Nếu Mặt Trời và ánh sáng là biểu tượng của sự sống, thì ngược lại bóng đêm chính là linh hồn của cái chết.
Sinh tử giao hoà, luân phiên thay đổi, sinh lão bệnh tử quy luật chẳng thể chối từ.
Mặt Trời bừng lên rồi vụt tắt, rút đi những ánh sáng rực rỡ để nhường chỗ cho màn đêm u tối cắn nuốt mọi thứ. Một vòng tuần hoàn chẳng bao giờ thay đổi.
Đêm đen, biểu tượng của Tử Thần …
Vậy có cách nào đi ngược lại cái chết không?
Hãy để thời gian trả lời câu hỏi này…
Rừng Cấm, nơi tối kỵ mà bất cứ ai cũng ngán đi vào. Càng về đêm nó càng đáng sợ hơn gấp bội.
Xung quanh được bao phủ bởi một tấm màn đen mù mịt. Tiếng gió rít gào qua từng khe đá như thanh âm của các oan hồn từ chốn âm ti vọng lại. Không khí sợ hãi hiện diện ở khắp mọi nơi. Những đôi mắt đỏ ngầu dõi theo từng bước chân ai….
Bên bờ vực thẳm, đôi tay bé nhỏ bấu chặt vào mõm đá. Một thân hình mảnh khảnh treo lơ lửng giữa không trung. Mái tóc vàng hệt dòng thác đổ tung bay theo từng làn gió đêm lạnh buốt. Làn da trắng hồng giờ tái nhợt đi. Nhưng tại sao chẳng có chút cảm xúc nào được viết lên khuôn mặt tượng tạc hoàn mĩ ấy?
Dưới chân, vực thẳm sâu hun hút đang chực chờ nuốt gọn cả thân hình nhỏ nhoi….
“ Này cô gái, vực thẳm đang thì thầm điều gì thế?
Hãy đến với tôi, hãy ngã vào lòng tôi.
Nhảy đi nào con chim bé nhỏ.
Để chúng ta hòa làm một với nhau.
Rất nhẹ nhàng thôi nên đừng sợ hãi.
Đơn giản lắm, chỉ cần thả lỏng đôi bàn tay đang nắm chặt.
Này cô gái, có nghe chăng lời Tử Thần mời gọi?
BảnTử khúc vang vọng trong không trung.
Bài hát đó có ý nghĩa gì thế?
Có phải đang nói về bạn không?
Con tạo quay vầng, câu chuyện tiếp nối.
Bài hát nào Tử Thần sẽ dành tặng cho cô?
Lắng nghe đi nào hỡi cô gái nhỏ.
Hãy chọn đi, tiếp tục hay buông tay? ”
Cảm giác của người đang đứng giữa sự sống và cái chết là gì? Sợ hãi hay tức giận? Đau buồn? Tiếc nối? Hối hận? … Hàng ngàn cảm xúc lẫn lộn vào nhau.
Vậy còn kẻ đã từng chết thì sao? Họ có cảm giác gì không?
Đáp án chỉ có một, sự bình thản…
Đã từng nếm trãi một lần, lý nào lại còn sợ hãi? Huống chi kẻ đó từ đầu đã chẳng sợ.
Thế nên đừng hỏi tại sao hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Layla lại vô cùng bình tĩnh.
Sợ ư? Nực cười! Kẻ đã một lần trở về từ Quỷ môn quan như cô sẽ còn rung sợ trước nó ư? Đừng chọc cười nhau chứ, nếu vậy thì ly rượu độc năm đó tính là cái gì đây?. Trước đây cô không sợ thì bây giờ cũng chỉ thế mà thôi.
Nhưng điều ấy không có nghĩa là cô sẵn sàng chết. Muốn Layla cô ngủm thì phải mười cái vực thẳm như thế này cơ!
Bằng một động tác phi thân tuyệt đẹp, ai đó đã yên vị trên mặt đất mà lau tay.
