Tôi từ trong bóng đêm tỉnh lại.
Có một tiếng nói: “Là một bé gái.”
“Thật sao?” Tiếng một thiếu nữ vui mừng nói.
Có đôi tay thô ráp đem tôi lau khô, quấn vào trong tấm chăn mềm mại, đưa tôi đến một đôi tay khác.
Tôi mở mắt, thấy một cô gái. Khuôn mặt cô tái nhợt, mỏi mệt, tóc đen dính mồ hôi dính vào hai má, ánh mắt đen huyền, tràn đầy vui sướng, sáng như sao trên trời.
Cô ôm tôi, cực kỳ hoảng hốt: “A! Trời ơi! Bé con thật mềm! Giống như không có xương!”
Một bà hiền lành cười: “Cô bé, trẻ con mới sinh ra đều như vậy.”
Cô ấy nhìn tôi ngậm ngùi: “Thật đáng yêu, đúng không?”
Cô gái này, mười lăm tuổi, tên là Blaise, đây là mẹ tôi.