nhanh.
Cách đó không xa, trên cầu thang...
“Hermione? Bồ có nghe tôi nói gì không?”
Ron khó chịu khi lại phải gọi hồn Hermione về, cô ấy hôm nay làm sao vậy, cứ đơ đơ như bị hóa đá.
“A.. có, có nghe.” Hermione lấy lại tiêu cự, nhìn Ron: “Ron, bồ nghĩ Malfoy và Phoenix thế nào?”
Ron như tìm được tri kỷ, háo hức hẳn lên:
“Chúng ta quả là hiểu nhau! Bồ cũng thấy vậy sao, Hermione?”
Hermione trợn mắt ngạc nhiên: “Bồ sớm biết rồi sao?!”
“Đúng vậy!” Ron một bên chỉnh chu đống bài tập giáo sư Trelawney vừa phát, một bên rảo bước cùng Hermione đi xuống cầu thang:
“Mình cảm thấy Malfoy làm thân với Phoenix nhất định là vì vị trí thứ nhất toàn khóa, không tiếc thất bại mà vươn lên. Tội nghiệp Phoenix, bị Malfoy giảo hoạt lừa gạt mà không biết...”
Hermione: “Cho nên cậu ta đã dùng chiêu mĩ nhân kế, phải không?” càng nói, giọng cô càng nhỏ lại.
"Cái gì?" Ron không nghe rõ.
"Không có gì."
Hermione cảm thấy Ron không cần để ý chuyện này thêm làm gì, cô lập tức dời chủ đề:
“Vết sẹo của Harry dạo này còn đau không?”
Ron: “...Này, Harry thì liên quan gì ở đây? Chẳng lẽ Malfoy lại...”
“Ron đi nhanh lên, sắp trễ rồi!”
Ở trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin phát thông báo, Học viện Durmstrang và học viện Beauxbatons sẽ đến Hogwarts vào thứ sáu ngày ba mươi tháng mười. Biết được tin này, mọi người đều rất cao hứng.
Parkinson khoe khi cô cùng cha đi đến Đức, gặp gỡ những vị phù thủy Đức rất ga lăng và lịch sự, đến đây lại thở dài, nếu cô không phải đã có người trong lòng, nhất định muốn lấy một người chồng là phù thủy thuần huyết Đức, cùng nhau tạo ra câu chuyện tình yêu lãng mạn....
Nghe qua câu chuyện của Parkinson, Draco vẫn điềm nhiên thưởng thức tách trà nóng hổi. Ở dưới gầm bàn, gót giày Phoenix cực kỳ ‘ôn nhu’ ma sát mũi giày Draco....
“Ôi chao, tha cho cái lỗ tai của tôi đi!” Dominica lầm bẩm nói.
Trọng tâm đề tài cuối cùng cũng bay trở lại cuộc thi Tam pháp thuật. Dominica hôm qua đi gặp Brian, có thấy mấy cô nhà Hufflepuff ríu tít vây quanh Diggory, tất cả là vì bộ dạng hắn đẹp trai, còn có địa vị huynh trưởng Hufflepuff và đội trưởng đội Quidditch.
"Diggory cũng báo danh sao?" Dominica hỏi, Cedric đủ tuổi rồi.
Phoenix gật đầu, mấy ngày hôm trước cô gặp Cedric, anh ta đang bị một đám Hufflepuff nhốn nháo đi theo đến chỗ Chiếc Cốc Lửa.
“Ừm, Ced ở Hufflepuff rất được yêu thích.” Phoenix vô tình nói một câu.
Malfoy tự nhiêu nhếch mép đầy bí ấn.
Tối hôm đó, khi Phoenix về phòng, hai cánh môi như chạm phải hạt tiêu Mexico, sưng phồng một cách bất thường.
“Này! Các cậu rốt cuộc đã làm gì hả?!” Dominica kịch liệt lên án, cô thực ghen tỵ với hai người đó!!
Phoenix cũng buồn bực trừng mắt, chỉ kém lấy ngay đũa phép ra:
“Lần sau cậu đừng có nhắc đến Cedric trước mặt cái tên... Không, dù là họ Duggory cũng đừng có nhắc đến nữa!”
“Oh, xem ra...”
Dominica bắt chước giọng điệu hách dịch của Draco, kéo dài giọng trầm bổng khiến người ta tức chết:
“Cách thức xã giận của Malfoy đúng là vô cùng... Malfoy.”
