Edit: Nguyen_Khanh
Tôi kinh ngạc hô lên “Học trưởng Coffey!”
Thời điểm Hugh Coffey còn học ở trường, tôi cùng với anh ta cũng không có giao tiếp với nhau nhiều. Thực ra mà nói, với việc anh ta còn nhận ra tôi, tôi cảm thấy rất ngạc nhiên.
Khi anh ta đã rời khỏi trường, tôi mới phát hiện ra rằng có một thủ lĩnh Slytherin khiến đám rắn nhỏ kính sợ là chuyện vô cùng bất thường. Nhà Slytherin đa phần là người thừa kế của những gia đình phù thủy quý tộc chính vì thế mà đám rắn nhỏ rất được người nhà nuông chiều. Đám rắn nhỏ kiêu ngạo vì vậy mà chẳng bao giờ muốn cúi đầu trước kẻ khác. Muốn làm tốt việc của một huynh trưởng Slytherin, trừ bỏ địa vị gia tộc, còn cần đến khí thế cường đại đến mức khiến người khác chỉ có thể không tự giác mà tuân phục.
Mới một năm không thấy mà tóc anh ta đã dài hơn trước, áo choàng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
”Nếu tôi không vô tình nhìn thấy viện huy do vậy mà nhận ra em, em định sẽ làm gì?” Anh ta nói, “Để mặc cho bọn họ lừa bịp tống tiền em sao?”
”Em sẽ đánh trả” Tôi quẫn bách nói, “Nhưng học trưởng biết đó, em vẫn chưa tốt nghiệp, sử dụng pháp thuật ở ngoài trường là trái với “Hiệp ước quản chế dành cho phù thủy vị thành niên”…”
”Ah! Chính vì vậy nên em do dự à?” Hugh Coffey nhẹ giọng nói, “Đương nhiên, dù tôi cho rằng mấy gã kia cũng không dám có cử chỉ gì quá phận… Nhưng làm học trưởng của em, tôi không thể nhắc nhở em một việc, lúc gặp nguy hiểm em tốt nhất cứ quên cái pháp lệnh đó đi.”
Tôi nghẹn họng nhìn anh ta chằm chằm.
Nếu đúng theo như tin tức tôi nhận được, sau khi tốt nghiệp anh ta đã vào làm tại Sở tư pháp pháp thuật. Một vị nhân viên Chấp pháp đang dạy tôi không cần tuân theo pháp lệnh?
”A…Đương nhiên, “ tôi lắp bắp “Nếu thật sự gặp nguy hiểm, em sẽ nhớ.”
”Trong tình huống khẩn cấp, phù thủy vị thành niên cũng có thể sử dụng pháp thuật theo quy định ở khoản thứ của “Điều lệ hạn chế”. Ngoài ra…” Anh ta mỉm cười, “Nếu em có hiểu biết về việc theo dõi ma lực của phù thủy vị thành niên, như vậy em có thể biết rằng ở nơi có phù thủy trưởng thành, Bộ pháp thuật cũng không thể biết được kẻ sử dụng pháp thuật có phải là phù thủy vị thành niên hay không.”
Tôi chưa bao giờ tự hỏi phương thức Bộ pháp thuật sử dụng để hạn chế phù thủy vị thành niên sử dụng pháp thuật. Vì tôi nghĩ rằng pháp thuật không thể dùng logic mà lý giải nên bình thường gặp chuyện này tôi chỉ có thể cảm thán “Pháp thuật thật thần kỳ”.
”À, thật ra đây là lần đầu em được nghe nói đấy!” Tôi thừa nhận. Sau đó thì tôi bị một người đang chậm rãi đi đến thu hút ánh mắt.
Là Draco. Cậu mặc một bộ áo phù thủy tối màu, dù đang là mùa hè nhưng vẫn cố chấp cài đủ tất cả nút thắt trên áo. Mái tóc bạch kim phản chiếu ánh sáng mặt trời, quả thật có thể khiến chói mắt tôi.
Cậu đứng lại trước mặt tôi và Coffey.
”Xin chào học trưởng Coffey” Cậu đặc biệt rụt rè mỉm cười chào học trưởng Coffey “Thật vui mừng khi gặp anh ở đây!”
”Malfoy.” Coffey chỉ đơn giản gật đầu.
