Buổi tối, lúc chúng tôi bước vào Đại sảnh đường, cả sảnh đường được chiếu sáng bởi vô số ngọn nến được đặt trong những trái bí đỏ trôi nổi trên không trung.
Victor Krum đã đến, anh ta ngồi ở chỗ hôm qua đã ngồi, nhìn chúng tôi gật đầu.
Thức ăn trong yến hội vẫn phong phú như trước nhưng có vẻ chẳng có ai thấy hứng thú với chúng. Mọi người ai nấy đều trông rất khẩn trương.
Rốt cục, Dumbledore cũng đứng lên.
“Chiếc cốc lửa sẽ có quyết định, khi tên của Quán quân được đọc lên, tôi hy vọng bọn họ có thể đi vào căn phòng nhỏ sát vách kia…” Ông ấy chỉ cánh cửa đằng sau bàn của các giáo sư “…bọn họ sẽ nhận được hướng dẫn đầu tiên!”
Ông ây lấy đũa phép ra, quơ một chút trên không. Ngay lập tức, ngoài trừ ánh sáng từ những ngọn nến trong bí đỏ, tất cả ánh sáng từ những ngọn nến khác đều bị dập tắt. Đại sảnh đường rơi vào tình trạng nửa sáng nửa tối. Chiếc cốc lửa hiện đang tỏa ra một thứ ánh sáng so với bất kỳ thứ gì thì lóa mắt hơn hẳn. Ngọn lửa xanh mang chút sắc trắng kia quả thật rất chói mắt. Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào nó và cùng chờ đợi.
Ngọn lửa từ chiếc cốc đột nhiên biến thành màu đỏ, những tia lửa đỏ bắn ra khỏi chiếc cốc. Ngay sau đó, một ngọn lửa bốc lên cao, từ bên trong bay ra một mảnh da dê bị đốt cháy. Tất cả mọi người trong Đại sảnh đường đều ngừng hô hấp vì hồi hộp.
“Quán quân của Durmstrang…” Dumbledore cầm lấy tấm da dê kia “Là Victor Krum.”
Tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô vang lên khắp Đại sảnh đường. Victor Krum vẫn giữ vẻ trầm ổn, đứng dậy, có vẻ như cũng không có gì quá vui mừng. Anh ta im lặng đi cùng một nhân viên trường học đến căn phòng kia.
Draco một bên vỗ tay một bên nhỏ giọng nói với tôi: “Tớ biết là anh ta mà. Anh ta chắc chắn là Quán quân, đúng không?”
Tôi liếc mắt nhìn Draco một cái, quyết định không đưa ra ý kiến gì.
Vài giây đồng hồ sau, ngọn lửa trong cốc lại hóa đỏ. Tấm da dê thứ hai lại bị ngọn lửa đẩy ra.
“Quán quân của Beauxbatons…” Dumbledore tuyên bố, “Là Fleur Delacour!”
Cô gái giống tiên nữ tao nhã đứng dậy, hất nhẹ mái tóc bạch kim của mình, kiêu hãnh đi qua dãy bàn nhà Ravenclaw và Hufflepuff.
Lập tức, đến Quán quân của Hogwarts.
“Quán quân của Hogwarts…” Dumbledore lớn tiếng nói, “Là Cedric Diggory!”
Tôi mờ mịt quay đầu nhìn Đại sảnh đường, thấy một nam sinh có bộ dạng rất dễ nhìn đứng lên từ dãy bàn nhà Hufflepuff. Trên mặt là nụ cười rạng rỡ. Các học sinh nhà Hufflepuff la hét đến chói tai, họ còn nhảy lên nhảy xuống, dường như là vì mừng rõ đến phát cuồng.
“Á!” Draco chán ghét nói: “Tại sao lại là một Hufflepuff?”
“Mỗi nhà đều có học sinh ưu tú, Draco.”
Draco nhún nhún vai nói: “Được rồi, ít nhất so với Potter là Quán quân thì tốt hơn một chút!”
Dumbledore khoái trá lớn tiếng nói, “Tốt lắm! Hiện tại chúng ta đã có được ba Quán quân…”
Nhưng ngọn lửa của chiếc cốc lại môt lần nữa hóa đỏ. Một tia lửa rất dài bắn ra bên ngoài mang theo một tấm da dê.
