“Astoria Greengrass?”
Là cô gái có thể chất rủi ro. Chị của cô ấy học cùng năm với chúng tôi Daphne Greengrass, hai chị em đều là những cô gái đẹp với mái tóc vàng hoe. Nhưng hai người không giống nhau, cô chị là người kiêu ngạo, cô em lại là cô gái dịu dàng.
Tôi cười vui vẻ nói, “Cô ấy lại làm gì à?”
“Cầm một cái lọ chứa nước chúc phúc an lành nói là muốn để chị Hosea nhìn thấy,” Draco chán nản nói, “Sau đó thì đổ hết ra đất.”
“Thật là người ta kinh ngạc.” Tôi tủm tỉm cười, “Nếu là tớ thì tớ sẽ giám sát cô ấy thật chặt khi cô ấy cầm thứ gì tiến vào phòng mình.”
“Tớ nên làm như vậy nhưng phòng tớ trải thảm rất dày, mà bình thì được đóng kín.” Draco xoa trán, “Tớ nghĩ là sẽ không có chuyện gì.”
“Được rồi...” tôi tò mò hỏi, “Như vậy cố ấy làm thế nào mà làm đổ nó vậy.”
“Cô ta làm lọ đập vào tường.” Draco chán ghét nhíu mày, “Cho dù đã dùng bùa dọn dẹp... Merlin ơi, cái mùi đó tớ không muốn nhớ lại.”
Mùi của nước chúc phúc an lành tiếp xúc với không khí... Tôi đồng tình nhìn Draco.
“Tớ sẽ ngủ ở đây,” Draco tuyên bố. Cậu ấy không khách khí chui vào chăn lông của tôi, “Cho đến khi cái mùi kia biến mất.”
“Ừ...” Tôi nói, “Có vài phương pháp làm biến mất mùi của nó...”
“... Trong đó hữu hiệu nhất là bột phấn Hera.” Draco nói tiếp. Cậu ấy nhướn mày, “Ý của cậu là, tớ nên ở thời điểm đã giới nghiêm, gõ cửa phòng chủ nhiệm nhà để xin ông ấy ít bột phấn Hera? Cậu nghĩ như thế sao?”
Tôi xoa xoa cái mũi.
“À...Cậu đương nhiên có thể ở lại đây.” Tôi không ngại ngần nói.
“Ở đây chỉ là vì bất đắc dĩ thôi.” Mắt Draco dạo quanh người tôi. Ngừng lại chút, mắt cậu ấy nhìn quanh phòng, soi mói đánh giá, “Phòng của cậu vẫn đơn sơ quá mức, cậu có biết giường của cậu cứng lắm không?”
“Đúng thế, khổ thân ngài, thiếu gia Malfoy.” Tôi nói có lệ, tìm áo ngủ trong tủ, đi vào phòng tắm.
“Cái bình không có nhãn kia mùi cũng được.”
“Thiếu gia Malfoy thực biết nhìn hàng... Đó là Blaise tặng tớ.” Tôi mở cửa phòng tắm.
“Tớ nghĩ là thưởng thức của tiểu thư Blaise ít nhất không tệ như của cậu vậy,” Giọng nói của Draco truyền từ cửa vào, “Toàn bộ phòng cũng chỉ có cái bình sữa tắm kia là có thể làm tớ thích – cả phòng đấy!”
“Đừng có quá đáng, Draco...” Tôi cảnh cáo cậu ấy.
“Chẳng lẽ tớ nói không đúng à? Nhìn cái mặt bàn trống rỗng cùng với những cái tủ đựng...”
“Thu hồi sự khinh bỉ dối trá của cậu đi, Draco, có muốn tớ vạch trần cậu không?” tôi thử nước ấm, “Cậu tới chỗ của tớ ngủ là vì bất đắc dĩ sao? Tớ biết là giường ngủ cũ của cậu vẫn còn đấy, Blaise sẽ vô cùng hoan nghênh cậu trở về đó.”
Nghiêng tai lắng nghe, phòng ngủ đã không có tiếng động nào.
Tiết thứ hai của buổi sáng thứ sáu là môn Bay, tôi buộc phải trở về phòng lấy cây chổi Nimbus khi tiết thứ nhất kết thúc.
Từ năm thứ hai, trong giờ học bay chúng tôi có thể mang chổi của mình đi, nhưng trước kia tôi chưa bao giờ có chổi của riêng mình.
Còn chưa đến giờ lên lớp, bà Hooch còn chưa tới sân.
Blaise đứng từ xa huýt sáo với tôi.
“Cậu cuối cùng cũng mua chổi rồi sao?” Blaise mỉm cười đi tới, “Cảm ơn Merlin, cuối cùng cậu cũng không còn lập dị nữa rồi.”
Trước kia, cùng khóa thì trừ tôi ra thì tất cả mọi người đều có chổi riêng.
“Ừ.” Tôi mở giấy gói chổi ra, “Tớ chỉ cảm thấy không cần thiết phải mua... cậu cũng biết là tớ không thích bay lắm.”
Tôi vẫy vẫy cây đũa phép để giấy bọc biến mất.
“A.” Blaise nháy nháy mắt, “Nimbus. Cậu mua cây Nimbus?”
“Nimbus?” Goyle hô lên. Nghe thấy lời của cậu ấy thì những Slytherin vây tôi lại, “Là cây chổi Nimbus sao?”
“Trời, Merlin, thật sự là...” Goyle mê muội vuốt ve cây chổi.
