Quảng trường Grimmauld cũng không dễ tìm, tôi đành phải mua bản đồ của London.
Năm ngày sau, trong tay tôi là một túi nhỏ, đứng ở bãi cỏ dài trước quảng trường. Gadda đứng trên vai tôi, cuộn mình trong tóc.
Việc này tôi không hề nghĩ tới. Gia tộc Black từng là gia tộc thuần huyết huy hoàng, tôi không nghĩ là nó lại ở thế giới Muggle, hơn nữa, xung quanh cũng không khá hơn hẻm Spiders.
Tôi chăm chú nhìn những căn nhà xung quanh, các nhà này đều nhìn đen, nhiều cửa sổ bị vỡ, sơn trên tường bong ra từng mảnh, rơi xuống thành đống rác nhỏ trên bậc thang. Tôi không thể nhận ra chút nào ở đây dáng vẻ của một căn nhà của quý tộc.
Tôi đã hiểu vì sao đến quảng trường Grimmauld còn cần cú mèo gửi tin.
Tôi vỗ Gadda, nó nhô đầu ra khỏi tóc, tò mò nhìn phía trước, kêu nho nhỏ.
“Bé con đáng yêu.” Tôi nói, “Đi báo Sirius Black cho chị nào.”
Nó phấn chấn bay lên, bay về phía trước. Tôi ngửa đầu nhìn nó, bước từng bước về phía trước.
Một căn nhà đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Nó có cánh cổng màu đen, nhìn rất sập xệ, tay nắm hình con rắn màu bạc.
Gadda bay qua một cửa sổ hỏng đi vào nhà.
Tôi đoán là mình đã tìm thấy nhà Black.
Tôi nhìn xung quanh, rất may là nơi này rất hoang vắng, không có một Muggle nào chú ý đến một cánh cổng đột nhiên xuất hiện.
Tôi vội vàng bước lên bậc cửa, nắm lấy nắm tay hình rắn.
Cửa mở - Sirius Black đang vội đi đến bên này, thấy tôi mở cửa thì rất ngạc nhiên.
“A, cháu có thể tìm thấy nó lại còn có thể mở nó…” ông có vẻ ngạc nhiên nói, giang hay tay ra ôm tôi, “Chào mừng cháu, Sylvia.”
Cái ôm của ông rất chặt lại ấm áp. Tôi phát hiện, từ lúc tôi biết ông là cha mình… tôi không thể nhìn đối diện với ông.
“Có chuyện gì không bình thường ạ?” Tôi cố gắng khống chế mình.
“Cửa nhà quý tộc bình thường đều có bùa bảo vệ. Không phải… ai cũng có thể tìm được nó.” Black nhíu mày, “Có lẽ là nhiều năm không tu sửa, nó đã bị hỏng.”
“Chắc vậy.” Tôi hàm hồ nói. Tôi biết vì sao lại như thế… nhà Black nhận ra huyết mạnh của tôi, mà Sirius thì không phát hiện. Tôi không biết là nên thở phào hay là nên buồn bã.
“Thực nên may mắn là bao nhiêu năm qua không có kẻ trộm viếng.” Sirius nhìn ra phía ngoài, “Vào đi.”
Cánh cổng rung rung khép lại phía sau tôi, cái then cửa nặng bằng đồng thau nhảy về vị trí cũ.
Xung quanh lập tức tối đen. Tôi đứng tại chỗ đơ người vài giây, đến khi mắt tôi có thể thích ứng với bóng đêm, mới đi theo sau Black đi vào phòng khách. Nơi đó cũng tối đen, vài tia nắng xuyên qua những ô cửa sổ bị vỡ, trong ánh nắng thì nhìn thấy rất nhiều bụi đang bay.
“Nơi này… à… rất khác so với tưởng tượng của cháu.” Tôi nói, “Ý cháu là… cháu không nghĩ nhà Black lại như thế này…”
“Cũ nát, dơ bẩn như thế này?” Sirius dừng lại một chút, “Trước kia nó cũng không như thế này.”
Ông ta vẫy vẫy tay, một loạt những tiếng tê tê nhè nhẹ vang lên, các ngọn đền trên tường đều sáng. Ngọn đèn lúc sáng lúc tối, ánh sáng không thể xuyên qua chụp đèn đầy bụi được.