Draco xoay người lại, tựa như bây giờ mới trông thấy tôi, cười giả dối“Sylvia, vì sao cậu lại ở đây? Tớ nhớ rõ chúng ta có hẹn gặp lúc hai giờ chiều.”
”Đúng vậy, tớ đến đây trước giờ hẹn do có chút việc.” Tôi ho khan một tiếng nói, “Tớ gặp chút phiền toái ở hẻm Knockturn…May mắn được học trưởng Coffey giúp đỡ.”
”Merlin a…Hẻm Knockturn, cậu dám đi vào đó một mình thật sao? Thật khiến người khác lo lắng mà!” Draco tiến lên từng bước, cảm kích nhìn học trưởng Coffey, “Học trưởng Coffey, em muốn thay Sylvia nói lời cảm tạ anh. Anh không biết em cảm kích anh nhiều thế nào đâu.”
Cậu lắc đầu cảm thán “Nếu như không có sự giúp đỡ của anh, đồ ngốc Sylvia này phải làm sao bây giờ?”
”Không cần khách khí.” Hugh Coffey nhìn nhìn cậu, lại như có điều suy nghĩ nhìn tôi. Anh ta lạnh nhạt lại không mất lễ phép “Tôi phải đi, thay tôi gửi lời chào đến tiên sinh Malfoy.”
”Đương nhiên.” Draco nói.
Tôi vô cùng xấu hổ nhìn bóng dáng học trưởng Coffey biến mắt ở lối vào ngân hàng Gringotts. Bên cạnh là Draco với sắc mặt sa sầm “Không cần nhìn nữa, người đã đi rồi!”
Hành vi vừa rồi của Draco quả thật khiến cho tôi nghĩ tới hình ảnh một chú chó đi tiểu để tuyên bố chủ quyền của mình, tựa như việc cắn một góc trên quả táo của mình để đánh dấu ấy. Hành động ngây thơ đó thật sự quá đáng yêu, làm tôi cũng thấy đắc ý, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy xấu hổ nha.
Tôi lại ho khan một tiếng, xoay người nhìn cậu. Da tay của cậu rất trắng, so với trước càng trắng hơn, dưới ánh nắng mùa hè dường như trong suốt, giống như từ đầu hè đến giờ đều trốn dưới hầm không thấy mặt trời vậy.
”Draco…” Tôi tiến đến gần cậu “Chúng ta đã nửa tháng không gặp rồi. Cậu chỉ muốn nói như thế với tớ sao?”
Draco thoạt nhìn dường như nghĩ muốn tiếp tục trưng bản mặt lạnh ra. Nhưng cuối cùng vẫn để tôi ôm lấy mình, biểu tình thoạt nhìn tựa như vô cùng không tình nguyện.
”Tớ vốn nghĩ cho dù không thể gặp nhau ít nhất cũng có thể viết thư qua lại…” tôi oán giận, chuyển sang ôm cánh tay của cậu “Cậu có thể nói cho tớ biết lý do vì sao không thể viết thư không?”
Chúng tôi chậm rãi đi theo ngã tư, hướng về phía Hẻm Xéo mà đi.
”Ừ, là cha tớ bắt tớ huấn luyện đặc biệt trong hè.” Draco nhìn tôi liếc mắt một cái, hàm hồ bổ sung, “À…là bế quan bí thuật.”
”Huấn luyện đặc biệt?” Tôi nhíu mày nói, “Huấn luyện đặc biệt để làm gì? Và cậu được huấn luyện đặc biệt cái gì?”
Draco hắng giọng một cái nói: “Gia tộc huấn luyện.”
Nếu đề cập đến gia tộc, như vậy có lẽ tiên sinh Malfoy cũng sẽ không vui lòng cho người ngoài biết nội dung huấn luyện đâu nhỉ? Tôi gật gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.
”Cậu thì sao? Tớ đoán mùa hè này chắc cậu cũng bận rộn lắm…” Draco nói sang chuyện khác, “Nhiều người đến thăm trang viên Sadie lắm đúng không? Tớ không có nghe nói nhà Sadie tổ chức yến hội, nhưng hiển nhiên là tổ chức một cái yến hội mới phù hợp lễ nghi xã giao chứ!”
”Merlin a, tớ quả thật rất bận, nhưng cũng không phải bởi vì nhà có nhiều khách viếng thăm” Tôi nói, “Trên thực tế nhà tớ chẳng có đến một người khách ấy chứ!”
