Ngày một tháng chín đến rất nhanh. Tôi cùng Blaise tạm biệt nhau ở sân ga chín ba phần tư, bước lên tàu hỏa trở lại trường Hogwarts.
Năm nay chúng tôi không cần qua hồ - đây là đãi ngộ đặc biệt dành cho học sinh năm nhất, chúng tôi được xe ngựa đưa vào trường Hogwarts.
Chiếc nón phân loại vẫn hát bài hát quái dị, các học sinh cũng rất nể tình mà vỗ tay (trừ nhà Slytherin - nhà Slytherin luôn khác biệt trong Hogwarts).
Giáo sư McGonagall luôn nghiêm khắc thì nay trên mặt cũng thấp thoáng ý cười, đứng ở bên cạnh chiếc nón phân loại xướng tên học sinh. Chiếc mũ cũ nát này không biết dùng phương pháp gì phán đoán nhà phù hợp cho các học sinh mới, rồi phân chúng đến các nhà.
Cụ Dumbledore với các ngón tay đan vào nhau đặt trên bàn xem quá trình phân nhà, bộ râu bạc của cụ tỏa sáng - ngoài mấy ngọn nến đang lập lòe sáng. Chỗ ngồi của giáo sư Snape trống không. Bên cạnh chỗ ngồi của Giáo sư Snape, là chỗ ngồi từ trước đến nay của giáo sư dạy môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám, có một người đàn ông đang ngồi.
Tôi nghĩ tới lời bà chủ tiệm sách, không nhịn được mở to mắt nhìn kỹ người đàn ông này. Anh ta có một mái tóc vàng óng rực rỡ, nó sáng lấp lánh, được uốn vừa phải, một đôi mắt xanh còn hơn cây xa cúc.
Hình như người đàn ông có chút đẹp trai này chính là người có tiếng tăm lừng lẫy Gilderoy Lockhart. Người này cho tôi cảm giác hoàn toàn không giống trong sách, thoạt nhìn cũng còn trẻ, vốn tôi còn tưởng rằng sẽ thấy một người nam nhân trung niên phóng đãng, thần bí, phong lưu cơ.
Nhưng có vẻ nhóm bạn học của tôi - nhất là các nữ sinh lại thích người như thế này. Không ít bạn học đã nhận ra anh ta, bởi vậy dù có đang ở lễ phân nhà, cũng sẽ có không ít người kéo tay áo bạn học khe khẽ nói nhỏ, say mê nhìn anh ta.
“Hôm nay, tôi có tin muốn thông báo với các em” sau khi kết thúc lễ phân nhà, cụ Dumbledore nói. “Tại đây, tôi hân hạnh giới thiệu tới các em, giáo sư mới của chúng ta, phụ trách môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám, Gilderoy Lockhart!”
Giáo sư Lockhart đứng lên, nụ cười tiêu chuẩn với tám cái răng lóe sáng, một cái chào vừa tao nhã lại vừa khoa trương.
Tiếng vỗ tay, tiếng thét chói tai vang lên, nhóm nữ sinh càng kích động, không ít nam sinh mang theo thái độ thù địch cùng phản đối bĩu môi.
Đến thời điểm mọi người dùng cơm, Malfoy rời đi. Đến khi yến hội sắp kết thúc mới trở về, nhìn cực kỳ cao hứng.
“Hừ! Các ngươi biết không? Chúa cứu thế Potter và tên phản đồ nghèo mạt rệp thuần chủng nhà Weasley, cưỡi một chiếc ô tô bay đến trường. Bọn chúng sẽ bị đuổi học.”
Nhà Gryffindor vừa nghe thấy liền ầm ĩ, có phẫn nộ chỉ trích Malfoy nói dối, nhiều hơn là ủng hộ Harry Potter, giống như điều đó là chuyện đáng kiêu ngạo. Percy Weasley, huynh trưởng nhà Gryffindor nhắc nhở: “Malfoy, nếu cậu còn bịa đặt lung tung, tôi nhất định sẽ phạt cậu.”
Huynh trưởng Coffey nghe vậy thản nhiên liếc nhìn anh ta. Malfoy hất cằm lên cao ngạo nhìn lại, khinh thường cùng anh ta nói chuyện.
“Quá hèn nhát, không muốn tin tưởng sự thật, một lúc nữa Potter cùng Weasley sẽ khóc lóc mà đến ký túc xã lấy hành lý, các ngươi sẽ biết đây là sự thực. Hừ.” Malfoy xấu xa nói, “Percy Weasley, em trai ngươi nghỉ học, chắc chắn sẽ giúp gia đình ngươi giảm không ít gánh nặng đấy chứ?”
Percy Weasley tức giận cực kỳ. Nhưng Hugh Coffey như vô ý đứng lên, tách Weasley và Malfoy ra, trong lúc đó thì cũng trừng trừng nhìn lại.
Anh ta vỗ tay, lạnh nhạt nói: “Xin mời các học sinh mới.”
Năm hai cùng năm nhất có điểm khác biệt, tôi sẽ không ngồi dãy bàn cuối, chỗ đấy thuộc về học sinh năm nhất. Phiền toái là chỗ ngồi của tôi cũng không dễ tìm… Ngày hôm sau, tôi phải đợi tất cả mọi người ngồi xuống ăn cơm, mới ngồi vào chỗ duy nhất còn trống.
Vừa ngồi xuống, hàng trăm con cú ùa bay vô. Một con cú mèo đặc biệt lộng lẫy chuyển cho Malfoy một túi kẹo - thứ mà nhà Malfoy mỗi buổi sáng đều gửi cho cậu. Cậu ta tự đắc bóc ngay gói kẹo phân phát cho hai người hầu trung thành của mình.
Một con cú màu xám trượt dài xuống dãy bàn nhà Gryffindor, nó liên tục đụng đổ mười mấy chén đĩa, cuối cùng rớt tõm vào ly sữa của Hermione.
“Errol!” Ron Weasley kêu lên, kéo nó từ trong ly sữa ra.
Malfoy ôm bụng cười ngặt nghẽo, cậu chỉ vào dãy bàn nhà Gryffindor: “Trời ơi, Tao chưa từng gặp một con cú nào già đến thế! Nhà Weasley nghèo mạt rệp đến nỗi bóc lột một con cú già kìa.”
Một trận phẫn nộ ồn ào làm cho mọi người hoảng sợ, nhưng chờ cậu (Malfoy) phản ứng kịp thì cậu lại cười càng thêm khoái trá: “Ha ha, Ron Weasley nhận được một lá thư Sấm!”
Tôi nhìn về phía dãy bàn nhà Gryffindor, Ron Weasley đã đỏ bừng mặt như cái mồng gà.