. .
Một quyển “Bách khoa toàn thư chú ngữ” rất dày được đặt trên cái bàn màu đen được chạm khắc hoa văn, bên cạnh là một số vật phẩm được làm thủ công tinh xảo.
Khuỷu tay của Draco Malfoy chống trên bàn, thân thể nghiêng về phía trước. Cậu linh hoạt lấy một con dao nhỏ lách vào khe hở của mặt dây chuyền, sau đó dùng một cái mở nút chai để mở rộng cái khe đó.
Hôm nay là lễ Giáng Sinh. Trước đây, vào lúc này lẽ ra cậu đang ở dưới gốc cây thông Noel với tâm trạng hưng phấn bừng bừng và mở quà. Chứ không phải đang rảnh rỗi phát cuồng mà tìm cách mở cái mặt dây này để giết thời gian. Lý do khác biệt như thế là vì Chúa tể Hắc Ám đang triệu tập các Tử Thần Thực Tử.
Thoạt nhìn thì số lượng Tử Thần Thực Tử nhiều hơn hồi hè một chút, bọn họ chiếm cứ toàn bộ đại sảnh, gốc cây thông Noel được trang trí lộng lẫy đẹp đẽ thế nhưng lại bị tống vào trong góc, bị rất nhiều người đá tới đá lui không thương tiếc.
Nhưng mà nếu là do ý của Chúa tể Hắc Ám thì chẳng có kẻ nào dám bất mãn gì về thời gian triệu tập cả.
“Bộp” một tiếng, một gia tinh đột ngột xuất hiện trong phòng.
“Cậu chủ…”
Tay Draco run lên, lưỡi dao sáng lóa lập tức để lại một đường trên tay cậu. Cậu bỏ con dao ra, cảm thấy tức giận, một bên liếm vết thương nhỏ trên tay một bên trừng mắt nhìn con gia tinh lỗ mãng kia.
Gia tinh đáng thương cực kỳ hoảng sợ. Nhưng nó cũng cố gắng nói trong cơn sợ hãi: “Bà chủ sai tôi thông báo với cậu chủ, ông chủ đã trở về phòng của bà.”
Nó cúi người thật thấp, nhanh chóng biến mất.
Hội nghị của Tử Thần Thực Tử đã xong?
Draco lẩm bẩm một tiếng, đứng dậy khỏi ghế, bỏ mặc mớ dụng cụ làm thủ công trên bàn, đeo mặt dây lại trên cổ, mở cửa và đi đến phòng của mẹ cậu.
Trong phòng của Narcissa Malfoy đã đặt một cái bàn lớn, bữa tiệc Giáng Sinh đã được dọn lên. Bà cau mày, chồng bà đang ở phía bên kia cái bàn xem báo.
“Giáng Sinh năm nay chúng ta sẽ ăn mừng trong phòng của mẹ?” Draco cau mày nói. Cậu kéo ghế ra và ngồi xuống đối diện cha cậu.
“Quả thật là khiến người khác không vui nhưng so với ăn mừng ở bên ngoài thì tốt hơn nhiều.” Narcissa lấy khăn che miệng, giống như trước mặt bà không phải là tiệc Giáng Sinh với những món ăn phong phú mà là thứ gì đó khiến người ta chán ghét, “Nếu muốn ở bên ngoài, Giáng Sinh của chúng ta nhất định sẽ bị phá bĩnh.”
Draco đương nhiên hiểu rõ. Cậu cũng chỉ là nói thế thôi. Hiện tại toàn bộ trang viên Malfoy, ngoại trừ phòng ngủ thư phòng cùng mật thất, còn lại chỗ nào cũng là đám phù thủy với vẻ mặt dương dương tự đắc. Mà không thể nghi ngờ là các Malfoy vô cùng chán ghét khi phải mừng Giáng Sinh với đám người ngoài.
“Từ trước đến giờ con chưa từng phải mừng Giáng Sinh ở nơi nhỏ hẹp như vầy.” Draco thuận miệng oán giận.
“Con yêu, ít ra thì con cũng không phải ngửi thấy mùi đồ ăn tràn ngập trong phòng của con!” Bà Malfoy chán ghét nói. Bà đột nhiên nghiêng đầu, khó tin mà nhìn chằm chằm thẳng vào ngực của Draco, “Đó là cái gì?”
Draco không hiểu nên cúi đầu nhìn theo.
