[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

quyển 1 chương 10: khuynh hướng tự kỷ của vị giáo sư nào đó

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi ngồi cuối cùng của dãy bàn, góc tối nhất.

Hai tay sai đắc lực Goyle và Crabbe đứng bên cạnh Malfoy, Malfoy xoay cổ nhìn về phía sau, nhìn tôi với nụ cười không có ý tốt.

Tôi cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.

Kẽo kẹt… cửa bị đẩy ra, Harry Potter cùng với người bạn tóc đỏ vội vã chạy đến.

Giống như một con mèo, Malfoy ngay lập tức ngửi thấy mùi ngon, bỏ qua tôi, quay đầu nhìn chằm chằm Potter.

Malfoy dựa vào thế lực quý tộc nhà mình, ở Slytherin năm đầu đã xác lập vị trí đứng đầu của mình. Cho nên, bây giờ, trừ khi Malfoy là người đầu tiên nhục nhã tôi thì sẽ không có ai gây sự với tôi. Dạy dỗ những kẻ không nên thân gì đó là quyền lợi cùng nghĩa vụ của người đứng đầu.

Chuyện may mắn nhất đối với tôi là, giờ học của nhà Slytherin, phần lớn đều cùng học với nhà Gryffindor. Khi các nhà đối địch nhau thì các con rắn nhỏ Slytherin bỏ qua những mâu thuẫn nội bộ, đồng lòng đối địch. Mà nhóm sư tử nhà Gryffindor luôn không phụ sự mong đợi của tôi, luôn làm cho mỗi tiết học có một sự cố nhỏ phát sinh.

Nhất là, Gryffindor có cậu bé vàng Potter.

Mỗi lần Malfoy buồn chán, ở thời điểm chuẩn bị đối phó tôi, Potter sẽ xuất hiện đúng lúc, hấp dẫn lực chú ý của cậu ta.

Cậu ta thật không hổ là Chúa cứu thế.

Tôi âm thầm cảm kích nhìn bóng dáng cậu ta.

Mỗi buổi tối thứ Tư là tiết Thiên văn, dùng kính viễn vọng quan sát các vì sao, học tập tên các hành tinh và quỹ đạo chuyển động của chúng. Ba lần một tuần đến nhà kính nghiên cứu Thảo dược học, ở nhà kính có rất nhiều thực vật kỳ lạ, chúng tôi học cách nuôi dưỡng những thực vật đó và cả nấm, và hiểu về công dụng của chúng. Giáo sư dạy môn Lịch sử phép thuật hóa ra là một hồn ma, có vẻ rất lớn tuổi, nói chuyện rất nhàm chán. Tôi thích lớp học này, bởi vì môn này cực kỳ an toàn, nhóm sư tử và nhóm con rắn luôn không chịu đựng nổi mà nằm bò trên bàn ngủ say, không có sức lực chiến đấu.

Gần như có thể nói, nghe giảng môn học này trừ bỏ tôi chỉ có Granger nhà Gryffindor, còn có vẻ mặt buồn ngủ mà cố chống đỡ của Malfoy - tôi thật sự ngạc nhiên.

Giáo sư Flitwick dạy môn Bùa mê là chủ nhiệm nhà Ravenclaw, vóc dáng cực kỳ nhỏ, có khuôn mặt nhỏ nhắn khó mà so được với chiếc mũi to, cái tai nhọn. Quan sát thầy trong mấy tiết học, tôi cho rằng thầy có huyết thống yêu tinh.

Giáo sư Quirrenll dạy môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám làm mọi người cảm thấy đau lòng. Thầy nói chuyện lắp ba lắp bắp, cả người đầy mùi tỏi khó ngửi, nghe nói bởi vì thầy gặp Ma cà rồng.

Đón tôi ở Hẻm Xéo là giáo sư McGonagall cũ kỹ, tôi không ngờ đấy là chủ nhiệm nhà Gryffindor, lúc đầu tôi đều nghĩ nhóm sư tử nhà Gryffindor đều là những người nhiệt huyết, cảm xúc mạnh mẽ. Cô luôn nghiêm khắc, không giống vị giáo sư có khuynh hướng tự kỷ kia, cho dù nhà Gryffindor mắc sai lầm cũng không chút nể nang nào mà trừ điểm.

Sau khi học rất nhiều lý thuyết, ghi chép rất nhiều, Giáo sư McGonagall rốt cục cũng dạy chúng tôi làm thế nào biến một que diêm thành một cây kim.

Hoặc nói cách khác là, dưới điều kiện cùng ma thuật, hiệu quả của phép thuật có cường đại hay không được quyết định bởi sự trưởng thành của linh hồn. Tôi đã sống bốn mươi mốt năm, có linh hồn trưởng thành bởi vậy, tôi thoải mái cũng thật đơn giản, biến ra một cây kim khâu bình thường.