“Thật tệ.” Sirius nói. Ông ấy rút đũa phép, tùy tiện nhắm ngay vật trang trí nhỏ, giống như chuẩn bị làm gì đấy, lại do dự, “À… chú có thể sử dụng bùa ánh sáng không?”
“Thoải mái ạ.” Tôi nói.
Ánh sáng nhè nhẹ màu trắng chiếu đến, chiếu rọi bờ tường có từng mảng từng mảng loang lổ, chiếu đến một cái thảm trải cũ nát, hành lang dài mà tối om.
Sirius đi từng bước tới trước, bụi bặm nhiều năm bay lên, làm ông bị sặc bụi.
“Nơi này không có ai?” Tôi nói, “Chú không được ở đây?”
“Ở đây có một con gia tinh.” Sirius nói, “Chú không được ở đây. Chú có… phòng của mình.”
“Có vẻ nơi này thật sự không thể nào ở được.” Tôi nói.
“Nói thật, chú rất vui khi cháu cảm thấy hứng khi với ngôi nhà này,” Black nói, “Nhưng chú không nghĩ đi thăm nơi này là một chủ ý hay.”
“À, cháu phải nói với chú là cháu không có ý nghĩ này… là chú mời cháu tới.” Tôi nói, tay vuốt ve trang sức cũ nát, “Nơi này tràn ngập cảm giác xưa cũ.”
“Cảm giác xưa cũ đầy thê lương.” Sirius nói móc, “Tro bụi đã cho thấy hết tất cả.”
“Đừng nói thế.” Tôi nói, “Cháu có thể tưởng tượng ra cảnh huy hoàng năm đó của nó.”
Sirius không nói. Chúng tôi im lặng đi theo hành lang đi xuống, đi qua hai bức màn bị bùa chú làm rách nát.
“Đằng sau này có cửa không?” Tôi kéo bức mành ra.
“Không có, chú khuyên cháu không nên làm nó rớt ra.” Sirius ghét bỏ liếc mắt nhìn nơi đó.
“Được ạ.” Tôi buông tay ra, “Cháu có thể nhìn phòng của chú không?”
“Đương nhiên có thể. À…” Sirius bối rối nói, “Chú phải sửa sang một chút. Cháu đợi chú ở đây nhé.”
“Không cần đâu, cháu không nghĩ là nó còn bừa bộn hơn bên ngoài này.” Tôi nói. Nhưng Sirius không nghe, ông ấy vội vàng chạy lên lầu.
Tôi hoang mang nhìn ông ấy biến mất ở chỗ rẽ ở hành lang, nhún nhún vai, lượn lờ bên trong căn phòng cũ rích lại bẩn thỉu, đánh giá căn phòng qua ánh sáng mờ mờ - sau đó tôi phát hiện ở vách tường cuối có một tấm thảm treo tường.
Tôi đi đến phía trước nó.
Thảm treo tường nhìn rất cũ kỹ, màu sắc đã bạc màu, vài chỗ như là bị con gì cắn hỏng. Nhưng kim tuyến trên đó vẫn sáng lấp lánh, tôi có thể nhìn thấy trên tường là một bức gia phả. Thảm treo ghi vài chữ to:
Gia tộc Black cao quý từ rất xưa
Vĩ viễn thuần huyết
Đó là những chữ hiện ra trên gia phả, mặt trên có vài nốt nhỏ.
Tay tôi chạm nhẹ vào nó, nhớ kỹ từng tên từng tên xuất hiện.
Ella Dora Black, Isla Black, Phineas Black…
Những người tôi không biết này, có cùng dòng máu với tôi.
“Là cô sao? Cô gái nhỏ?” Đột nhiên phía sau tôi truyền đến tiếng khàn khàn, âm thanh trầm trầm.
Tôi mạnh mẽ xoay người, bị hai con mắt to giống bóng đèn làm hoảng sợ.
Đó là một con gia tinh, cho dù tôi không hay nhìn thấy bọn gia tinh, nhưng tôi cũng có thể biết là nó đã rất già rồi… trên người nhiều nếp nhăn như vậy, lông màu trắng trong tai vừa dài lại vừa bẩn.