“Grey...” Draco cau mày đi tới, ra lệnh, “Buông nó ra, sau đó cần làm gì thì làm đi, đừng giống một Gryffindor không có kiến thức.”
Nếu trong mắt cậu ấy không có ánh sáng lóng lánh đầy cuồng nhiệt, thì có lẽ sẽ thuyết phục hơn.
“Tốt,” Vincent hâm mộ nói, “Ít nhất Hogwarts không chỉ có mỗi Potter nhà Gryffindor có cây Nimbus, đúng không?”
“Hopper,” Raymon lưu luyến nhìn nó nói, “Cậu có thể cưỡi nó thật tốt chứ? Cậu có thể phát huy tốc độ cao nhất của nó không?”
“Nếu tớ không thể thì cậu cũng không thể,” Tôi thẳng thừng nói, “Tớ muốn nói là tớ không thích bay không có nghĩa là tớ bay kém. Cậu buông nó ra, làm chuyện của mình đi.”
Thật là gặp quỷ mà, tôi còn phát hiện có mấy người Gryffindor nghĩ muốn đến bên này... Tôi chuyển mắt.
Tóc Ron Weasley giống một cái cờ bắt mắt, cậu ta cũng đang cầm cây Nimbus của Harry nói chuyện.
Harry chú ý đến ánh mắt của tôi, mỉm cười.
Tôi cũng cười với cậu ấy.
Thời điểm chuông vào lớp vang lên, bà Hooch đã tới sân.
“Thật vui khi được nhìn thấy các em trong năm học mới,” Bà Hooch thổi còi, hai tay chống hông nhìn thật uy nghiêm nói, “Hôm nay chúng ta học một động tác mới – Hải tinh đổi chiều. Trước đó...” bà nói, “Các trò có năm phút tự do bay, hiện tại, giải tán.”
Hầu như tất cả nam sinh nhà Slytherin đều quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt nóng bỏng làm tôi đứng ngồi không yên.
Hiện tại tôi cũng không phải là không hiểu về cái chổi Nimbus như hồi trước. Như Draco nói thì chiếc Light Wheel giống như chiếc Ferrari ở thế giới Muggle, vậy chiếc Nimbus giống như chiếc Bugatti Veyron, bởi vậy các nam sinh cuồng nhiệt với chiếc Nimbus thì tôi cũng có thể hiểu được.
Tôi cầm chiếc Nimbus trong tay, cưỡi lên chổi, bay lên trời.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, trời trong xanh, gió nhè nhẹ. Tôi điều chỉnh độ cao một chút, sau đó chậm rãi bay quanh sân.
Mỗi một Muggle đều có giấc mơ bay lên không, lần đầu tiên biết có thể bay thì tôi cũng vô cùng kích động.
Chổi bay là một trong những phương tiện giao thông của thế giới Phép thuật, tựa như ô tô, máy bay, xe máy của thế giớ Muggle. Nhưng máy bay thì có dù để nhảy, ô tô có túi khí an toàn, đến cả xe máy cũng có mũ bảo hiển, mà cái chổi - từ khi nó được phát minh tới nay, chưa bao giờ có một biện pháp an toàn nào được thực hiện.
Tôi không phải là người thích mạo hiểm, nếu không an toàn thì cũng đủ để tôi tránh né việc bay trong không trung thế này.
Nhưng tôi buộc phải công nhận thỉnh thoảng bay một lần như thế này, cảm giác vô cùng tuyệt vời.
Năm phút trôi qua rất nhanh, tôi hạ xuống sân, phát hiện tất cả các nam sinh đều đang nghẹn đỏ mặt, thậm chí cả bên Gryffindor.
“Sao thế?” Tôi nhíu mày nghi ngờ hỏi.
Khuôn mặt phấn khích của Draco vặn vẹo. Cậu hít một hơi thật sâu.
“Đó là Nimbus, Sylvia.” Cậu ấy nói.
” Tớ biết. “ Tôi nhìn cậu ấy.
” Cậu dùng nó để bay như vậy - dùng Meteor cũng có thể đạt tới tốc độ đó. “ Draco thống khổ nói.
Tôi hiểu được, đối với bọn họ như trơ mắt nhìn chiếc Bugatti Veyron có thể chạy tới tốc độ km/h thì lại đi với tốc độ km/h, đúng là như tru di tam tộc mà.
” Thực tế, bản thân tớ cảm thấy sử dụng chiếc Meteor cũng không phải là tệ lắm… “ Tôi ho khan mất tự nhiên nói, “ Chỉ cần nó không phải là lâu lắm rồi không được bảo dưỡng. “
” Được rồi. “ Chiếc Nimbus, kẻ có tài lại không được trọng dụng hiển nhiên là làm cho Draco tiếc nuối, «Sylvia, nói cho tớ biết, tên khốn khiếp nào tặng cậu chiếc Nimbus? “
Tôi do dự một chút, nhìn bốn phía nói, “ À, chú Sirius. “
” Tớ nhớ rõ cậu đã nói là ông ấy không cần cậu? “ Draco thấp giọng lầu bầu, “ Gặp quỷ, ba tớ cũng không mua cho tớ chiếc Nimbus đấy! “
” Ông ta tặng tớ thứ này chứng minh ông ta không cần tớ, cậu xem đi, đến cái tớ muốn thì ông ta cũng không biết. “ Tớ mỉm cười, vô tình nói, “ Ngừng nói chuyện nào - bà Hooch đã đến rồi. “