Editor: Nguyen_Khanh
. .
”Cha!” Cô nói.
Ngài Sadie nằm ở trên giường bệnh, hơi thở mong manh như có như không. Ông mở to đôi mắt đục ngầu, gương mặt già nua vốn mang màu xsm trắng giờ lại đỏ bừng vì tức giận. Trong ánh mắt nhìn cô mang đầy vẻ giận dữ và thù hận.
Nếu ông có đủ sức để nói chuyện, cô không hề nghi ngờ rằng ông sẽ dùng đủ mọi lời lẽ ác độc nhất trên thế gian để nguyền rủa cô.
Cô đã từng rất yêu thương ông nhưng cũng hận ông không kém. Cô biết ông cũng như thế.
”Cha.” Cô lại gọi ông, tay cô cầm lấy những ngón tay khô gầy lạnh như băng của ông.
--- --------
Ngày hôm sau khi gặp được Draco, tôi cẩn thận đem chuyện đã thấy vào tối hôm qua nói cho cậu.
”Thuốc Cưỡng-gian?” Draco tựa hồ nhìn rất bất mãn, “Tớ có thể điều chế tốt.”
”Cái gì?” Tôi cảnh giác nhìn cậu.
”Tớ có thể làm được, đương nhiên Hosea cũng có thể.” Draco không kiên nhẫn nói, “Hiệu quả pháp thuật Hắc Ám của nó rất rõ ràng.”
Một lúc sau tôi mới hiểu ý của Draco.
”Ý cậu là, chị ấy chỉ dọa thôi?”
”Hiển nhiên.” Draco cười nói.
Tôi nhớ lại biểu tình của Martina lúc đó.
”Ồ, không đâu! Nếu Ocil lại chọc giận chị ấy, chị ấy có thể sẽ làm thật đấy!” Tôi huých nhẹ khuỷu tay vào Draco, “Cậu có cảm thấy quan hệ của hai người bọn họ…có không bình thường không?”
Draco cẩn thận nhìn tôi, nói: “Tớ chẳng cảm thấy gì cả.”
”Thật không?” Tôi nhíu mày nói, “Dù bình thường chẳng khi nào thấy hai người bọn họ ở cùng một chỗ…nhưng tớ vẫn cảm thấy hình như quan hệ của họ có chút không được bình thường.”
”Không có khả năng, cậu suy nghĩ nhiều rồi!” Draco châm biếm nói, “Bọn họ một kẻ là năm thứ ba một người là năm thứ sáu!”
”Ocil mười bốn tuổi còn Martina mười sáu tuổi!” Tôi không phục phản bác nói.
”Cũng không có khả năng. Bọn họ là quý tộc thuần huyết.” Draco nói.
”Tớ biết.” Tôi cau mày nói.
”Được rồi!” Draco không có chút dáng vẻ quý tộc mà xoay người trợn mắt, “Cậu đúng là một thuần huyết nhưng hiển nhiên do lớn lên ở thế giới Muggle nên cậu không hiểu được nguyên tắc hôn nhân của quý tộc thuần huyết!”
Tôi sửng sốt, đột nhiên đáy lòng có chút bất an. Giống như có chuyện gì đó rất quan trọng mà tôi đã bỏ sót.
Không đợi tôi hiểu rõ bất an trong lòng là gì, Draco đã nắm tay tôi kéo tôi về hướng cầu thang: “Được rồi, nếu chúng ta còn chần chờ thì sẽ đến muộn đấy!”
Trận thi đấu đầu tiên của cuộc thi Tam Pháp thuật cuối cùng cũng đến. Vào buổi chiều ngày cuối tuần của tuần đầu tiên trong tháng mười một, tất cả học sinh được thông báo nghỉ học.
Khi chúng tôi bước vào Đại sảnh đường để ăn cơm trưa, tôi cố ý dừng lại một chút.
Harry chậm rãi đi tới, thoạt nhìn trông rất khẩn trương và mờ mịt.
”Chúc cậu may mắn.” Tôi nói với cậu ta, “Cậu nhất định sẽ vượt qua! Sirius và giáo sư Lupin đã huấn luyện cho cậu rất nhiều mà!”
Thời điểm hầu hết học sinh trong trường mang địch ý với Harry, thân là “một trong hai học sinh Hogwarts tin tưởng Harry”, dù sao đi nữa tôi hy vọng có thể khiến cậu ta cảm thấy dễ chịu một chút. Từ trước đến nay, tất cả họ đều sùng bái cậu ta một cách mù quáng, cho rằng cậu ta là một người vô cùng vĩ đại. Nhưng vào mỗi khi có chuyện không hay xảy ra, bọn họ lại luôn lựa chọn nghi ngờ, phủ định cậu ta mà không có chút do dự.
Thật không công bằng cho Harry!
Harry trả lời, dường như đã chết lặng: “Cám ơn, tớ sẽ cố gắng!”
Thanh âm của cậu ta không hề che dấu sự khẩn trương, hiển nhiên là lời cổ vũ của tôi hoàn toàn không đem đến hiệu quả mà tôi mong muốn.
Tôi gật gật đầu, đi vào Đại sảnh đường, phát hiện Draco đang nhìn qua hướng này với ánh mắt vô cùng nóng bỏng, giống như đặc biệt chú ý đến cánh cửa lớn vậy.
Harry đi qua vài người. Lúc cậu ta đi ngang qua dãy bàn Slytherin, Draco mỉm cười đầy ác ý với Harry: “Chúng tao đã chuẩn bị rất nhiều khăn tay để dành cho mày khóc đấy Potter!”
Parkinson nghiêng đầu sang chỗ khác, lấy tay che miệng lại, hết sức nhã nhặn mà mỉm cười.
Sắc mặt Harry không chút thay đổi cứ thế mà đi qua, ngồi xuống dãy bàn Nhà Gryffindor.
Biểu tình của Draco chuyển từ tươi cười sang cáu giận, hình như cậu cho rằng đây là một kiểu vũ nhục mới của Harry dành cho cậu.
”Nó dám không nhìn tớ!!” Draco nổi giận đùng đùng nói.
”Draco!” tôi lấy cho mình một miếng thịt bò và để vào đĩa của mình, “Tình cảm mãnh liệt của cậu dành cho Potter thật khiến tớ tán thưởng.”
Blaise sặc một cái. Cậu ta buông dao nĩa xuống, lau miệng, cảm thán nói: “Đúng vậy a! Dịp cuối tuần của những tuần trước, Draco đã vì Potter mà bỏ qua cơ hội làm bạn với Krum cơ đấy!”
Draco thở phì phì nhìn chúng tôi, gương mặt trắng nõn tức giận đến đỏ bừng.
Blaise mỉm cười nói: “Sylvia, món này rất ngon! Cậu có muốn thử không? Tớ có thể lấy cho cậu một phần!”
Tôi mỉm cười: “Đương nhiên, tớ tin tưởng khẩu vị của cậu! Nhìn rất ngon miệng! Ở đây có bánh pudding anh đào, có muốn thử không?”
”Cầu còn không được.”
Thấy chúng tôi không thèm nhìn đến mình, Draco phiền muộn “hừ” một tiếng, cúi đầu tỏ vẻ không vui, bắt đầu ăn thức ăn trong đĩa của mình.
Sirius theo cánh cửa thính đi đến. Hôm nay, chú ấy ăn mặc rất nghiêm chỉnh, áo choàng phù thủy màu đen mà không phải những bộ quần áo Muggle. Mái tóc dài xoăn được cột gọn ra phía sau, thoạt nhìn rất có tinh thần, anh tuấn bức người.
Chú ấy đi qua khoảng trống giữa những dãy bàn, đi đến dãy bàn Nhà Gryffindor, nói khẽ gì đó.
Harry đờ đẫn đứng lên. Sirius lo lắng cười cười, đặt tay lên vai cậu ta, mang cậu ta ra khỏi Đại sảnh đường.
”Này, các Quán quân bắt đầu chuẩn bị rồi đấy.” Blaise hiểu rõ nói.
”Đúng vậy.” Tôi ăn một miếng bánh pudding.
Draco dường như quyết định không nói thêm bất kỳ câu nào để tránh bị chúng tôi cười nhạo.
Sau khi ăn xong, chúng tôi được các giáo sư đưa đến sân bên ngoài lâu đài. Trên sân lúc này đã dựng lên khán đài với rất nhiều chỗ ngồi, ngăn cách khán đài và sân còn có một dãy nham thạch đá.
Có những lều trại rất lớn được dựng ở bốn phía quanh sân. Từ trong lều đôi khi sẽ có khói đen thoát ra.
”Thật khiến cho người ta chờ mong…” Lúc chúng tôi ngồi vào chỗ của mình, Blaise cười, nhìn trên sân nói, “Này, hạng mục đầu tiên sẽ là gì đây?”
”Đồ Long chăng?” Tôi nói, “Có lẽ sẽ có công chúa ở chỗ nào đó chờ các Quán quân đến giải cứu đâu!”
Draco châm biếm nhìn tôi liếc mắt một cái, nhưng cậu cũng là người đầu tiên phản ứng khi thấy thứ xuất hiện trên sân, cậu nhịn không được hít một hơi: “Rồng Mũi-Cụt Thụy Điển!”
Tôi cũng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn qua. Ở đó có một con rồng màu lam bạc và có một cặp sừng rất dài.
”Mọi người thấy được không?” ngài Bagman cao hứng phấn chấn nói, “Các Quán quân đã chuẩn bị sẵn sàng rồi! Bọn họ sẽ đối mặt với một con rồng. Đúng vậy, như mọi người trông thấy, một con rồng lớn, một con rồng thực sự!”
Cả khán đài đều hít một hơi khi nghe thấy lời ông Bagman.
”Sẽ không thực là Đồ Long đi.” tôi nhỏ giọng than thở, “Tớ sẽ kiện Bộ pháp thuật mưu sát đấy!”
”Thử thách cho các Quán quân của chúng ta là họ phải vượt qua một con rồng, lấy được quả trứng vàng từ chúng. Ahaha…mọi người thấy đấy! Lấy quả trứng vàng lẫn trong ổ trứng của rồng!” Chúng tôi dời mắt nhìn về dưới chân con rồng Mũi-Cụt Thụy Điển, trong số những quả trứng có một quả trứng vàng, “Người thứ nhất lên sân khấu chính là…Quán quân của Hogwarts, Cedric!”
Nhà Hufflepuff hét ầm lên, bọn họ vừa kích động lại vừa sợ hãi mà vẫy cờ xí của họ.
Cedric từ một động nham thạch mà nãy giờ chẳng ai để ý đến đi ra ngoài.
Anh ta thoạt nhìn có chút bất an, rút ra đũa phép, bắt đầu niệm chú với nhanh thạch. Đó là một phép biến hình rất lợi hại, nham thạch biến thành một con chó săn Phần Lan xinh đẹp và hoạt bát.
Anh ta quơ quơ đũa phép, con chó nhỏ chạy quanh, bắt đầu tiếp cận con rồng Mũi-Cụt Thụy Điển.
Con rồng kia cảnh giác nhìn con vật nhỏ, đột nhiên phun ra một ngọn lửa màu lam chói mắt, nhưng mà con chó nhỏ né tránh được.
Con rồng Mũi-Cụt Thụy Điển bị chọc giận, từ mũi nó phun ra một luồng khói màu trắng, rời khỏi ổ trứng đuổi theo con chó nhỏ.
Cedric thừa dịp lúc này, nhanh nhẹn chạy qua một khối nham thạch lớn, lấy được quả trứng vàng.
Một trận hoan hô đinh tai nhức óc. Đúng lúc này, con Mũi-Cụt Thụy Điển đột nhiên xoay người lại, hướng về phía Cedric phun ra một hơi thở. Đám người giữ rồng trốn gần đó nhanh chóng xuất hiện, cùng nhau khống chế con rồng, nhưng Cedric đã bị bỏng.
”Á! Thực nguy hiểm!” ông Bagman nói, “Bất quá cậu ấy vẫn vượt qua, đã vượt qua đúng không? Mời các vị giám khảo chấm điểm!”
Ngồi ở vị trí giám khảo, ba vị hiệu trưởng cùng ngài Crouch chấm điểm. Một trận vỗ tay vang dội vang lên.
”Thực sự rất nguy hiểm.” Tôi cảm thán xong thì quay sang nhìn Draco.
Draco dường như không nghe được tôi nói cái gì, cậu mê mẩn nhìn nhóm phù thủy đem con rồng Mũi-Cụt Thụy Điển cùng ổ trứng của nó đi, sau đó khi căn lều lớn thứ hai được mở ra: “Ồ! Là Lục Long xứ Wales!”
