..
Draco như có điều suy nghĩ đứng ở trong bóng râm nhìn hai người đang nói chuyện phiếm cách đó không xa.
Sylvia và Hugh Coffey.
Draco không biết cuộc nói chuyện mấy ngày hôm trước có giành được tin tưởng của Chúa tể Hắc ám hay không, mặc dù Nhật báo Tiên tri xác thật đã từng đăng tin thông cáo tiểu thư Sadie kia bắt đầu xã giao, chứng thực thông tin trong miệng Đuôi Trùn: “Con bé cùng tiểu thiếu gia nhà Malfoy thư từ qua lại, là Muggle duy nhất trong toàn bộ Slytherin.” Trên thực tế lại là hậu duệ quý tộc.
Draco thầm hận bản thân khiến Sylvia bị bại lộ dưới ánh mắt của Chúa tể Hắc ám. Bởi vì cậu biết, thân thế của cô ấy một chút cũng không đáng cân nhắc.
Có lẽ là bởi vì cậu biết cha của cô ấy là ai, do đó có phần nhạy cảm quá mức; mặc dù Chúa tể Hắc ám tỏ vẻ không thèm để ý, nhưng mà cậu không thể không thật cẩn thận với vấn đề này.
Sylvia nhìn qua có điểm chật vật, mang trên mặt một tia ngượng ngùng cùng đơn thuần cảm kích. Coffey nói với cô ấy gì đó, khẽ cười một chút.
Hugh Coffey từng là học trưởng của Draco, hiện tại đang làm việc ở Bộ thi hành Luật pháp thuật, toàn bộ Slytherin đều khắc sâu ấn tượng với anh ta.
Anh ta nhìn qua đối với Sylvia rất dịu dàng.
Draco biết người tiến cử Sylvia vào trong Hội Nghiên cứu phép thuật Hắc ám ở Slytherin chính là Hugh Coffey, sau lại nơi nơi tình nguyện phụ trách hành vi của Sylvia. Điều đó với Sylvia khẳng định là một loại vinh dự, bởi vì là một trong các học sinh có nghiên cứu với phép thuật Hắc ám, Hugh Coffey trong lúc đi học chỉ tiến cử hai học sinh lớp dưới.
Nhưng Draco không cho là loại quan hệ này có thể khiến cho Hugh Coffey đối xử dịu dàng như thế.
Không một học sinh nào tuổi giống cậu mà biết được càng nhiều về bí mật của Chúa tể Hắc ám, mặc dù Lucius chưa hề cùng con trai bàn bạc những chuyện mình đang làm; nhưng ở trang viên Malfoy, từ những lời nói của nhóm Tử thần Thực tử trong lúc vô ý để lộ, cậu biết được Bộ pháp thuật đã bị Tử thần Thực tử từ từ xâm nhập.
Không ai am hiểu thao túng và lợi dụng người khác hơn Billo Hughes.
Draco lúc này lo lắng mà nhìn chằm chằm hai người đang nói chuyện phiếm, một người là cô gái từng bị Chúa tể Hắc ám nghi ngờ thân phận mấy ngày hôm trước, người kia là học trưởng từ thời học sinh liền biểu hiện sự am hiểu và nhiệt tình với phép thuật Hắc ám, hiện tại là người trẻ tuổi đầy tài năng ở Bộ pháp thuật.
Có lẽ cậu cẩn thận quá mức, nhưng cậu không thể không hoài nghi Coffey có mục đích riêng.
Thân thể Draco, chậm rãi hướng bọn họ đi đến.
“Chào anh, học trưởng Coffey,” cậu lấy tư thái không thể bắt bẻ cẩn thận mỉm cười với học trưởng của mình, “Thật vui khi gặp được anh.”
--- ------ -----
..
Gần như mỗi khi qua vài giây đồng hồ, Draco không tự chủ mà hướng đỉnh đầu liếc mắt một cái, sau đó nghiêm khuôn mặt trắng bệch đem ánh mắt thu về.
Nate Byron đang bị trói bằng một sợi dây thừng nằm ở trên bàn dài, giống như con ếch bị lột da, thỉnh thoảng lại co giật. Chân bị trói đã sưng to lên vì ứ máu, biến thành màu đen, bởi vì từng điên cuồng muốn thoát ra, da dẻ dưới sợi dây đã thấm ra chi chít vết máu nhỏ.
Vị dũng sĩ oai hùng này, cho dù bị trúng bùa Tra-tấn liên tục cũng không muốn nói ra bí mật của ông ta với Chúa tể Hắc ám. Cũng có thể bởi vì ông ta căn bản không biết bí mật gì.
Mặt Chúa tể Hắc ám không chút thay đổi ngồi ở bàn dài, không khí hết sức áp lực, cho dù là Nagini được sủng ái vô cùng cũng không dám ra.
Draco lại liếc mắt nhìn bóng người bị trói một cái, nôn khan một chút, dời ánh mắt cực nhanh.
“Ta thấy tiểu thiếu gia Malfoy tựa hồ đối với tiên sinh Byron không có thích thú như chúng ta.” Chúa tể Hắc ám đột nhiên nói. Theo lời của vị kia, toàn bộ Tử thần Thực tử ở đây đồng thời đem ánh mắt dời đến trên người Draco, “Nói cho ta biết, Draco thân ái… Cậu thương xót ông ta sao? Thương xót một kẻ ngu xuẩn?”
Khuôn mặt Draco trắng bệch không còn chút máu. Narcissa ở bên cạnh gần như muốn đem tay cậu làm cho chảy máu.
Cơ thể Chúa tể Hắc ám nghiêng về phía trước: “Draco?”