Con rắn nhỏ Slytherin phía trước tôi vẫn lẩm bẩm khua khua đũa. Nói muốn biến ra một cây châm chạm hoa nho nhỏ.

Đến cuối giờ học cậu ta vẫn chưa biến ra. Không chỉ có cậu ta, không ai ở lớp có thể biến ra, thông minh nhất là Granger cũng chỉ có thể làm cây diêm của cô có chút biến hóa mà thôi.

Nhìn khuôn mặt dài ra của Malfoy, tôi lặng lẽ thu hồi cây châm.

Như đã nói ở trên, “Khuynh hướng tự kỷ của vị giáo sư nào đấy” là chủ nhiệm nhà Slytherin, giáo sư môn Độc dược, giáo sư Snape.

Giáo sư Snape cao gầy, luôn mặc áo choàng màu đen cài nút đến tận cổ, mái tóc dài màu đen đầy dầu, đôi mắt màu đen lạnh lẽo và trống rỗng, mũi ưng, sắc mặt nhợt nhạt.

Ngày đầu tiên khai giảng, tôi còn nghĩ cách nói chuyện của huynh trưởng Coffey đã làm cho người khác cảm thấy lạnh lẽo. Đến khi gặp được giáo sư Snape, tôi mới biết thái độ của huynh trưởng vẫn còn nhẹ nhàng lắm.

Giáo sư Snape tạo cảm giác tồn tại mạnh mẽ, chỉ cần ông ấy ở đây cũng làm cho người ta không thể bỏ qua áp lực của ông ấy. Động tác của ông ấy nhanh nhẹn, ngắn gọn, mạnh mẽ, đi đứng luôn rất nhanh, giống như không muốn lãng phí thời gian trên đường đi, áo choàng bay phần phật. Cách nói chuyện giống một người Slytherin, chậm rãi, ác độc nhưng không mang theo từ ngữ thô tục mà tổn thương người khác.

Có thể thấy là ham muốn duy nhất của ông ấy chính là khấu trừ điểm nhà Gryffindor, nếu là trừ điểm của chúa cứu thế Potter thì ông ấy càng sung sướng. Hơn nữa dù như thế nào, ông ấy đều có thể tìm ra lý do trừ điểm.

Khi học tiết Độc dược, nhóm sư tử nhỏ Gryffindor luôn cực kỳ áp lực, dẫn đến việc bọn họ vốn có thể làm tốt thì cũng liên tiếp phát sinh sự cố.

Quen biết Neville Longbottom trên tàu lửa (đến cậu ta cũng có thể ở nhà Gryffindor!), trong một tiết học Độc dược có thể phá hủy ba cái vạc, được tôn vinh là sát thủ vạc nấu thuốc. Ma dược của cậu ta không biết nên xưng là kỳ tích hay là tai nạn nữa. Tóm lại là cùng một tài liệu, cậu ta có thể tạo ra các loại hiệu quả khác nhau, tiết đầu tiên đã làm cho chúng tôi điên đảo.

Đáng sợ nhất là cậu ta còn thường xuyên làm nổ vạc.

Giáo sư Snape gọi cậu ta là “Bộ não quái vật” hoặc là “Thằng nhóc nhà Gryffindor bị yêu quái cán đầu” và luôn nghiêm mặt với cậu ta. Vì phòng ngừa sự cố phát sinh, nên ông ấy thường xuyên dạo quanh chỗ cậu ta. Longbottom càng bị áp lực vì thế càng dễ làm nổ vạc,

Cho dù là nhóm con rắn nhỏ Slytherin cũng không dám lỗ mãng trước mặt giáo sư Snape. Ông ấy là một pháp sư cường đại, mọi người đều biết ông ấy nghiên cứu ma thuật hắc ám, các Slytherin đặc biệt kính trọng ông.

Nếu như bỏ qua việc ông ấy phun độc và không kiên nhẫn, thì không thể phủ nhận việc được học tập độc dược với ông ấy là cực kỳ may mắn. Bởi vì ông ấy là một trong những phù thủy cực kỳ xuất chúng lỗi lạc thời nay, một trong những bậc thầy độc dược.

Kiếp trước tôi là một bác sĩ - mặc dù là bác sĩ thú y, bởi vậy có hứng thú với độc dược. Một vài loại tài liệu theo phương pháp nhất định thêm vào, sản sinh biến hóa, tựa như hóa học đều làm người ta say mê.

Tôi cực kỳ cố gắng học môn độc dược, bởi vì độc dược học có quan hệ với thảo dược học, tôi thậm chí còn chép lại quyển sách “Tập hợp ba nghìn loại thảo mộc thần kỳ”.

Trong lớp học này, tôi bị quấy nhiễu bởi: Giáo sư Snape cay nghiệt nghiêm khắc cùng với các loại tài liệu ghê tởm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio