Bởi vì cùng là học sinh mới, chúng tôi có nhiều suy nghĩ giống nhau nên hàn huyên khá lâu, Marcus lười biếng nằm bò ra bàn nghe chúng tôi nói chuyện, thỉnh thoảng lại chen vào đôi câu.
Longbottom nói : “ Mình sợ mình sẽ vào nhà Hufflepuff… “
Granger giật mình nói : “ Hả ? Tại sao ? Mình nghe nói nhà Gryffindor mới là tốt nhất ! “ Marcus cao hứng nói : “ Đúng vậy.”
Longbottom lo lắng vặn ngón tay: “Chính là mình không thông minh lắm… “
Marcus vỗ vỗ cậu : “ Phân nhà không phải là xem thành tích, chỉ cần cậu có can đảm, có khí phách là được, hiểu chưa. “ Anh ta đắc ý vỗ ngực mình nói: “ Gryffindor chỉ cần người cực kỳ dũng cảm. “
Tôi nhìn nhìn Longbottom, nói thật, tôi cảm thấy cậu ta không có những điểm ấy…
Bọn họ hỏi tôi : “ Còn bồ? “
Tôi do dự, nhớ tới giáo sư McGonagall đã giới thiệu bốn nhà với tôi. “ Mình nghĩ, có thể là Ravenclaw hoặc là Gryffindor. Nhưng mình vẫn không hiểu rốt cuộc là làm thế nào để phân nhà. Marcus, anh có thể nói cho bọn em một chút không ? “
Cả ba chúng tôi cùng nhìn về Marcus. Anh ta ho khan, chớp mắt nhìn chúng tôi “ Anh nghĩ, không nói cho các em biết trước có lẽ sẽ tạo chút kinh ngạc và vui vẻ, các em có thấy thế không ? “
Tuy là anh ấy nói như vậy, nhưng chúng tôi vẫn lo lắng.
“ Đừng lo lắng, thực ra thì bốn nhà trừ nhà Slytherin, thì đều tốt mà, đúng không ? “ Anh ấy nói, “ Phân đến nhà Slytherin đều là những kẻ hư hỏng, các em đáng yêu như vậy, không cần lo lắng đến thế. “
Trên đường đi, con cóc của Longbottom không thấy, cậu ta tự ra ngoài tìm cũng không thấy, chán nản trở về toa xe, nhìn cậu ta như muốn khóc. Granger xung phong cùng cậu ta ra ngoài tìm tiếp. Cô bé này thái độ tuy rằng vênh váo nhưng lòng dạ rất tốt.
Bạn học anh Andy Marcus, cùng là năm ba, cặp sinh đôi nhà Weasley chạy tới, chơi một phen “ Đoán xem ai “. Theo anh Marcus thì đây là tiết mục cổ điển của họ. Thực ra, các anh ấy rất giống nhau, đều có một mái tóc giống ngọn lửa sống động, khuôn mặt rất đáng yêu, cực kỳ thú vị. Nếu nhà Gryffindor toàn những người như Marcus cùng cặp sinh đôi nhà Weasley thì tôi nghĩ tôi thực thích nhà Gryffindor.
“ Này! Các cậu có biết tôi nhìn thấy ai không ? “ Một người nói.
“ Chúa cứu thế của chúng ta ! “ người khác nói.
“ Đánh bại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó… “
“ Cậu bé vàng “
“ Harry Potter! “ Cả hai cùng nói.
Cơ thể Marcus căng ra, giật mình nói: “Harry Potter?” Anh ta hưng phấn nói “Không biết nhà nào sẽ có được cậu ấy?”
“Điều đó còn phải nói sao…”
“Đương nhiên là nhà…”
“Gryffindor!” cả hai cùng nói.
Tôi không biết Harry Potter là ai, nhưng tôi thấy được cách nói chuyện của cặp sinh đôi này rất thú vị, không nhịn được cười rộ lên.
Marcus kích động chạy tới thảo luận với cặp sinh đôi nhà Weasley cái gì đó, toa xe chỉ còn một mình tôi. Tôi đứng lên vặn thắt lưng, ra khỏi toa xe, chuẩn bị đi vệ sinh.
Tôi đi về phía đuôi tàu, suýt nữa thì đụng vào người ta.
Tôi cuống quít nói: “Xin lỗi, xin lỗi.” Sau đó ngẩng đầu lên.
Một cậu bé có sắc mặt nhợt nhạt, hai người đứng sau lưng cậu bé trông chắc nịch và hung tợn. Cậu ta tức giận làm khuôn mặt hiện ra vệt hồng hồng, tóc bạch kim gọn gàng được chải chuốt. Thực sự kiểu tóc này có chút chín chắn, nhưng lại hợp với khuôn mặt dịu dàng non nớt mang chút trung tính, giống như một tiểu đại nhân có chút đáng yêu.
Cậu ta nhìn quần áo của tôi, hừ một tiếng “Đồ Máu bùn”.
Tuy tôi không hiểu cái gì là “Máu bùn”, nhưng tôi có thể cảm thấy lời của cậu ta có chút ác độc. Tôi đang ngẩn người, cậu ta đã đi đầu dẫn hai vệ sĩ đi tới, một người vệ sĩ đi ngang qua tôi còn cố ý ngáng chân tôi.
Tôi lảo đảo, thiếu chút nữa ngã may mà có người đỡ.
Tôi ngẩng đầu lên, là Marcus.
Anh ấy nhìn cậu nhóc có mái tóc bạch kim hừ một tiếng nói : “ Đây nhất định là chuẩn Slytherin. “
Xem ra, nhà Slytherin trong mắt mọi người thật sự rất đáng khinh.
Marcus nhìn tôi đứng lên, xong xuôi hỏi tôi : “ Ổn chứ ? “
Tôi nói : “ Không sao ạ. Cảm ơn anh.”
Granger đã đi tới, thấy chúng tôi đứng ở đây, nhắc nhở : “ Chúng ta đến rồi nên thay áo choàng đi. “
Chúng tôi trở lại toa xe thay áo choàng, để hành lý lại toa xe.
Đoàn tàu chạy chậm dần, cuối cùng dừng lại.
Chúng tôi chịu đựng sự chen chúc của mọi người, một giọng nói to : “ Học sinh năm nhất ! Học sinh năm nhất đến đây ! “
Tôi nhìn hướng tiếng nói phát ra, thấy một người, cao gấp đôi người thường, to gấp năm người, tóc đen cùng râu đen quấn vào một chỗ, che nửa khuôn mặt. Tôi không khỏi hít vào một hơi.
Chúng tôi loạng choạng đi theo ông ấy đến bên hồ, ngồi thuyền đi vào trường Hogwarts, con thuyền dừng lại giữa đường hầm, cuối cùng chúng tôi cũng đến Hogwarts.