“À…là mặt dây chuyền. Con cảm thấy nó rất đẹp!” Cậu nhún vai nói, “Nhưng nó không phải của con!”
“Là của ai?” Narcissa hỏi.
“Sylvia.” Draco bất an nhìn Lucius, “Sylvia Hopper, mẹ, con đã kể cho mẹ về cô ấy rồi mà.”
“Sylvia…Hopper?”
Draco nhìn về phía mẹ cậu, đột nhiên cảm thấy hình như có gì đó không đúng; mẹ cậu thậm chí còn quên dùng khăn lau dưới mũi, thanh âm thì có chút kỳ lạ, làm Lucius Malfoy nãy giờ vẫn ngồi im cũng nhìn cậu.
“Đúng vậy, là quà sinh nhật Blaise tặng cho cô ấy.” Cậu nói dối, “Sao vậy ạ? Chỉ là một mặt dây chuyền thôi mà!”
“Blaise?” Narcissa nhướng mày, “Con đừng nói dối mẹ! Mặt dây này lẽ ra phải được bảo quản ở nhà Black mới đúng. Khi thím Walburga của mẹ còn chưa mất, mẹ đã từng trông thấy nó rất nhiều lần.”
Tim Draco đập mạnh.
“Chỉ là giống nhau thôi. Có gì lạ sao mẹ?”
“Con nghi ngờ trí nhớ của mẹ sao, Draco? Hay con nghi ngờ ánh mắt của mẹ?” Narcissa nói, “Con đang giữ hàng thật đấy.”
Trong lòng Draco có chút ảo não, nói dối mà không dùng đầu óc. Cậu hiểu ý của mẹ cậu. Mặt dây chuyền này được truyền lại trong gia đình quý tộc, là thứ vật phẩm duy nhất, ngoại trừ đồ dỏm, không thể nào có vật thứ hai.
“Nói cho mẹ biết, Draco!” Narcissa cau mày nhìn con trai bà, “Con đang che giấu chuyện gì?”
“Không có!” Draco giống như vô cùng oan uổng kêu lên.
“Nếu đã không che giấu gì, như vậy…” Lucius gấp tờ báo lại, “Hãy giải thích với ta và mẹ con một chút, tại sao nó lại ở trong tay con trong khi lẽ ra bây giờ nó phải thuộc quyền sở hữu của Sirius Black?”
Draco nhìn cha cậu, có chút hốt hoảng. Cậu hối hận khi lấy nó ra nghịch, nhưng chết tiệt hơn nữa, cậu không biết thứ này là của nhà Black mà.
“Giải thích một chút nào. Có lẽ Sirius có mối quan hệ đặc thù gì với con mà chúng ta không biết?” Lucius nhíu mày, “Hoặc là…mối quan hệ đặc thù với người có nó…tiểu thư Hopper?”
“Quan hệ đặc thù…cứ xem như vậy đi!” Draco cố gắng làm cho biểu tình của mình nhìn bình thường, giống như chẳng biết gì cả, dùng giọng điệu của một kẻ ngoài cuộc xem chuyện vui nói, “Nhưng cũng rất thú vị, cho dù trợ giáo Black là một Gryffindor, nhưng thật ra ông ta lại rất thiên vị nữ huynh trưởng Slytherin.”
“Quả thật rất thú vị! Nhất là khi bọn họ đều có một mái tóc đen cùng màu mắt xám. Như thế nào? Rất kinh ngạc? Ta nghĩ chắc con còn nhớ năm con học năm thứ ba, ta đã từng gặp cô bé một lần.” Lucius khóe miệng hơi hơi lộ ra một nụ cười lạnh, thản nhiên nói, “Tại sao đến giờ ta mới nhận ra nhỉ? Cô bé có bộ dạng giống hệt như Sirius Black khi còn nhỏ.”
Tâm Draco trầm xuống.
Cha và mẹ cậu rất chán ghét Sirius Black, nhất là cha, là một Tử thần Thực tử, trong cuộc chiến trước đây, ông và Black là kẻ thù không đội trời chung.
Nếu họ biết Sylvia là con gái của Sirius Black, chuyện gì sẽ xảy ra đây?
“Draco.” Lucius ngước cằm, đôi mắt xám lạnh nhạt nhìn thẳng vào con trai mình, “Con hãy đem tất cả những gì con biết nói hết cho ta. Hoặc là ta sẽ nói hết những gì ta biết cho Chúa tể.”