Giáo sư Snape không tính là khách.
Draco thoạt nhìn hơi hơi có chút kinh ngạc.
”Tại sao lại như thế?” Cậu nói, “Tuy nhà Sadie đã muốn suy tàn nhưng dù sao cũng là quý tộc cổ xưa. Hơn nữa mẹ cậu phải…A…”
Draco lầm bầm vài tiếng, nhìn tôi liếc mắt một cái.
”Độc thân.” Tôi thay hắn nói xong.
”Chính là như vậy.” Draco nhẹ nhàng thở ra, “Nếu nhà Sadie muốn quay trở về vòng xã giao thì ít nhất sẽ không thể không có người khách nào chứ! Tớ còn tưởng chỉ những thiệp mời của mấy tiểu gia tộc cùng những gia tộc không phải là quý tộc cũng đủ làm cho cậu bận đến phát điên rồi!”
”Trở về vòng xã giao?” Tôi mờ mịt “Tớ cùng Blaise chưa từng có loại tính toán này, người nhà tớ đều thích im lặng một chút. Về phần thiếp mời…Có lẽ lần trước tớ thấy Blaise ở trong sân đốt gì đó chắc chính là thiếp mời rồi.”
”Không có loại tính toán này?” Lông mày Draco giật giật một chút, mang theo một loại biểu tình nhẫn nại nói, “Như vậy vì cái gì mà hai người có muốn phát thông báo? Mọi quý tộc đều hiểu ý tứ đó đấy!”
”Hiển nhiên tớ sẽ không hiểu được.” Tôi ngạc nhiên nói. Nhún nhún vai, tôi thản nhiên nói tiếp “Có lần nói chuyện cùng với Blaise, mẹ nói muốn cho toàn bộ giới phù thủy biết tớ là con gái của mẹ.”
Draco thoạt nhìn chịu đả kích sâu sắc.
”Không” cậu ta ương ngạnh nói, “Tớ tuyệt đối không muốn tin hai người ngốc nghếch như vậy. Nói cho tớ biết đi, hai người hẳn là không ngốc như thế đúng không?”
Tôi mất hứng trừng mắt nhìn cậu một cái, bỏ ra tay cậu ra mà đi trước vài bước. Nhưng Draco cũng không có đi theo.
Tôi quay đầu hướng nhìn lại, thấy cậu còn đứng ở tại chỗ, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
”Tớ cảm thấy được có điểm kỳ quái.” Cậu vẫn duy trì biểu tình đó, chậm rãi đi tới.
”Hả?” Tôi không chút để ý
”Thường thì khi một gia tộc từ nước ngoài di cư đến hoặc là một gia tộc tái sinh, muốn tiến vào vòng xã giao, việc đầu tiên họ làm chính là phát thông báo trên Nhật báo tiên tri. Có lẽ cậu không biết việc này…” cậu nhíu mày, “Nhưng mẹ của cậu không thể không biết”
”Có lẽ Blaise cho rằng quả thật sẽ có người hiểu lầm, nhưng hiển nhiên việc tuyên cáo tớ là con gái của mẹ vẫn quan trọng hơn.” Tôi không nghĩ sẽ tiếp tục dây dưa vấn đề này, mỉm cười thân thiện với cậu “Đừng nói chuyện này nữa, cậu sẽ không biết tớ đã làm gì trong kì nghỉ hè đâu?”
Draco dùng một ánh mắt đồng tình kết hợp với chịu thua liếc tôi một cái.
”Ngoại trừ đọc sách cùng với học, cậu còn cách giải trí khác sao?”
Tôi không thể không thừa nhận, trong nháy mắt tôi quả thật cảm thấy nhụt chí.