”Kế tiếp chính là Quán quân Beauxbatons…Fleur Delacour!” Bagman tiên sinh nhiệt tình nói, “Cô ấy sắp sửa đối mặt với một con Lục Long xứ Wales!”
Một con rồng lửa với lớp vảy bóng loáng màu xanh biếc, nó đang bảo hộ những quả trứng màu vàng đất với những chấm màu xanh dưới đuôi của mình.
Một cô gái xinh đẹp tựa như tiên nữ từ trong huyệt động đi ra, cô nâng cao cằm, bày ra bộ dạng “người lạ chớ đến gần”, nhưng chẳng ai phát hiện ra thật ra cô đang rất khẩn trương.
Cô nấp ở một nơi gần đó, dùng đũa phép chỉ vào con rồng, niệm một câu thần chú thật dài.
Lục Long xứ Wales lập tức buồn ngủ. Tất cả khán giả thoạt nhìn đều muốn hoan hô chúc mừng cô nhưng chẳng ai làm việc đó. Trái lại rất thức thời mà ngậm chặt miệng mình, họ sợ sẽ đánh thức con rồng.
Fleur chạy nhanh đến ổ trứng của rồng, chạm được đến quả trứng vàng. Nhưng hiển nhiên bùa chú mà Fleur đã phóng ra rất có tác dụng, con rồng ngủ say. Một ngọn lửa mỏng manh theo hơi thở của con rồng phun ra và đốt cháy y phục của cô.
”Ồ, tôi không thể nói phương pháp đó là sáng suốt!” Bagman cao hứng hô lớn “Ối…hơi kém một chút! Cẩn thận…trời ạ…tôi nghĩ cô Delacour đã thành công rồi!”
Fleur nhảy qua một bên, thi triển ra một tia nước dập tắt ngọn lửa rồng bám vào người. Sau đó tiếp tục hướng về phía ổ trứng rồng.
Một lúc sau, cô đã thành công lấy được quả trứng vàng.
”Lục Long xứ Wales là giống rồng hiền lành nhất!” Draco dường như có chút tiếc nuối nói. Trong lúc đó, sau khi dọn dẹp sạch sẽ vết tích của con Lục Long, cái lều thứ ba được mở ra.
Một con rồng toàn thân đỏ rực xuất hiện trước mắt mọi người. Xung quanh mặt của nó có một vòng toàn sừng nhỏ mang sắc vàng.
”Hỏa-Cầu Trung Hoa!” Tôi cướp lời Draco.
Thế nhưng sự hưng phấn của Draco không hề giảm nói: “Đúng vậy, giống rồng này dùng thi đấu rất được! Không biết ai bốc thăm trúng nó…”
Ông Bagman ngay lập tức giải đáp thắc mắc cho cậu: “…Quán quân của Durmstrang!Victor Krum!”
Krum theo miệng huyệt động đi ra. Không giống với hai người trước đó, anh ta không chọn lựa cách ẩn nấp. Anh ta dùng đũa phép của mình hướng về phía đôi mắt của Hỏa-Cầu Trung Hoa, niệm nhanh một câu thần chú, rồi nhanh chóng tránh qua một bên.
Hỏa-Cầu Trung Hoa thống khổ nhắm mắt lại. Nó thét lên một tiếng rít kinh thiên động địa. Một ngọn lửa hình nấm xuất hiện ở ngay vị trí trúng bùa chú của Krum. Nó bất an quẫy đuôi, đạp vỡ cả nửa ổ trứng màu đỏ lấm tấm đốm vàng của nó.
Nhân cơ hội đó Krum vượt qua con rồng, lấy được trứng vàng.
”A, tớ biết là Krum sẽ thành công mà!” Draco tán thưởng nói. Cậu hưng phấn đem cái mũ lông xù màu xám mà vần vò đủ kiểu trong tay, chụp lên đầu tôi. Đồng thời tiếc hận nhìn đám trứng vỡ của con Hỏa-Cầu Trung Hoa, trông hết sức đau lòng.
Cái lều cuối cùng cũng được mở ra. Một con rồng toàn thân một màu đen đi tới đi lui quanh ổ trứng của nó.