Dumbledore theo bản năng bắt lấy tấm da dê kia, sau đó trừng mắt nhìn cái tên được viết trên đó.
Mọi người đều biết đây không phải là tình huống bình thường, mỗi người đều nhìn chằm chằm Dumbledore.
Dumbledore hắng giọng một cái, lớn tiếng đọc lên: “Harry Potter.”
“Cái gì!” Draco chán ghét lại phẫn nộ nói.
Tất cả học trò đều nhìn về hướng Harry, tiếng thì thầm khe khẽ vang lên ở khắp mọi nơi.
Harry Potter thoạt nhìn như chẳng hiểu gì cả, cậu ta chậm rãi rời khỏi bàn và đi về hướng căn phòng nhỏ kia. Tất cả giáo sư, giám khảo đều nhìn cậu ta, đôi mắt màu nâu của giáo sư Lupin tràn ngập lo lắng, giáo sư Snape nhíu mày thật chặt. Sirius khiếp sợ đứng lên, trong mắt tràn ngập lửa giận.
“Như vậy…” Dumbledore thoạt nhìn tựa hồ không biết nên nói cái gì, “…việc lựa chọn ra các Quán quân đã hoàn tất! Mọi người ngủ ngon!”
Mọi người đứng dậy rời khỏi Đại sảnh đường, tôi quay đầu lại nhìn thì thấy không có giáo sư nào rời khỏi chỗ.
“Harry Potter!” Trở lại phòng sinh hoạt chung, Draco nổi giận đùng đùng thả người lên sô pha, “Tại sao nó lại có thể trở thành Quán quân?”
“Tình huống bất thường!” Blaise dựa sô pha, ngẫm nghĩ rồi nói “Bốn Quán quân!”
“Được rồi, nó dùng cách gì để qua mặt Chiếc cốc lửa?” Draco oán hận cắn môi dưới, “Nếu nó có thể, tớ cũng có thể làm được…lẽ ra tớ không nên từ bỏ!”
“Cậu đương nhiên có thể, Draco.” Parkinson ngọt ngào nói.
“Được rồi, Draco! Nếu cậu không làm được, cậu ta lại càng không thể làm được!” Tôi nói. Đây là lời nói thật mà không phải là an ủi suông, Draco sinh ra và lớn lên trong gia đình phù thủy, được tiếp xúc với pháp thuật từ nhỏ. Còn Harry được Muggle nuôi dưỡng. Cậu ta giống một cậu con trai bình thường hơn, thành tích của cậu ta chẳng thể bằng Draco được.
“Vậy cũng không nhất định!” Draco nhìn qua dễ chịu một chút, “Khi đứng trước chiến thắng và vinh quang…nói không chừng tự nhiên nó lại có khát vọng thì sao?”
“Cậu ta không cần thêm danh dự nữa.” Tôi xoa bóp mi tâm. Mỗi lần có chuyện liên quan đến Harry Potter, biểu hiện của Draco luôn quá để ý và có phần ngây thơ “Một thiếu niên mười mấy tuổi…có ai nổi danh hơn ‘đứa trẻ sống sót’ sao? Chỉ cần cậu ta tham gia, mọi người sẽ không cho phép ‘đứa trẻ sống sót’ thất bại mặc kệ các trận đấu nguy hiểm, các đối thủ thì lớn và có kinh nghiệm hơn cậu ta. Nếu cậu ta thật sự làm như thế, cậu ta điên rồi!”
“Tớ cũng cho rằng Potter làm không được, Draco. Không có học trò nào có thể thi triển ma pháp qua mặt được Chiếc cốc lửa.” Blaise nhíu nhíu mày nói, “Như vậy, là ai và vì cái gì?”
“Đúng vậy, các cậu không thấy vẻ mặt của cậu ta khi bị đọc tên đâu!” Tôi nói.
Draco đã bị thuyết phục.
“Tốt lắm!” cậu lẩm bẩm, khó chịu lên tiếng, “Vì sao chúng ta lại ở trong phòng Sinh hoạt chung nhà Slytherin để bàn luận về Potter?”
“À, tớ nhớ hình như cậu là người khơi mào chuyện này trước, Draco.” Blaise cười nói.