Con mắt màu xám trắng đầy tơ máu ướt sũng nhìn tôi.
“Là cô sao? Cô gái nhỏ?”
Tôi lo lắng nhìn về phía hành lang cuối cầu thang, cẩn thận nói : “ Ta không biết ngươi đang nói cái gì. “
“ Từ lúc cô đi vào căn nhà này tôi đã cảm nhận được, cô là một người nhà Black ? Thuần huyết lại là một Slytherin ! “ Con gia tinh phấn khởi kêu lên.
Tôi nhìn cái túi vẫn cầm trên tay, trên mặt nó có thêu dấu hiệu của Slytherin.
Tôi đọc trong sách biết những con gia tinh nếu ở cùng mình, gia đình phù thủy đều có cảm ứng… Cảm ứng vô cùng nhạy cảm.
Tôi bắt đầu thấy hối hận khi đến đây.
“ Ngươi đoán nhầm rồi, tôi không phải ! “ Tôi nghiêm khắc nói.
Con gia tinh bi thương lại tuyệt vọng hét to một tiếng, điên cuồng đập đầu mình vào vách tường.
“Cháu làm sao thế? Sylvia!” Tiếng Sirius truyền từ trên lầu đến, đồng thời cầu thang vang lên tiếng thùng thùng.
“Dừng lại! Dừng lại!” Tôi sắp phát điên, “Được rồi, ngươi thắng! Đúng là ta!”
Tiểu gia tinh ngừng lại, hai con mắt to như bóng đèn nhìn trừng trừng tôi, miệng nói nho nhỏ: “Kreache biết là sẽ không nhận sai… huyết mạch gia tộc Black… thuần huyết! Kreache biết…”
“A…” Tôi thử kêu tên của nó, “Kreache!”
Con gia tinh mở to con mắt to ngập nước, nó để mặt trong đôi tay đen xì, nức nở lớn tiếng nói: “A! Cô nhỏ gọi tên mình! Cô nhỏ gọi tên mình!”
“Sylvia?” Âm thanh của Sirius lại gần lắm rồi.
“Kreache!” Tôi nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói, “Ngươi phải thề là không nói ra việc này!”
Con gia tinh hoang mang nhìn tôi, lập tức lắc đầu: “Cô nhỏ là huyết mạch trực hệ của gia tộc Black, cô nhỏ là người nhà Slytherin, cô nhỏ là người thừa kế gia tộc Black!”
Tôi khẩn trương nhìn về phía hành lang, nói: “Ta ra lệnh cho ngươi! Không cho phép ngươi nói cho bất kể kẻ nào!”
Có vẻ con gia tinh không dám vi phạm bất cứ mệnh lệnh trực tiếp nào, nó phải chịum nhưng có vẻ không tình nguyện.
“Kreache sẽ không nói ra, Kreache sẽ không nói cho bất cứ ai.” Nó nhỏ giọng nói, “Bà chủ nếu biết sẽ vui vẻ đến thế nào đây! Bà nhất định sẽ đồng ý để gia tộc
Black cùng Kreache thoát khỏi chủ nhân dơ bẩn!”
“Nó có làm gì cháu không?” Sirius từ hành lang đi đến, “Chú vừa gọi cháu nhưng không thấy cháu trả lời.”
“Kreache sẽ không làm cô nhỏ bị thương!” Con gia tinh kháng nghị sau đó cúi đầu lầu bầu, “Chủ nhân luôn thích chuyện cười! Đầu chủ nhân dơ bẩn, không biết cảm kích là heo!”
“Cháu… chính là xem gia phả của gia tộc Black đến mê mẩn.” Tôi dường như
không có việc gì nói, “Đây là con gia tinh của nhà chú? Nó có vẻ thích dấu hiệu Slytherin của cháu.”
“Tin chú đi, cái đấy cũng không có gì hay để xem.” Sirius nói ngắn gọn, sau đó nói với gia tinh, “Kreache đi mau, không được xuất hiện trước mặt ta!”
Con gia tinh có vẻ mặt chán ghét cung kính cúi chào, một đường lầu bầu đi ra.