”Tớ dám đánh cuộc…Cậu chắc chắn không biết tớ tìm được rất nhiều sách hay mê người đúng không?” Tôi hạ giọng nói sát vào tai cậu, “Sách về Pháp thuật Hắc Ám, nguyên một cái thư phòng luôn”
”Thực rất giỏi. Nếu nhà Sadie thiếu đi một cái thư phòng chứa sách Pháp thuật Hắc Ám” Draco lười biếng nói, “Tớ rất hoài nghi tính chính xác trong việc cậu là hậu duệ của thuần huyết cổ xưa đấy”
Tôi dừng một chút, có chút buồn bã ỉu xìu tiếp tục nói, “Ngoài ra còn có rất nhiều vật phẩm pháp thuật không biết cách dùng. Nhưng nhìn rất không tồi. Có lẽ ngày nào đó tớ sẽ lấy một vài vật phẩm đi đến tiệm Cơ Hàn và Phú Quý ở Hẻm Knockturn để định giá”
”Là Phú Quý và Cơ Hàn. Được rồi, thật ra cậu đã nhắc nhở tớ một việc…” Draco cười lạnh một tiếng, “Hiện tại cậu đã có thể nói cho tớ biết tại sao lại muốn đi đến hẻm Knockturn chưa?”
”Tớ đi mua băng vải Băng-nhanh-chóng.” Tôi lấy từ trong túi tiền cuộn băng vải đen thui cho Draco xem, cậu lui về phía sau vài bước với vẻ ghét bỏ.
”Thực gặp quỷ, có lí do gì đặc biệt khiến cậu bằng mọi giá phải mua được thứ kì quái này sao?” Cậu nói.
”Có lẽ rất khó coi” Tôi có ý muốn vãn hồi ấn tượng của cậu với cuộn băng vải của tôi, cũng là tự thuyết phục bản thân “Bất quá, có lẽ nó thật sự tốt giống như lời giới thiệu. Trừ bỏ thứ này, tớ còn mua dược Không-nhìn, nước thuốc Nhạy-cảm linh tinh này nọ. Còn có phấn Ẩn thân và phấn Vô tung“.
”Phấn Ẩn thân?” Draco cảm thấy hứng thú nghiêng đầu nhìn tôi chăm chú “Nó thật có thể ẩn thân?”
”Đương nhiên!” Tôi nhiệt tình nói, “Tớ đã thí nghiệm qua, dùng tốt cực kỳ. Nó có thể khiến thần chú dò xét không tìm ra được. Nếu ta không di chuyển và nín thở, thậm chí cả gia tinh cũng không thể thấy chúng ta!”
”Nó được bán ở đâu?” Draco nói.
”Tớ không biết…Tớ biết được là do thông qua một quyển hướng dẫn đặt hàng có từ vài chục năm trước.” Tôi cười tủm tỉm nói, “Bất quá, tớ có thể ghi địa chỉ lại cho cậu.”
”Viết cho tớ luôn đi.” Draco nhìn đồng hồ nói, “Tớ phải trở về rồi.”
”Nhanh như vậy?” Tôi kinh ngạc “Bây giờ còn chưa đến giờ đâu!”
”Tớ hiện tại không thể ở ngoài quá lâu.” Draco ho khẽ, hắng giọng một cái.
”Được rồi.” Tôi tiếc nuối đứng lại, tìm ra một trang giấy, viết địa chỉ đặt hàng thuốc bột cho cậu.
”Nước thuốc này nọ đều mua ở đây?” Draco nhìn thoáng qua nói.
”Đương nhiên không phải thế nhưng mà tớ chỉ nhớ rõ địa chỉ này.” Dừng một chút, tôi ngạo mạn tiếp tục nói, “Đương nhiên, đến lúc cậu có thể ra ngoài gặp tớ, tớ có thể đem quyển hướng dẫn đặt hàng kia cho cậu xem. Nhưng thứ trong đó thật sự thật sự rất thú vị.”
Draco nhìn tôi một hồi.
”Tớ không biết cậu nhớ tôi đến thế!” Thần sắc cậu có vẻ khá hơn, “Được rồi, có lẽ là giờ chiều thứ năm tuần sau tớ có thể ra ngoài.”
”Ồ, “ tôi lời ngon tiếng ngọt nói, “Mỗi ngày tớ đều nhớ đến cậu.”
Da Draco thật sự rất trắng, trên gương mặt hiện lên một tia đỏ ửng. Cậu ho khan một tiếng, nhìn trái phải một hồi, kéo tôi vào một góc khuất gần đấy, nhẹ nhàng hôn lên mắt tôi.
”Bảo vệ bản thân, lúc nào cũng phải mang theo bên người phấn Ẩn thân.” Cậu nói nhỏ bên tai tôi “Lần sau không cần tự mình đến hẻm Knockturn”