Đám sư tử nhỏ Gryffindor quả thật cao hứng đến phát cuồng. Bọn họ vô tình có được một Quán quân từ Nhà của mình. Ở mỗi góc Harry xuất hiện, bọn họ đều bày tỏ sự hưng phấn của mình.
Nhưng hiển nhiên là Harry cũng không hưởng thụ sự nhiệt tình của đám sư tử nhỏ. Nếu cậu ta là người mà tôi đã biết và là người mà Sirius đã miêu tả là người chán ghét được đối đãi đặc biệt, là người mong muốn có một cuộc sống gia đình bình thường, cậu ta sẽ không muốn hưởng thụ sự nhiệt tình đó.
Cho nên khi tôi trông thấy cậu ta và Hermione ở cùng chỗ trong cái Thư viện tĩnh lặng, quả thật cũng không ngoài dự đoán.
“Ngày tốt lành, Hermione, Harry.” Tôi cầm sách vở, ngồi đối diện bọn họ.
“Chỉ sợ không tốt nổi.” Harry trả lời cứng nhắc.
Tôi cười cười, đồng tình nói: “Cậu sẽ nhanh quen với sự nhiệt tình của Gryffindor thôi.”
“Cũng không chỉ là nhiệt tình của Gryffindor…” Harry châm chọc nói, “Còn có oán hận của Hufflepuff, bàng quan của Ravenclaw cùng trào phúng của Slytherin. Tại sao mọi người không tin rằng tôi đã không lén đi ghi danh?”
“Như vậy…” tôi nhìn cậu ta nói, “Cậu không lén báo danh?”
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Harry căm tức nói, “Đúng là tớ có mơ mộng đến việc đó nhưng mà…tớ không có làm!”
“Ồ, tớ tin tưởng cậu, Harry.” Tôi nói.
“Tốt lắm!” Harry trầm trọng nói, “Toàn bộ học sinh trong trường chỉ có hai người tin tưởng tớ, tớ nên cảm thấy vui mừng!”
“Harry.” Hermione nhẹ nhàng nói, cô đặt tay lên tay Harry, vỗ nhẹ an ủi.
Hai người?
Tôi nhíu nhíu mày, nhìn xung quanh, Weasley không có ở đây, mà ba người bọn họ từ trước đến nay lúc nào cũng cùng tiến cùng lui.
Hiển nhiên phiền não của Harry Potter cũng không hẳn là do cách đối xử của mọi người, chỉ sợ phần lớn là do từ chính người bạn thân ấy của cậu ta.
“Tớ không thể không nói cho cậu biết, thật ra toàn bộ học sinh trong trường cũng không chỉ có hai người tin cậu không làm như vậy!” Tôi nói.
Harry ngước đôi mắt màu ngọc bích của cậu ta lên, nhìn tôi với vẻ kinh ngạc.
“Uhm…Còn có Draco Malfoy cùng Blaise Zabini.” Tôi cơ hồ có chút ác ý khi nhìn thấy gương mặt nhăn nhó của cậu ta “Bọn họ nghĩ rằng cậu không thể làm được.”
“Ừ.” Harry chán nản nói, “Hiển nhiên Slytherin còn hiểu tớ hơn bạn thân của tớ.”
“Weasley cũng không tin tưởng ngươi?” Tôi nhún nhún vai, “À…ý tớ là, cậu ta không nên vắng mặt ở đây lúc này.”
Harry mím chặt môi lại. Một lát sau cậu ta nói: “Cậu ấy nghĩ tớ không nói cho cậu ta biết cách để báo danh.”
“Cậu ta thật ngu ngốc.” Tôi nói.
“Harry!” Hermione nói, “Cậu ta cho răng cậu biết cậu ta rất muốn báo danh nhưng cậu biết rõ làm như thế nào lại không nói cho cậu ta biết!”
“Nhưng mà tớ lại cho rằng, mỗi người đều có bí mật và sự riêng tư của chính mình.” tôi nói, “Cho dù là bằng hữu cũng không thể trông cậy đối phương có nghĩa vụ đem tất cả bí mật nói hết cho cậu.”
“Tớ đồng ý cái quan điểm này.” Hermione nói, “Hiếm khi thấy cậu nói như thế đấy!”
“Được rồi.” Tôi một lần nữa quay đầu nhìn về phía Harry, “Cậu không giải thích cho Weasley?”