“A… Nó… rất thú vị.” Tôi nói.
“Có lẽ.” Sirius khó chịu nhìn nơi nó biến mất, “Hồi trước, mẹ chú thích nó nhất… nhưng có lẽ nó đã quá già lại hồ đồ rồi.”
“À, cháu lại không nghĩ thế.” Tôi nói, “Phòng của chú đã dọn dẹp xong rồi ạ?”
Sirius ho khan.
“Đương nhiên,” Ông ấy nói, “Đi theo chú.”
Tôi dưới sự hướng dẫn đã đi qua một cái ô thật lớn, đi lên cái cầu thang tối om, đi qua một cái đầu con gì đó treo trên tường.
“Nơi này giống như chỗ ở của Phù thủy Hắc ám vậy.” Tôi vừa đi vừa đánh giá.
“Nơi này chính là như thế, Sylvia.” Sirius nói.
“A…” Tôi nói, “Chú biết là cháu không có thành kiến với phép thuật Hắc ám mà.”
“Thành kiến? Ừ!” Sirius nói xong đẩy cửa phòng, “Tới rồi đây.”
Tôi đi vào cẩn thận đánh giá căn phòng.
Không giống với bên ngoài bẩn thỉu, căn phòng này vẫn còn sạch sẽ, nhìn các đồ trang trí bị bạc màu có thể nhận thấy là nó đã từng rực rỡ và lớn đến thế nào. Trên giường, trên tường, trên cửa sổ đều là màu bạc và màu xanh lục của nhà Slytherin, trên bàn còn đặt một khung ảnh, một quyển sổ ghi chép đang mở ra.
Giống như nó vẫn dừng lại ở thời điểm chủ nhân rời đi.
“Nơi này thật không giống với tưởng tượng của cháu…” Tôi cân nhắc nói, “Cháu nghe nói chú là một Gryffindor.”
“Cả gia tộc chú đều là Slytherin, cháu biết đấy.” Chú Sirius có chút khẩn trương.
Tôi chú ý đến dưới gầm giường rơi ra tấm vé cũ cắt từ báo, tò mò cầm lấy xem.
Nhưng chú Sirius nhanh tay cầm nó đi, vo viên lại để sang bên cạnh: “À, chú quên không bỏ nó đi… cái này có gì hay mà xem.”
Tôi nhìn chú ấy, sau đó đi về phía cái bàn, cầm cái khung ảnh lên.
Chú Sirius lập tức ho khan.
Đây là một nhóm thuộc đội bóng Quidditch nhà Slytherin, chính giữa là một thiếu niên. Giống chú Sirius ở bộ tóc đen, khuôn mặt cũng khá giống nhưng lại không đẹp trai bằng.
“Đây là?” Tôi ngạc nhiên nói.
“Em trai chú.” Chú Sirius nói.
“Chú lại để ảnh chụp em trai trong phòng mình?” Tôi hỏi.
“Chú không biết.” Chú ấy nói nhanh. Dừng chút chút lại nói: “Gần đây chú hay nhớ tới chú ấy.”
Tôi im lặng đi trong phòng rồi đi ra ngoài.
Chú Sirius giống như là thở dài nhẹ nhõm, đi phía sau tôi.
“Trên này đều là phòng ngủ ạ?” Tôi hỏi.
“Hầu hết.” Chú Sirius nói, “Bên kia là mẹ chú… này! Đừng mở cửa lung tung!”
Chú ấy nói đã chậm, tôi đã mở cánh cửa bên cạnh ra rồi.
Gian phòng này còn to hơn gian phòng kia và còn có khi thế hơn. Trong đó có giường rất to, đầu giường đều điêu khắc hoa văn, cửa sổ cao cao bị che bởi chiếc rèm nhung thiên nga; đèn treo trên trần đầy bụi, vài ngọn nến còn cắm trên đó, xung quanh ngọn nến là sáp nến chảy ra. Tranh trên tường và trên đầu giường đều mờ, mạng nhện từ đèn trần kéo xuống tủ quẩn áo.
Các tấm tranh ảnh quảng cáo cùng những tấm hình chi chít che đi màu xám của vách tường chỉ lộ ra vài khe hở, trong phòng có vài cái cờ Gryffindor đã bị phai màu.
