Bảy giờ tối, tôi có mặt ở phòng sinh hoạt chung.
Anh Coffey đã chờ ở đấy, anh ấy đứng lên từ ghế sofa, gật đầu với tôi, sau đó dẫn tôi đi về phía… phòng ngủ của huynh trưởng?
Tôi kinh ngạc đi sát phía sau anh ấy, nhìn anh như vẫn đang còn ở nơi này mà tự nhiên đẩy cánh cửa phòng ngủ.
Huynh trưởng mới là Luther Strong cũng không ở đây.
Đây là lần đầu tiên tôi tiến vào phòng ngủ của huynh trưởng, nó cực kỳ lớn, còn lớn hơn toàn bộ phòng ngủ của tôi, cũng là tường màu xám, đồ đạc màu tối, đồ trang trí chủ yếu là màu xanh lá cây cùng màu bạc của nhà Slytherin, tên tường là mấy bức tranh rất lớn cùng rèm rất dày, phía sau tấm rèm là cửa sổ, có ánh mặt trời theo khe hở của rèm xuyên vào phòng.
Tôi tò mò muốn chạy đến bên cửa sổ nhìn một cái, phải biết rằng nơi này là hầm. Nhưng anh Coffey đã đi đến một bức tranh, báo mật khẩu, tôi phải đi theo.
Bức tranh không tiếng động lệch sang một bên, lộ ra cái động đen sì.
Anh Coffey cúi đầu đi vào.
Tôi theo sát phía sau, cũng chui vào, bức tranh ở phía sau tôi không tiếng động di chuyển trở lại vị trí cũ, xung quanh lập tức tối om.
“Thắp sáng.” Anh Coffey nói.
Đũa phép của anh sáng lên, tôi nhìn theo ánh sáng thấy mình đi vào một cái động đen ngòm vừa dài vừa nhỏ. Anh đưa tôi đến một đầu khác của cái động, chúng tôi đi khoảng mười phút thì đến cuối, nơi đấy không có một cái gì.
Anh Coffey đi đến trước bức tường, sau đó đi xuyên qua.
Tôi hiểu chỗ này giống như đi xuyên qua cây cột để vào sân ga Chín ba phần tư, tôi cũng đi qua nó.
Phía sau là một căn phòng thật lớn trống không, mấy chục cái đèn thật lớn giống như sắp rơi ở trên trần nhà. Một đầu khác của phòng là ghế dựa có tay vị thật thoải mái, có hơn hai mươi người ngồi ở đó. Tôi nhận ra có huynh trưởng mới là Luther Strong, Draco và Blaise. Hai người ấy đang nói nhỏ với nhau, mắt nhìn tôi, Draco còn khoa trương thở dài.
Nhìn biểu tình của bọn họ, tôi còn nghĩ mình mặc ngược quần áo.
Thấy tôi tiến vào, tất cả mọi người nhìn về phía anh Coffey dò hỏi.
Anh Coffey đi đến chính giữa bọn họ.
“Thành viên mới.” Anh ấy nói.
“Một Muggle?” Một học sinh năm sáu mà tôi không biết tên. Tôi thật sự không vui vẻ khi phát hiện tôi rất nổi tiếng trong nhà Slytherin. “Hội Nghiên cứu Phép thuật Hắc Ám đã thiếu người đến mức cho một Muggle gia nhập sao, ai là người đã giới thiệu, Coffey?”
“Tôi.” Anh Coffey lạnh lùng nói, “Nếu cô ở tuổi của cô ấy mà đã có thể nghĩ ra Phép thuật Hắc Ám, Pu Lens, cho dù đó là người quái dị tôi cũng nguyện ý giới thiệu.”
“Ý của ngươi là cô ta… một Muggle nhỏ tuổi đã có thể tạo ra phép thuật Hắc Ám?”
“Đúng là thế, Pu Lens.”
“ Ồ ? “ Pu Lens nở nụ cười gian xảo, “ Cô nhóc Muggle có nguyện ý chia sẻ nó với chúng ta ? “
Tôi không hiểu nhìn anh Coffey.
“ Ồ, ồ. Coffey chưa nói với cô sao, cô nhóc Muggle ? “ Pu Lens châm chọc nói, “ Sau khi gia nhập Hội Nghiên cứu Phép thuật Hắc ám, từng thành viên đều phải đem thành quả nghiên cứu của mình chia sẻ với những người khác. “
“ Từng thành viên có thể đem thành quả nghiên cứu của mình chia sẻ với người khác, Pu Lens. “ Anh Coffey nói, “ là có thể, không bắt buộc. “
“ Xin gọi tôi là Hopper, anh Pu Lens. “ Tôi cười giả tạo, “ Tôi cũng không phải là con nhóc Muggle, tôi nghĩ anh cũng biết Muggle không thể vào nhà Slytherin đúng không ? “
Anh ta nhướn mày thật không ngờ tới.
“ Về phần phép thuật Hắc Ám tôi tự nghĩ ra, thưa anh, “ tôi tiếp tục nói, “ Tôi có thể đem yêu cầu của anh giống như là đề nghị không ? Xin lỗi, tôi không đồng ý, nó là… một bùa chú Đau đớn vĩnh viễn, khi mang vào thì luôn luôn đau đớn. Tôi nghĩ rằng anh hiểu được điều đó có nghĩa là sao. Trước khi tôi tìm được cách đảo ngược bùa chú hoặc thuốc trị thì tôi sẽ không thể nào chịu được hậu quả của nó khi được công khai. “
Nụ cười của Pu Lens không thay đổi, nhưng ánh mắt lạnh lùng hơn. Không khí ngay lập tức đông cứng lại.
Tôi nhìn thấy Draco mím chặt miệng, cậu ấy dùng đôi mắt màu xám nhìn tôi lo lắng, tôi không nghi ngờ sau đó cậu ta sẽ đứng bật dậy.
Đột nhiên có tiếng phì cười, có người đã đánh vỡ không khí im lặng này. Blaise cười nói : “ Ôi, được rồi đó, Pu Lens, cần phải thân thiết, thân thiết hơn, đừng để người mới bị dọa chạy mất.’
Có người cười tươi phù hợp với tình hình này. Pu Lens khinh bỉ hừ một tiếng, nhưng anh ta không nói gì nữa, không khí đông cứng được cởi bỏ.