Nhìn đôi bàn tay đã sạch bong sáng bóng của mình,Layla hài lòng mỉm cười. Sau đó đôi mắt lia thẳng về phía nào đó.
Tốt lắm! Kẻ phun lửa vào cô chưa đi xa…
Cuối đầu nhặt vật gì đó từ dưới đất, Layla nhíu mày. Vảy rắn? Một chiếc vảy rắm xám nhạt lấp lánh dưới ánh trăng. Căn cứ vào độ lớn của chiếc vảy thì con rắn này cũng không to, cỡ một con trăn là cùng.
“Có rắn biết phun lửa sao?”- Layla tự hỏi.
Thở dài một cái, Layla lắc đầu. Dù sao đây cũng là thế giới của ma pháp, mấy chuyện này thì có gì lạ đâu?
Nhưng con rắn này, nó vừa làm cô xuýt chết. Vì thế….
Nụ cười nhếch mép được vẽ lên từ đôi môi đào hồng nhạt. Ai đó bước đi theo dấu vết để lại. Layla không tin cô không đối phó được một con rắn nhỏ.
Màu đen từ màn đêm hòa lẫn với màu áo choàng dài tuyệt đẹp. Ác thần xuất thế, từng bước đi tìm con mồi. Mỗi bước chân lưu lại đầy cỏ úa trên mặt đất do tà khí. Chiếc đũa phép trong tay nổi lên tà khí nặng nề.
Con đường mòn dẫn Layla tới thẳng dưới đáy vực. Thật kỳ lạ, khi cô quay lại con đường đã hoàn toàn biến mất.
Mất thêm khoảng thời gian khá dài, Layla đi đến một khu tàn tích. Có vẻ như nơi đây đã từng tồn tại một cung điện vô cùng nguy nga, tráng lệ. Từ những dấu tích còn lại, Layla có thể dễ dàng đoán ra.
Những cây cột đá nghiên ngã, đổ nát vẫn còn dấu hoa văn trạm trổ công phu, tỉ mỉ. Dây hoa hồng bằng vàng uốn quanh thân cột, trổ ra từng đóa hồng pha lê đỏ cực đẹp.
Có thể kẻ nào đó đã yểm bùa nơi này, nếu không những thứ này đã sớm bị lấy mất. Nhưng kẻ đó là ai? Tại sao lại che dấu nơi này?
Layla không hiểu cái cảm giác đang dâng lên trong cô lúc này là gì. Bàng hoàng, lạ thẫm, nhạc nhiên, tò mò, đau xót và….hoài niệm?!
Tại sao cô lại có cảm giác đó? Một thứ tình cảm mãnh liệt vô cùng, giống hệt một đứa con xa quê nay được trở về cùng đất mẹ. Ma xui quỷ khiến, cô rơi nước mắt.
Chết tiệt! Vì cái quái gì mà cô phải khóc chứ? Nơi này là đâu? Tại sao chưa từng được nhắc tới?
– Chủ nhân…
Giật mình quay lại, Layla nhìn thấy một hồn ma đang khóc trước mặt mình.
Đó là một phụ nữ trung niên với khuôn mặt phúc hậu. Bà ta mặc bộ lễ phục dài màu rượu vang đỏ. Bên ngoài choàng một cái áo choàng cùng màu với quần áo. Hai hàng nước mắt ướt đẫm khuôn mặt nhưng vẫn không thể che giấu đi nét vui sướng.
– Chủ nhân… tôi đợi người rất lâu…
Hồn ma lại gọi Layla một lần nữa, tiếng gọi thê lương, não nề tột cùng.
Không hề thương xót cho vẻ đáng thương kia, đáp lại lời nó chỉ là khuôn mặt lạnh tanh của Layla kèm theo một câu ngắn ngủn.
– Ngươi là ai?
– Tôi là Moru đây….chủ nhân…
– Ta không biết ngươi. Tránh xa ta ra.