“Tôi nghĩ…” Lucius đột nhiên Ông khom người với Chúa tể Hắc ám, “Có lẽ Draco chỉ là hi vọng vì Chúa tể Hắc ám làm chút gì đó.”
“Thật sao?” Chúa tể Hắc ám cảm thấy hứng thú nói. Cặp con ngươi màu đỏ kia phát sáng lòe lòe, gắt gao nhìn Draco chằm chằm, “Để chúng ta nhìn xem cậu có thể làm cái gì, Draco.”
Draco có điểm bối rối mà đem ánh mắt chuyển qua trên người Lucius, nhưng cha cậu chỉ là không hề có ý cười nhìn cậu. Narcissa thay cậu rút đũa phép ra, đem nó nhét vào trong tay cậu, đẩy một chút.
Cậu dùng đũa phép nhắm ngay tiên sinh Nate Byron, ý thức của ông ta dường như đã tan rã, đồng tử mở to, nước dãi, nước mũi và nước mắt vô lực chảy qua hai má, uốn lượn chảy vào trong tai ông ta.
Draco biết mình nên biểu hiện tốt nhất một chút, nhưng cậu cảm thấy gần như không thể đè nén sự run rẩy của bản thân.
“Hồn...... Phách xuất khiếu.” Draco nghe thấy chính mình nói.
Nate Byron run rẩy mạnh mẽ một chút, sau Draco đột nhiên có một loại cảm giác kỳ quái, như là linh hồn bị phân tách một chút ra ngoài, bám vào trên thân thể Nate Byron.
Cậu cố gắng muốn sử dụng ông ta nói chút gì đó, nhưng cơ thể này chịu thương tổn rất nghiêm trọng, cậu chỉ cảm thấy một trận ghê tởm.
Chúa tể Hắc ám vui vẻ cười ha ha, đứng lên.
“Không có gì dùng, có đúng không?” Chúa tể Hắc ám chậm rãi nói, thanh âm giống như rắn tê tê rung động, “Chẳng qua, tiểu thiếu gia Malfoy hướng chúng ta chứng minh được dũng khí của cậu… Tốt lắm, thu hồi bùa Đoạt-hồn của cậu đi, Draco. Hiển nhiên ngài Byron không thể cung cấp cho chúng ta thông tin có giá trị.”
Chúa tể Hắc ám nhếch môi nở nụ cười, lộ ra một hàm răng sắc nhọn tỉ mỉ, “Như vậy chúng ta giữ ông ta có ích lợi gì? Avada lấy mạng!”
Draco còn chưa kịp thu hồi bùa Đoạt-hồn thì ánh sáng xanh kia đã đánh trúng người bị trói kia.
Cậu và Nate Byron đồng thời nặng nề run rẩy một chút.
--- ------ ------
“Mình chỉ là cảm thấy kết hợp lịch sử Muggle và lịch sử phù thủy rất thú vị. Những cuộc chiến tranh trong lúc đó có liên hệ và vân vân. Rất thú vị.” Sylvia cười tủm tỉm nói, “Cậu nghĩ thế nào?”
“Có lẽ đi.” Draco tỏ vẻ thận trọng, giả vờ hứng thú bừng bừng lật trang sách, “Đây là sách của Muggle?”
“Cùng sách ma pháp không quá giống nhau, đúng không?” Sylvia nhiệt tình nói. Mãi cho đến khi bọn họ tách ra thì cô ấy cũng không quên nhắc nhở cậu nhớ xem những sách Muggle này.
“Được rồi, có lẽ khi mình có thời gian sẽ đọc.” Draco nói. Cậu nhìn theo góc cô ấy rời đi, cúi đầu nhìn quyển sách ‘Chiến tranh thế giới thứ hai’ của Muggle trong tay, nhíu mày.
Cậu cẩn thận đem chúng nó kiểm tra một lần, khẳng định bên trong không có viết kí hiệu gì rồi dùng bùa Tiêu-tan vào sách. Nếu cậu thật sự dám cầm chúng mang về trang viên Malfoy, đó mới là choáng váng.
Cậu nhìn chằm chằm quyển sách đã trống không trên tay, yên lặng suy đoán ý đồ của Sylvia.
Là trùng hợp hay là… thăm dò? Hoặc là nhắc nhở?
Mặc kệ là cái gì, nhà Malfoy đã không có khả năng từ trên thuyền của Chúa tể Hắc ám đi xuống.
--- -------
..
Cửa bị mở ra một cách thô lỗ, Lucius nghiêm mặt tái nhợt xuất hiện ở trước cửa.
Draco và mẹ cậu đồng thời đứng lên, kinh hoảng nghênh đón. Cậu chưa từng thấy cha trong cái dạng này, lông mày cau chặt đau đớn làn da tái nhợt thấm ra mồ hôi tinh mịn.
Gần như vừa nhìn thấy Draco, Lucius, cơ thể ông lập tức thẳng tắp.
“Con ở trong này làm gì?” Ông nghiêm khắc mà uy nghiêm nói, “Trở lại trong phòng của con đi.”
Draco ngẩn người, cuối cùng vẫn nghe theo cha của cậu, từ trong phòng đi ra ngoài. Nhưng trên đường trở lại phòng của mình, cậu cuối cùng không yên tâm. Dừng một chút, lại đi vòng trở lại.
Ở trước cửa phòng mẹ, cậu nghe được thanh âm nhịn đau mà phẫn nộ của cha mình.
“Chưa từng có người dám thi triển bùa Tra-tấn với một Malfoy, chưa từng có…” Thanh âm kiềm chế mơ mơ hồ hồ của Lucius từ phía sau cửa truyền tới, “Đây là sỉ nhục với Malfoy.”