“Đây mới là phòng của chú, đúng chứ ạ?” Tôi hiểu rõ, đi vào, nhìn hình các xe máy phân khối lớn, cùng rất nhiều tranh ảnh các cô gái Muggle, “A… Các cô gái mặc Bikini.”
Chú Sirius mất tự nhiên nói: “Ừm! Mỗi người đàn ông đều có thời trai trẻ.”
“Có lẽ…” Tôi từ chối cho ý kiến, “Nhưng mà chú lại lừa cháu.”
“Chú đã cố gắng,” Chú Sirius chán nản nói, “Nhưng mà Bùa Dán chặt vĩnh viễn quá tốt… Chú không muốn cho cháu nhìn những cái này.”
“Không sao.” Tôi nhẹ nhàng thở ra nói, “Thật không có gì.”
“Biểu cảm của con lại không nói như thế.” Chú Sirius tội nghiệp nói.
Tôi không ý kiến, ngồi ở trên ghế đánh giá căn phòng này.
“À… Sylvia.’ Chú Sirius ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào tôi, “Chú rất xin lỗi.”
Tôi không nói gì.
“Cháu sẽ tha thứ cho chú chứ?” Chú Sirius thử thăm dò nói, “Chú rất quan tâm đến cháu. Chúng ta có thể lại như trước kia không?”
“Chỉ sợ là không thể.” Tôi nói “Trừ khi chú thật sự là một chú chó.”
Chú Sirius nhìn có vẻ uể oải.
“Cháu không thể coi chú là Knight được, nhưng chúng ta có thể là bạn.” Tôi nói.
Chú Sirius nở nụ cười. Da tay của chú ấy rất trắng, màu mắt màu xám giống như tôi, mái tóc xoăn thật dài buộc ở phía sau gáy. Chú ấy đã ba mươi bốn tuổi, lúc cười khóe mắt đã có nếp nhăn. Nhưng lại không làm tổn hại đến sức quyến rũ của chú ấy, chú ấy vẫn rất đẹp trai làm cho bất kỳ ai nhìn cũng thích.
Tôi nhìn chú ấy.
Chú ấy là… cha của tôi.
Tôi tỏ vẻ không có việc gì thu hồi ánh mắt, lẩm nhẩm từng loại sách vở thuộc về chàng thiếu niên Sirius.
“Nếu cháu thích có thể cầm về hết.” Chú Sirius nói.
“Cảm ơn chú…” Tôi mở bìa sách cho chú ấy xem, “Nhưng mà cháu sẽ không dùng đến chúng.”
Đây là một ít tạp chí bảo dưỡng xe máy.
“A… ha ha…” Chú Sirius xấu hổ nói sang chuyện khác, “Thời trẻ chú có một chiếc xe máy vô cùng lớn.”
“Kiểu gì nhỉ?” Tôi lẩm bẩm nhìn các tấm ảnh.
“Cực kỳ lớn… chạy rất nhanh… các tính năng đều tốt.” Chú Sirius nở nụ cười, “Khi đó chú thường xuyên cùng James đua xe… trêu đùa Muggle…”
“Khi đó chú cũng để tóc dài?” Tôi nói, “Có vẻ các chú giống hai người thích náo nhiệt
“Khi đó các chú rất rảnh rỗi.” Chú Sirius nói.
“Chú hiện tại vẫn thế mà.” Tôi nói.
“Đương nhiên là không rồi.” Chú Sirius cười, “Chú là cha nuôi của Harry, sau này chú phải học cách làm cha rồi.”
Tôi nhìn chú ấy, đột nhiên cảm thấy mình vô cùng đau lòng và ghen tị.
“Hai người sẽ sống cùng nhau?” Tôi cúi đầu nhìn qua.
“Đương nhiên, cha mẹ nó đều mất, chú là người thân duy nhất.”
“À.” Tôi cố gắng khống chế âm thanh của mình, “Vậy chú sẽ làm gương cho cậu ấy… chú cũng không giống một người cha tốt.”
“Chú sẽ, Sylvia.” Chú Sirius vỗ đầu tôi.