Khác với thái độ lạnh tanh lạnh tẻo của Layla, Moru chỉ cười hiền từ, một nụ cười của sự nhớ nhung và đầy đau đớn.
– Chủ nhân….ngài vẫn như vậy….
Layla mặc kệ bà Muro, quay đầu tìm lối ra hay ít nhất là kẻ đã phun lửa vào cô.
– Chủ nhân….ngài…theo tôi….theo tôi…nhanh lên…
Không quan tâm đến lời Muro, Layla theo lối củ mà đi. Ai ngờ vừa ra khỏi khu tàn tích không xa tia lửa như lúc đó đã bắn thẳng vào cô.
Và lần này hung thủ lộ diện, một con rồng mình gai to lớn bước ra từ bóng tối. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn Layla chằm chằm như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Phừng!!!
Tia lửa thứ hai phi thẳng vào Layla, rất may cô né được.
“Rồng? Thôi xong rồi!”
Thầm kêu không ổn, Layla lập tức chạy như bay tìm chỗ nút. Chết tiệt, cô không ngờ lại đụng độ con rồng khốn nạn này. Nếu biết trước, cô đã không dại mà đâm đầu vào rồi.
Gào..!!! Gr….!!!
Con rồng tiếp tục lao tới tấn công Layla, nó gần như lao cả nhân hình to lớn vào bóng dáng nhỏ bé. Hàm răng sắc nhọn đầy máu mở to chực chờ cắn nuốt con mồi.
– Sectumsempra!
Grét!!! Gr…Gào…a…o…!!!
Tiếng gào đau đớn của loài vật hùng mạnh vang lên. Một chiếc cánh đã bị cắt rời khỏi cơ thể. Đôi mắt nó long sọc lên đầy cuồn nộ.
Nhưng mới bấy nhiêu đã muốn thắng loài vật huyền thoại kia thì có lẻ hơi sớm.
Một dòng lửa khổng lồ dũng mảnh tiến thẳng về chỗ Layla. Nhanh như chớt cô giơ đũa phép.
– Aqua Eructo!
Vòi rồng đối vòi rồng, lửa đại chiến với nước. Hai yếu tố khắc tinh mạnh mẽ của nhau giao đấu kịch liệt khiến nơi đã tan hoang này càng tan hoang gấp bội.
Khói bụi mù mịt khắp nơi, những tảng đá bị cuốn thẳng lên trời. Cuồn phong phẫn nộ hất tung mọi thứ. Các thác nước khổng lồ đổ ập xuống từ không trung, lửa bay tung tóe đốt cháy tất cả những thứ trên đường đi của mình.
Layla đưa mắt về phía phế tích tòa thành, thật kỳ lạ nó vẫn không hề chịu chút ảng hưởng nào như thể có một lá chắn vô hình tồn tại.
Tự cho mình mấy bùa bảo vệ, Layla nhanh như cắt chạy vào sau chiếc cột to lớn mà ẩn núp.
Bão táp qua đi để lại cảnh vật hoang tàn, bóng dáng con rồng cũng biến mất.
Rất lau sau cũng chẳng có động tĩnh, Layla liền bước ra khỏi chỗ nấp.
Không thấy có gì khác thường, có lẽ cô an toàn rồi, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Ai ngờ rằng, cô vừa bước chân ra khỏi tòa thành đổ nát thì….
Bốp!!!
– Á …!…
Layla đau đớn hét lên, máu tươi bắn lên vách đá nhuộm đỏ cả một vùng…
“ Tiếng ai vang vọng khắp chốn vực thẳm hoang vu.
Máu đào nhuộm đẫm cả mặt đất.
Vầng trăng tròn đã khuyết, cuồng phong cũng nổi lên.
Hỡi vị chủ nhân quyền uy, cao quý
Có phải chăng ngài đã thức tỉnh khỏi cơn mê? ”