“Tớ đã giải thích cả vạn lần, nhưng cậu ta vẫn cho là tớ nói dối!” Harry căm tức nói.
“Ôi, Merlin. Cho dù tiên sinh Weasley có thể đem tấm da dê viết tên cậu ta bỏ vào chiếc cốc lửa…” Tôi mỉm cười nói, “Thật đáng tiếc! Chỉ sợ cậu ta không vĩ đại đến độ chiếc cốc lửa nguyện ý chọn lựa cậu ta!”
“Sylvia!” Hermione nói.
“Thật có lỗi!” tôi nhún vai nói, “Nhưng, thẳng thắn là đức tính tốt…Vậy, Harry, các giáo sư nghĩ như thế nào? Bọn họ có tin cậu không?”
“May mắn bọn họ tin tưởng tớ!” Harry thở dài nói, “Nhưng chú Sirius cho rằng có người muốn lấy mạng tớ, chú ấy hy vọng trước trận đấu có đủ thời gian để huấn luyện cho tớ!”
“Ừ, đó là quyết định chính xác đấy!” tôi nhếch miệng nói, “Ít nhất có thể làm tăng khả năng sống sót của cậu trong cuộc thi!”
“Ừ.” Harry thất bại nói, “Huấn luyện của chú Sirius, huấn luyện của Snape, tớ đều phải…”
Cậu ta đột nhiên im bặt.
Nhưng tôi đã nghe thấy.
“Huấn luyện của giáo sư Snape?”
“Kia không có gì.” Harry hàm hồ nói, hơn nữa theo bản năng đè lại vết sẹo của cậu ta. Do dự một chút, cậu còn nói, “Tớ đã đáp ứng với giáo sư Dumbledore sẽ không kể cho ai.”
Tôi chú ý tới động tác của cậu ta. Có lẽ huấn luyện của giáo sư Snape có liên quan đến vết sẹo của cậu ta.
Tôi đột nhiên nhớ tới Sirius từng nói với tôi…chú ấy nói vết sẹo của Harry có liên quan đến kẻ thần bí nào đó.
“Hiển nhiên các cậu không cần cẩn thận như thế!” tôi mỉm cười nói. Nhưng lại có một nỗi buồn nào đó âm ỉ trong lòng tôi “Một tháng trước, tôi chỉ biết giáo sư Snape sẽ huấn luyện cho cậu. À…mà tớ còn chẳng biết họ sẽ huấn luyện cậu cái gì.”
“Tớ không thể nói cho cậu biết.” Harry dùng ánh mắt xanh biếc kia nhìn tôi đầy áy náy, “Thật có lỗi.”
“Không, biết được nhiều chuyện đôi lúc cũng không có gì tốt.” Tôi nói, nghiêng đầu sang chỗ khác, “Tại sao hôm nay ở Thư viện lại đặc biệt nhiều nữ sinh?”
“Đó là bởi vì nơi này có Victor Krum.” Hermione căm tức nghiêng đầu, giống như thập phần khó chịu vì tiếng thì thầm khe khẽ của các cô gái.
Tôi và Harry cùng nhau nhìn theo tầm mắt của Hermione thì thấy Krum. Anh ta đang cúi đầu xem sách, trầm mặc ngồi ở một góc sáng sủa. Có không ít cô gái cố ý ở bên cạnh anh ta đi tới đi lui.
Trên thực tế, đồng phục mang sắc đỏ đặc trưng của Durmstrang cực kỳ bắt mắt, nhưng vì cái gì mà khi bước vào thư viện tôi lại không trông thấy anh ta nhỉ?
Anh ta dường như nhận ra được ánh mắt của chúng tôi, vẻ mặt không chút thay đổi, ngước đôi mắt màu đen nhìn lại, sau đó khóe miệng khẽ nhếch, tựa hồ đang mỉm cười.
“Trời ạ, anh ta tự nhiên lại mỉm cười!” Hermione cúi đầu nhìn chằm chằm cái bàn, nhỏ giọng nói.
“Tớ dám đánh cuộc, nếu Ron ở đây, cậu ta nhất định sẽ kích động đến ngất đi.” Harry tựa hồ nghĩ muốn đùa một câu, nhưng nhắc tới Weasley lại càng làm cho cậu ta thêm phiền não.