Con rồng này nếu so với ba con rồng trước thì lớn hơn không chỉ một chút. Toàn thân bao phủ bởi vảy màu đen và trông tương tự thằn lằn. Nó có đôi mắt vàng, sừng và gai màu đồng. Nó vặn vẹo cái đuôi được bao phủ bởi gai, lưu lại trên mặt đất những dấu vết vô cùng khủng khiếp.
”Rồng Đuôi-Gai Hungary.” Draco nói. Bàn tay đặt trên đầu gối nắm chạt, các ngón tay trở nên trắng bệch.
Trong các loài rồng lửa, nó chính là loài nguy hiểm nhất. Hiển nhiên, đối thủ của nó chỉ còn lại một - Harry Potter.
Harry đi ra từ huyệt động. Cậu ta trông vẫn như vậy, nhỏ nhắn và trông gầy yếu. Hiện tại, so với con rồng quái vật mà cậu ta sắp đối đầu, cậu ta lại càng trông nhỏ bé hơn.
Cậu ta sẽ phải đối đầu với nó bằng cách nào đây? Harry chỉ là một học trò năm thứ tư, thần chú cao thâm gì đó…dường như nằm ngoài tầm với của cậu ta!
Với tính cách của Draco, khi Potter gặp chuyện không may, cậu nhất định sẽ vô cùng vui sướng và phụ họa thêm vài câu độc miệng. Nhưng lúc này lại không có, cậu cau mày nhìn xuống sân đấu, trông hết sức bất an.
Tôi biết cậu ấy. Không hề nghi ngờ là có cả phần căm hận Harry nhưng cậu chưa từng hy vọng Harry sẽ phải chết ở trước mặt mình.
Harry Potter đứng trên bãi đất cao, đưa đũa phép lên.
”Accio Tia Chớp!” Cậu ấy hô lớn.
”Có dùng được không đây? Lâu đài cách sân này rất xa…” Draco nhíu mi nói.
”Có tác dụng!” Tôi nói, chỉ vào một chấm nhỏ ở phương xa.
Cây chổi Tia Chớp vòng qua Rừng Cấm bên cạnh, bay rất nhanh về hướng này. Nó bay thẳng vào sân, dừng lại bên cạnh Harry, chờ đợi cậu ta sử dụng nó.
”Thật sự là…không thể tin được!” Ông Bagman ngạc nhiên hô to, “Đây là một bùa chú xuất sắc, có thể gọi vật thể từ cự ly xa như vậy!”
Chổi thần Tia Chớp đã đem điểm yếu của Harry biến mất và khiến cậu ta trở nên mạnh mẽ hơn. Có lẽ chỉ có Draco, đối thủ không đội trời chung của Harry mới hiểu, cậu ta có bao nhiêu cường đại khi ở trên chổi. Cậu ta nhanh chóng bay lên cao, dừng lại trên không trung một lúc, sau đó bắt đầu lao nhanh xuống dưới.
Cậu ta tránh né được một luồng lửa của con Đuôi-Gai, thế nhưng không tránh kịp cái đuôi của nó, gương mặt Harry bị một cái gai từ đuôi con rồng tạo ra thương tích.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Draco phát ra một tiếng hít sâu.
Harry bắt đầu bay lượn xung quanh con rồng, giống như động tác giả trong môn Quidditch.
Đuôi-Gai cảm nhận được uy hiếp của cậu ta, nó dựng thẳng thân mình. Đôi cánh rất lớn với nhiều nếp nhăn mở ra, giống như sẽ lập tức bay lên. Nhưng Harry đã
nhanh chóng len qua dưới cánh của nó, bắt lấy quả trứng vàng giống như bắt Golden Snitch.
Tiếng hò hét thật lớn, tiếng vỗ tay cùng tiếng pháo hoa vang lên đến mức chói cả tai. Tôi cũng không nhịn được kích động mà nhảy dựng lên khỏi ghế ngồi, thét chói tai nói: “Làm tốt lắm, Harry!”
Hiển nhiên Harry an toàn đã đem thù hận của Draco quay lại. Cậu hừ một tiếng, khinh miệt nhìn Harry đang bay trên cao cùng quả trứng vàng. Sau đó hướng tôi cười lạnh.
Nụ cười của tôi đông cứng lại, vội vàng đoan chính ngồi xuống.