Đảo mắt đã đến tháng mười, ở Scotland nhiệt độ đã là rất thấp, toàn bộ học sinh Hogwarts khoác lên mình chiếc áo choàng phù thủy tối màu bao kín cơ thể.
Tại phòng sinh hoạt chung, tụ tập rất nhiều người, phần lớn trong số đó đều hy vọng mình có thể được nhanh chóng về phòng, chui vào trong chiếc chăn ấm áp.
Cũng tương tự cái lạnh lẽo của thời tiết, ánh mắt giáo sư Snape nhìn chằm chằm vào cái đầu nơ bướm của Parvati Patil như thể muốn lột nó ra ngay vậy. Phoenix càng lúc càng hưng phấn theo dòng người đi tới đạnh sảnh.
Buổi chiều tối, trời trong lành lạnh, sương xuống và mặt trăng trong veo đã tỏa sắng khắp khu Rừng Cấm.
Cạnh đoàn người Phoenix là một đám người tới chậm của nhà Hufflepuff, vì vậy mà bọn họ phải đứng cạnh nhau, cùng đi đến đạo sảnh.
Trên đường đi, Hufflepuff bát quái luôn ồn ào thảo luận làm sao trường Durmstrang và Beauxbatons đến Hogwarts?
Một ý kiến cho rằng họ phi chổi bay, một người khác phản bác họ dùng Khóa Cảng hoặc Độn thổ.
Phoenix thật sự không chịu đựng nổi nữa, trang bị lại kiến thức sơ đẳng cho bọn họ:
“Các cậu, Hogwarts không cho phép dùng Độn thổ, nó được viết trong “Hogwarts một lịch sử” chương : Bí mật của tòa thành.”
Kết quả đám người đó im bặt, rồi kéo nhau nhanh chóng rời đi.
Xong lại tiếp tục bát quái:
“Chính là chị học bá đó đó..”
“.. Chị ấy ám chỉ rằng chuyện hẹn hò với Malfoy là thật sao?”
“Khăn quàng của hai người đó có màu giống hệt nhau đó!”
“...Toàn bộ Slytherin đều có khăn quàng giống nhau bồ ạ, hâm quá!”
Draco: "..."
Phoenix: "..."
Huflepuff trong mắt hắn mãi mãi chỉ là một đám sinh vật chỉ số IQ thấp, tuy nhiên thỉnh thoảng bọ họ cũng nói được vài thứ đúng đúng đấy nhỉ.
Phoenix nhìn khăn quàng của mình, rồi nhìn sang của Draco, đó là món quà cô tặng hắn năm ngoái.
Trong mắt Draco hiện lên ý cười, thừa dịp đám đông chen chúc, luồn vào trong tay áo Phoenix nắm lấy bàn tay mềm mại.
Dominica hắt xì tới ba lần, mới có những tiếng hô hào vang lên. Phoenix vừa ngẩng đầu liền thấy một đoàn ánh sáng hiện lên trong trời đêm, rẽ mây đạp gió phi tới.
“Là một căn nhà bay!” Ai đó hét lên.
Mười hai con ngựa màu vàng to ngang bằng loài voi kéo một cỗ khổng lồ màu lam, cứ thế, một căn nhà to lớn hạ xuống bên cạnh khu Rừng Cấm. Lập tức bốn phía học sinh lui lại chục bước. Phoenix nghe được tiếng kêu đâu đó, Neville đã hứng trọn một cước của chú ngựa vàng.
Sau đó, một cậu bé mặc áo khoác màu xanh da trời nhạt nhảy xuống, lần tìm cái gì đó dưới sàn xe ở ra một lốc bậc thang bằng vàng, rồi cậu lùi ra sau một cách kính cẩn. Cánh cửa mở ra, một dáng người cao đến nửa con ngựa voi bước xuống. Điều này giải thích vì sao cần căn nhà khổng lồ như vậy. Nhìn bà cao ngang ngửa lão Hagrid, mặt hơi vênh lên, thể hiện khí chất ngạo nghễ nghệ thuật của người Pháp.
Dumbledore đi ra tiếp đãi bà khổng lồ, theo sau đó là mấy chục người đồng dạng áo choành xanh nhạt, có nam có nữ đi theo sau. Trong đó có rất nhiều cô gái Pháp xinh đẹp, đôi mắt Blaise mở lớn, miệng cười tận mang tai.